[ Hồng Lâu ] Hoàng Hậu Thượng Vị Chỉ Nam

Chương 12


1 năm

trướctiếp

Việc thê tử của Vương Tử Thắng còn chưa có dứt điểm, đại cô nương đã xuất giá trước. Nhị thẩm và bận rộn hồi lâu vì hôn sự của đại cô nương, sau khi Quận chúa hồi kinh, lại nhờ Quận chúa mang đại cô nương đi yến hội lắc lư vài vòng, kết bạn được với không ít quan to quý nhân.

Nhị thái thái vốn muốn mượn mặt mũi Quận chúa để tìm cho nữ nhi một gia đình giàu có, nhưng tính toán hồi lâu, vẫn chọn trưởng tử Vạn tiến sĩ của Quốc Tử Giám như cũ, chức vụ tiến sĩ Quốc Tử Giám và chỉ là ngũ phẩm, không nằm trong phạm vi cân nhắc của Nhị thái thái, nhưng nhìn tiến sĩ "chưởng giáo tam phẩm trở lên và quốc công tử tôn, từ nhị phẩm trở lên tằng tôn vi sinh", Nhị thái thái liền động tâm, đây là bao nhiêu nhân mạch a! Lại ngẫm lại thanh danh đại nho của Vạn tiến sĩ, lại nhìn nhi tử Vạn gia mới nhược quan đã trúng Cử nhân, nghe nói khoa cử này và là mười phần chắc chín, nếu đại cô nương gả qua, năm đầu tiên trượng phu liền đề danh bảng vàng, đó chính là người có phúc lớn, sau đó lại sinh một tiểu tử mập mạp, ô ô, cả đời này đại cô nương liền thuận lợi không cần lo! Nhị thái thái càng nghĩ càng đẹp, nụ cười trên mặt và không ngừng lại. Chỉ là nhìn bộ dáng đại cô nương có chút không muốn, vội vàng nói lang quân Vạn gia tốt bao nhiêu với đại cô nương.

"Nương, người xem đại ca cưới thê là người như thế nào, đều là con cái của lục bộ thượng thư, thiên kim công Hầu phủ đệ, mấy ngày nay Quận chúa mang theo Ngũ muội tham gia bao nhiêu yến hội, viện chúng ta đều đã đại yến tân khách mấy lần, Vạn gia có lần nào đủ tư cách tham dự a!"

Đại cô nương có chút bất mãn môn đệ nhà trượng phu tương lai quá thấp, nàng ta chính là cháu gái của bá tước!

“Con là cái đồ nha đầu chết tiệt, biết cái gì!”

Nhị thái thái hận sắt không thành thép chọc chọc vào trán nàng ta, hôn sự của Vương Tử Thắng và không tốt đến trình độ này, quá khoa trương, nữ nhi như nàng ta a, chính là có chút tranh cường hiếu thắng.

Nhị thái thái bất đắc dĩ nói: "Con chỉ thấy Vạn gia không có cơ hội tham dự yến hội, con lại ngẫm lại những công hầu quý công tử mà con nói đi, có ai là lương phối hả?"

“Sao... Làm sao lại không phải là lương phối!" Đại cô nương tựa như nghĩ tới cái gì đó, nhưng miệng vẫn và rắn không thừa nhận.

"Nha đầu già mồm chết tiệt kia, không nói đến những cái khác, chỉ nói Cổ gia vô và thân cận với chúng ta, đại công tử Cổ Xá con và đã gặp qua vài lần, con nguyện ý gả cho hắn sao?" Nhị thái thái trực tiếp đưa ra một thí dụ cho nàng ta.

"Đại ca ca Cổ gia có cái gì không tốt..." Đại cô nương thì thầm.

"Tốt? Hừ! Phu nhân Quốc công và Sử thị mỗi ngày đấu đá, trong phòng đều có mấy người, còn không biết ngày sau thế nào, một tiểu tức phụ như con thì làm được gì!"

Nhị thái thái châm chọc nói: "Tam thẩm con chính là người bước ra từ Sử gia, tin tức nghe được còn không chỉ có vậy, hiện tại nhìn Cổ Xá còn đang giả vờ giả vịt nhưng khi con về làm tức phụ người ta, ở chung nhiều nhất vẫn là phu nhân nội trạch, Sử thị và không phải là đèn cạn dầu, nhìn Tam thẩm của con là biết!”

“Vậy và không đến mức gả con cho nhi tử của một tiểu quan Ngũ phẩm a!” Nói đi nói lại thì đại cô nương vẫn bất mãn với chức quan nhà trượng phu, càng đúng hơn là không muốn bị thua kém đại phòng.

"Tầm mắt con và thật cao, Ngũ phẩm thì làm sao vậy, cha con không phải ngũ phẩm sao! Tính từ chỗ cha con thì là môn đăng hộ đối rồi!" Nhị thái thái nói.

"Con... Con..." Đại cô nương trong lúc nhất thời tìm không được lời nào để phản bác.

"Được rồi, nương và không ép con, ngày mai chúng ta đi Thu Sơn tự cầu phúc, con trốn ở phía sau rèm lặng lẽ nhìn một cái, nếu không hài lòng chúng ta liền đổi một nhà khác."

Nhị thái thái vỗ ngực cam đoan, thiếu gia Vạn gia hào hoa nho nhã, mặt như Quan Ngọc, bà ta không tin nữ nhi chưa từng thấy qua mấy nam nhân nhà mình không động tâm.

Đến ngày đi dâng hương Thu Sơn tự, đại cô nương nhìn thấy một công tử nhẹ nhàng mặc y sam văn sĩ, không giống với con cháu huân quý cẩm y ngọc bào, đó là một loại tài tử thư hương đầy bụng. Đại cô nương lặng lẽ xem qua hai ba quyển thoại bản, nhân vật chính bên trong không ai không phải là người đọc sách tài hoa hơn người, một tài tử như vậy, hoàn toàn phù hợp với ảo tưởng về trượng phu trong lòng nàng ta.

Đợi đến khi nhị thái thái hỏi lại, đại cô nương liền xấu hổ đỏ mặt, nói: "Nghe cha nương định đoạt.”

Lúc này Nhị thái thái mới nở nụ cười, gả cho Vạn tiến sĩ đại nho không thiệt thòi! Ôi, ôi! Không phải, phải là gả cho nhi tử đại nho hắn không thiệt thòi ~ Nhị thái thái chọn hiền tế là cử nhân, khẩn cấp bẩm báo lão thái thái, lão thái thái và mười phần cao hứng, nói là muốn thêm trang thật dày cho đại cô nương, Quận chúa và cười tỏ vẻ sẽ lo liệu thật tốt.

Sáng hôm sau lúc thỉnh an, Quận chúa liền kéo tay Vương Tử Thắng nói: "Hôn sự của đại muội muội con đều đã định ra, đính thân nhiều nhất và không quá một năm, sang năm sẽ xuất giá, con và không thể kéo đến phía sau nàng ta. Thế nào, việc tìm nhi tức của nương thế nào rồi?”

"Mẫu thân~" Hôm nay nói đến đề tài này Vương Tử Thắng đã bắt đầu học được bình tĩnh, nhưng bị Quận chúa thúc giục vẫn nhịn không được đỏ tai. (ủng hộ truyện trên app tyt)

“Sao con còn chưa có chủ ý, con xem Viên cô nương thế nào?”

Quận chúa bất động thanh sắc đào hố nói: "Lão thái thái ngàn dặm xa xôi đón Viên cô nương từ Kim Lăng tới, nói là đến chúc thọ lão thái thái, kỳ thật còn không phải là vì con. Lão thái thái và thường nói muốn gả Viên cô nương cho con, con nghĩ sao?”

Vương Tử Thắng nhíu nhíu mày, ý tốt của tổ mẫu hắn nhận, nhưng Viên cô nương thật sự không có trong danh sách tuyển thê của hắn. Từ khi Vương Tử Thắng được tự chủ quyền lợi, đêm đó trở về liền liệt ra những gia đình có tỷ muội mà trong nhà giao hảo, suy tư qua lại nhưng chưa từng nghĩ tới Viên cô nương chỉ là nhà hương thân tiểu quan.

Quận chúa nhìn thần sắc Vương Tử Thắng liền biết, nói: "Ai, lão thái thái lớn tuổi nhớ cũ, để nương nói nương không quá hài lòng Viên cô nương, gia thế môn đệ linh tinh thì không nói, dung mạo và không phải tuyệt sắc, quan trọng hơn là khí độ, bản lĩnh gánh vác không nổi chức trách bá tước phủ tông phụ chúng ta. Nhưng mà nếu con nhìn trúng, nương và không nói cái gì, và lắm thì sau này vất vả một chút, chậm rãi dạy là được. Ai, và không biết dạy có dạy tốt được hay không ~"

Nghe Quận chúa thở dài một tiếng, Vương Tử Thắng lập tức nói: "Mẫu thân, nhi tử chưa bao giờ có tư tưởng nam nữ đối với Viên cô nương, tuyệt đối không có!

“Vậy lão thái thái bên kia làm sao bây giờ?” Quận chúa ra vẻ khổ sở nói.

"Lão thái thái thương con nhất, con đi cầu xin lão thái thái một chút, khẳng định là được."

Vương Tử Thắng nói đến lão thái thái là tự tin mười phần, lão thái thái và đích xác phi thường sủng ái hắn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Quận chúa không động thanh sắc cười nói: "Vậy thì tốt rồi, nương chỉ sợ vạn nhất Viên gia nổi lên tâm tư không tốt, mẫu thân Viên cô nương nhìn không tốt, lần trước bà ta còn mượn danh nghĩa lão thái thái muốn hãm hại con phải không? Hiện tại nương nhớ tới còn sợ, có một mẫu thân như vậy, nữ nhi có tốt đến đâu và có hạn. Càng sợ lão thái thái nhớ đến nhà mẹ đẻ, gả Viên cô nương cho con làm quý thiếp, ai, chính thê còn chưa vào cửa, quý thiếp ngược lại đã có, như vậy cô nương tốt nhà ai nguyện ý gả cho con.” Quận chúa đem hành động nhiệt tình của Viên thái thái trực tiếp nói thành hãm hại, Viên cô nương trực tiếp đánh thành thiếp, A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.

"Không đâu mẫu thân, tổ mẫu rất thương con." Vương Tử Thắng nhấn mạnh nhiều lần.

"Ừm, nương nghĩ và đúng, lão thái thái thương con nhất, tuyệt đối sẽ không vì nhà mẹ đẻ mà ủy khuất con." Quận chúa thề son sắt nói.

Dùng đầu ngón chân và biết lão thái thái sẽ chọn cái gì, từ khi Quận chúa hồi kinh, quyền uy và ưu thế của lão thái thái bất động thanh sắc đã bị tiêu giảm không sai biệt lắm, quyền quản gia đã ở trên tay Quận chúa, Vương Tử Thắng là vấn đề lớn nhất, hiện giờ và thân cận rất nhiều với phụ mẫu, đệ muội, Quận chúa quả nhiên là cao thủ.

Trong lòng lão thái thái không thoải mái nhưng và nghĩ không ra một tội danh cụ thể nào, đợi đến khi Vương Thủ Trung hạ triều trở về, gọi Vương Thủ Trung đến nói một đống lời đắng cay ngọt bùi, trong lời nói đều lộ ra thời gian của mình không nhiều, luyến tiếc bọn họ, muốn lá rụng về cội về Kim Lăng, chỉ vì nơi này đã không còn là nhà của bà...

Vương Thủ Trung nghe được thì cảm giác khó chịu, liên tục an ủi nói: "Nương, người là Lão Phong Quân, chỉ ngồi hưởng phúc là được, ai khiến người không thoải mái chỉ cần đánh mắng, nhi tử ở bên ngoài làm quan lớn gì, trở về vẫn là nhi tử của ngài a!"

Khi Vương Thủ Trung còn bé Vương lão thái gia ra ngoài chinh chiến, toàn bộ đều dựa vào lão thái thái mạnh mẽ bảo vệ hắn nên tình cảm đối với mẫu thân phi thường khắc sâu.

"Ai, người già rồi, nói chuyện nhiều khiến người ta chê, con cứ làm việc thật tốt, hảo hảo và Quận chúa sống qua ngày. Quận chúa là dòng dõi hoàng thất, hơi có chút tính tình, con nhịn xuống là được rồi, aiz."

Lão thái thái am hiểu sâu sắc về nghệ thuật ngôn ngữ.

"Nương, người nói như vậy chính là Quận chúa có chỗ nào không chu đáo?"

Vương Thủ Trung không chú ý đến nội trạch, hắn nhìn quận quản lý gia đình, tôi tớ qua lại quy củ có lễ, lại nhìn quanh một tuần, nơi và phụng lão thái thái này và không kém, ưu tiên hàng đầu của Vương gia đều là hai vị lão nhân, Vương Thủ Trung còn nhìn thấy bài trí tiêu ký Dũng vương phủ ở trên giá trong phòng lão thái thái, thật sự không cảm thấy Quận chúa bạc đãi lão nương.

“Không có, không có, tốt, tốt, đều tốt, đều tốt!” Vương lão thái thái phảng phất kinh hãi, sắc mặt ảm đạm, nhanh chóng xua lui Vương Thủ Trung.

Trong lòng Vương Thủ Trung có chuyện nên và không phát hiện thần sắc lão thái thái. Vương lão thái thái muốn cẩm y ngọc thực sao? Không chỉ, lão thái thái muốn nói một không hai!

Thê tử và mẫu thân rơi xuống nước và một lúc, hắn cứu ai? Vấn đề này chưa ai có thể trả lời, ít nhất Vương Thủ Trung không được. Xem ra thê tử và lão nương có mâu thuẫn, Vương Thủ Trung và một bụng oán giận.

Vương Thủ Trung đi ra từ chính viện, nhìn một đội thị nữ hồng y xếp hàng qua, lúc cúi đầu hành lễ với hắn lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết.

"Ai..." Vương Thủ Trung thở dài, Quận chúa cái gì và tốt, chính là quản quá nghiêm, hắn đến nay hơn ba mươi, ngay cả một nha đầu thông phòng và không có. Trước khi thành thân có dính qua hai người, trước khi Quận chúa qua cửa liền đuổi đi, chờ sau khi thành hôn, lại càng không nhiễm hai màu. Than ôi... Vương Thủ Trung nhịn không được vì mình thở dài một tiếng, nhưng nghĩ đến chức quan trên người, nghĩ đến nhạc trượng lão Dũng vương đề bạt, nghĩ đến ánh mắt hâm mộ của người khác, thở dài như vậy và không có ý nghĩa gì.

Quận chúa còn không biết ngoại trừ đại thiếu gia và đại cô nương ra, trong phủ này còn có người động tư xuân chi tâm, quả nhiên là vì mùa xuân tới sao?

Ngũ tiểu thư sinh vào cuối xuân đầu hạ, khi y phục dần dần mỏng manh, Ngũ cô nương sẽ chính thức tròn sáu tuổi.

Tháng tư mẫu đơn Vương, thược dược tướng, anh túc đầy, mộc hương lên cao; chim Đỗ Quyên về, khắp nơi thơm ngát. Vô số hoa tươi lần lượt nở ra, bữa tiệc sinh thần của Ngũ cô nương tất nhiên là hương hoa hương thảo tràn đầy.

Lại nói, kể từ sau khi cha nương hồi kinh, cuộc sống của Ngũ tiểu thư liền trôi qua có tư vị, sắp sinh thần rồi, Ngũ tiểu thư đang chuẩn bị nhận quà sinh thần đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp