Vì Sao Cậu Không Cười

Chương 6: Acc clone: "Love Băng"


1 năm

trướctiếp

Gần bậc thang, người tốt Tiêu Trí đang giữ bóng, câu được câu chăng đập bóng xuống mặt sân.

Mồ hôi tiết ra chảy dọc theo sống mũi, hơi thở nóng hầm hập của thiếu niên tản trong không khí, mắt nhìn thẳng về phía trước, hiển nhiên không nhìn Kham Băng bên cạnh.

"Tớ ném rổ, cậu có thể uốn nắn cho tớ được không?" Kham Băng vẫn còn đang trà.

Văn Vĩ và Quản Khôn ngồi gần đó cũng không nghe rõ tiếng nói chuyện lắm.

Lần đầu tiên Tiêu Trí nhìn thẳng vào cậu, cảm xúc trong ánh mắt bị xen giữa cái nóng rực và sự kiềm nén, rõ ràng còn hơi tức giận.

"Chẳng phải tôi đã bảo cậu cách xa tôi một chút rồi à?"

Bị ghét rồi ư.

Trong trường hợp này, nói xin lỗi chắc chắn sẽ không sai.

Kham Băng yên lặng chừng hai giây mới nói: "Tớ không có ý đó, chỉ là thật lòng thấy cậu rất siêu mà thôi."

"..."

"Nếu như điều đó làm phiền cậu thì cho tớ xin lỗi, cũng tại tớ không kìm lòng được."

"..."

?

Cái mùi này cứ sai sai thế nào ấy.

Ánh mắt Tiêu Trí trở nên thâm thúy, trong khi Kham Băng đang đứng trong bóng tối dưới tàng cây thưa thớt, những mảng sáng tối đan xen làm dịu đi khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của cậu, có vẻ yên tĩnh lại trong trẻo.

"Đệt ..."

Đuôi mắt Tiêu Trí không kiềm chế được mà giật nhẹ một cái, giằng co bốn năm giây, anh đập bóng xuống rồi quay đầu ra khỏi sân bóng.

Văn Vĩ ở bên cạnh nhìn hồi lâu bỗng ơ một tiếng, đến gần hỏi: "Sao thế?"

Kham Băng đón bóng, hơi thất thần.

Văn Vĩ vội vàng an ủi cậu: "Anh Tiêu đi rồi cũng không sao, có vài việc không thể cưỡng cầu được, nếu cậu muốn học bóng rổ thì để tôi dạy cho cậu! Ưu thế lớn nhất của tôi chính là vô cùng kiên nhẫn, dù có là quả bí đỏ trên ruộng tôi cũng có thể dạy nó ba bước lên rổ ..."

"Khỏi."

Ngắt lời cậu ta xong, Kham Băng nâng quả bóng lên sau đó khẽ nhón mũi chân.

Tiếng "roạt" vang lên, ba điểm vào rổ.

Kham Băng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi sân bóng.

Văn Vĩ: "..."

Học thần chơi bóng rổ cũng không cho người con đường sống nữa?

Vậy ban nãy đến cùng là diễn trò cho ai xem hả!?

Khu dạy học nằm ngay bên cạnh bồn hoa, Kham Băng vừa đến cửa lớp 11-4 đã cảm nhận được sự yên tĩnh khác thường.

Lại qua một cái chớp mắt, cậu nghe thấy tiếng gầm khàn khàn của Lục Vi Dân.

"Nhìn bây giờ là mấy giờ rồi! Đang là giờ học! Vậy mà trong lớp còn có một nửa người là sao! Trên trời có mưa sao băng hay có mẹ em hả! Các em, ngay cả tu dưỡng cơ bản của học sinh cũng quên hết rồi à?"

Đang giờ học, trốn ra ngoài chơi bị bắt.

Kham Băng rẽ ngoặt sang hướng khác, lại nghe thấy giọng nói vang lên: "Còn có mặt mũi quay về nữa! Tiêu Trí, em ra ngoài đứng cho thầy ..."

"Cạch." Cửa bị đá một cái, Lục Vi Dân cao giọng: "Em còn có ý kiến nữa à!?"

"Em không có ý kiến gì, em mở cửa thôi."

Đầu Tiêu Trí ủ rũ, tiếp đó lại chạm ngay ánh mắt của Kham Băng đang đứng ở cửa: "..."

Con m* nhà nó râu lúa lại rơi lọt lỗ kim - tình cờ thật sự.

"Lớp chúng ta ồn ào nhất khu dạy học, thầy đứng ở cổng trường còn nghe thấy tiếng người la hét. Nào, giờ nói thầy nghe một chút xem rốt cuộc các em đang nói chuyện gì? Có cái gì mà hăng say như thế hả!?" Lục Vi Dân như đang phát điên đến nơi, vừa quay đầu lại trông thấy Kham Băng, ông sửng sốt mấy giây: "Em đi vệ sinh à?"

"Không ạ." Kham Băng trả lời: "Em đi đánh bóng rổ."

Lục Vi Dân: "... Vậy em cũng ra đứng cho thầy!"

Một loạt tiếng cười vang lên trong lớp. Mấy ngày nay Lục Vi Dân coi Kham Băng như bảo bối vậy mà cậu cứ thành thật như thế vả mặt ông.

Kham Băng chỉ chỗ ngồi của mình: "Em muốn lấy bài tập trước."

"..."

Cơn giận của Lục Vi Dân lập tức tiêu tán hơn nửa: "Nhanh lên."

Năm sáu cậu con trai cà lơ phất phơ đứng đút tay vào túi quần trên hành lang, Kham Băng đứng ngay ngắn cúi đầu ở bên còn lại. Tiêu Trí lại là người đầu tiên bị Lục Vi Dân chỉ trích điên cuồng: "Kham Băng người ta bị phạt đứng còn biết đường mang bài tập ra làm, em thì nhàn ghê nhỉ, đứng làm người gác cửa cho lớp 4 à?"

"..."

Tiêu Trí nhịn hai giây, ánh mắt lướt thoáng qua phía Kham Băng.

Kham Băng lật sách, cảm thấy rất oan uổng.

Không làm bài mới đúng à?

Lục Vi Dân lật sách giáo khoa Ngữ Văn của Tiêu Trí ra: "Sách mới như thế? Bắt buộc 3 đã dạy được một học kỳ rồi, nhìn vào phần ghi chép của em xem, gần như không có. Em thuộc được mấy bài thơ của Đỗ Phủ rồi? Đọc một bài cho thầy nghe xem nào."

Tiêu Trí liếm môi không nói lời nào, hiển nhiên chưa thuộc bài nào.

"..." Lục Vi Dân tức đến bó tay: "Em thật là ... Tối nay trở về học thuộc mấy bài này đi! Ngày mai không thuộc chép mười lần cho thầy, dù sao chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, thầy không tin từ giờ đến trước kỳ thi tốt nghiệp mà em vẫn không học thuộc được."

Mắng xong, Lục Vi Dân chuyển qua kiểm tra bài tập về nhà.

Cảnh đêm hơi tối, Lục Vi Dân rời khỏi hành lang, yên tĩnh được nửa phút lại bắt đầu nhao nhao nói chuyện.

"Phiền thế không biết, chẳng phải toàn nội dung của kỳ trước à, giờ lại còn bắt học thuộc nữa."

"Anh Tiêu học không?"

"Không học. Không rảnh."

"Sao thế? Buổi tối có chuyện gì à?"

"..."

Văn Vĩ đánh bóng xong quay về cũng bị bắt, mặt mày xám xịt cầm bài tập ra hành lang thì trông thấy Kham Băng: "Ôi đệt, đây là đại nghĩa diệt thân hả, ngay cả cậu cũng bị phạt đứng?"

Kham Băng lắc đầu, tiếp tục lật sách.

Ánh sáng trên hành lang hơi tối, đứng gần góc còn nhìn không rõ chữ lắm, Văn Vĩ lấy điện thoại ra bật đèn phim để chép bài tập, bỗng nhớ đến điều gì mà lên tiếng hỏi: "Băng thần, lại nộp điện thoại rồi à?"

Kham Băng: "Không nộp."

"..."

Văn Vĩ khen cậu: "Được đấy, nhập gia tùy tục rất nhanh."

Vừa viết, điện thoại Văn Vĩ báo có tin nhắn mới.

Kiểu người phóng khoáng thích xã giao như cậu ấy thì đến bốn năm cái acc WeChat cũng không đủ để nói chuyện, nửa đêm còn thường xuyên gửi giọng nói. Nhưng hoàn toàn không phải để đi trêu gái, học sinh trường số 9 trừ học ra thì cái gì cũng sành, chẳng hạn như lần trước mở quầy hàng bán bút. Văn Vĩ cũng nắm được rất nhiều việc có thể kiếm lãi sinh lời trong tay.

Nghe đâu nhà cậu ấy cũng thuộc diện nhà nghèo nên phải kiếm sống sớm để còn bù vào chi phí trong nhà.

Văn Vĩ bấm bấm mấy lần, ước chừng không kịp thời gian nên mở miệng: "Băng thần nhắn lại giúp tôi hai câu, nếu nó còn mặc cả thì bảo nó biến đi."

Kham Băng nhận điện thoại.

... Có bán sổ của học sinh giỏi không.

Chỉnh sửa tin trả lời, chỗ thông báo lại sáng lên - “Bành Vu Yến trường số 9, có một người đang xem trang chủ của ngài, đồng thời liên hệ với ngài.”

... Lại còn Bành Vu Yến trường số 9.

Vẻ mặt cậu bạn bên cạnh chép bài tập lộ rõ vẻ chán ghét.

Kham Băng thuận tay bấm vào. Ảnh đại diện của đối phương là một bé loli dễ thương, gửi tin nhắn riêng đến.

Mặt trăng - chan: "Tối nay anh trai có lướt sóng trong hẻm núi không? Giọng của anh nghe hay lắm á."

Kham Băng chọc tay Văn Vĩ: "Cái này nhắn lại thế nào?"

Văn Vĩ vội vàng cầm lấy điện thoại: "Để tôi để tôi..."

Vẻ mặt cậu ấy tràn đầy ân cần nhưng lại giống như đang nịnh nọt với kim chủ papa. Kham Băng yên lặng hai giây, không nhịn được lên tiếng: "Giọng cậu êm tai á?"

Văn Vĩ không vui chút nào: "Băng thần, bất kì khi nào cậu bình luận người khác cũng phải nhớ một điều, không phải ai cũng có điều kiện ưu việt như cậu."

"..."

"Ngay cả củ cải hay cải bắp cũng được yêu thích, chẳng lẽ giọng của ai đó lại không thể làm mê đắm lòng người? Cũng đâu phải là anh Tiêu, ông trời thưởng cơm ăn, còn chẳng thể xếp hàng hẹn anh ấy mỗi ngày ý."

"Tiêu Trí?" Kham Băng vốn muốn đọc sách tiếp, nghe đến đây lại quay đầu nhìn cậu ta.

"Ừ." Văn Vĩ nâng điện thoại lên: "Đây là trang chủ của anh Tiêu, cùng chơi Vương Giả, Lý Bạch Quốc phục, có hàng ngàn fan luôn!"

Hình như mấy hôm trước từng nghe Văn Vĩ nói qua nhưng đến giờ Kham Băng mới hình dung được đẳng cấp việc chơi cùng Tiêu Trí. ID là "Tiêu Z", ảnh đại diện chụp một bên gò má, nhìn đinh tai đen nhánh sắc bén đã biết đây là chính chủ, các đường nét gương mặt bị che khuất một nửa bởi ánh nắng, bức ảnh chụp đại này còn hot hơn mấy anh đẹp trai nổi tiếng trên mạng.

Kham Băng chợt nảy ra suy nghĩ: "Mỗi ngày cậu ấy làm việc này bao lâu?"

"Có thể là một tiếng, dù sao cũng không quá hai tiếng, đôi khi còn không nhận, phải xem cả tâm trạng nữa."

Kết thúc tiết tự học buổi tối trở về phòng ngủ, Kham Băng nhàn rỗi không có việc gì làm bèn tải phần mềm chơi cùng về điện thoại.

Là một trong số ít chàng trai học tập chính thống 17 năm chưa từng đụng đến trò chơi, vừa ấn vào video game, thậm chí Kham Băng còn không biết thao tác của mình được xét ở cấp độ nào nữa, chỉ có thể nhìn thấy một loạt bình luận "Đ*t mợ", "Đ*t mợ", "Đ*t mợ", "66666666", "A a a a yyds!" khắp màn hình.

Đăng ký acc không đến năm phút, thanh theo dõi sáng lên biểu hiện đối phương đang online.

Có người còn tặng quà cho anh để được anh chọn.

Kham Băng khẽ nghiến răng, càng như thế cậu cảm thấy tốt nhất là nên tấn công trước.

Nâng tay để điều chỉnh độ sáng đèn bàn xuống, Kham Băng chọn bừa biệt danh cho mình, ngón tay ấn vào khung chat với Tiêu Trí.

hjkl: "Xin chào, tớ muốn chọn cậu."

Khoảng gần mười phút sau, đối phương mới nhắn tin trả lời.

Tiêu Z: "Tìm công đoàn."

Công đoàn?

Công đoàn gì?

Kham Băng ấn vào ảnh đại diện của hắn để xem hắn chịu sự quản lý của ai, có vẻ như là Liên minh thanh khống XX. Ngay trên đầu trang chủ còn treo cả bảng giá.

"Huy chương vàng: Nửa tiếng 15, một tiếng 30, một ngày 80,...

Đầu bảng: Nửa tiếng 20, một tiếng 40, một ngày 120,...

Nam thần: Nửa tiếng 40, một tiếng 80, một ngày 300,...

Quốc phục: Một tiếng 300, xem tâm trạng để nhận đơn."

Lần trước nghe Văn Vĩ nói Tiêu Trí thuộc chơi cùng Quốc phục thì phải.

Kham Băng liên hệ với dịch vụ khách hàng.

hjkl: "Tôi muốn đặt một đơn chơi cùng Quốc phục."

Dịch vụ khách hàng: "Xin hỏi cậu là con trai hay con gái? Một vài Quốc phục ở đây chỉ nhận con gái mà cũng có người chỉ nhận con trai!"

Lại còn phân biệt kiểu này nữa, Kham Băng suy tư vài giây, gõ chữ trả lời.

hjkl: "Tiêu Z nhận đơn gì?"

Dịch vụ khách hàng:"Cậu ta chỉ nhận đơn của con trai."

hjkl: "Vậy tôi là con trai."

Dịch vụ khách hàng: "... Anh trai à, bên này có đấu giá đó, trước hết có thể hỏi cậu bao nhiêu tuổi được không?"

Yêu cầu cũng lắm ghê.

hjkl: "Cấp 2."

Dịch vụ khách hàng: "Học sinh cấp 2 bên này không được khuyến khích chơi cùng đâu, hay tôi liên hệ với các anh chị giảng bài cho cậu nhé, cậu thấy có nhu cầu không?"

"..."

hjkl: "Tôi muốn cậu ấy, cảm ơn."

Dịch vụ khách hàng: "Được, tôi sẽ lập tức liên hệ giúp cậu."

Kham Băng thanh toán tiền đặt cọc xong, khung chat của đối phương bắt đầu có tin nhắn đến.

Tiêu Z: "Hạng gì?"

Rất dứt khoát, không nói nhảm, giữa từng chữ còn cảm nhận được một luồng khí lạnh, tỏ rõ từ chối nói chuyện phiếm. Kham Băng gần như có thể nhìn thấy gương mặt lười nói chuyện của hắn thông qua màn hình.

Kham Băng tra Baidu xong nhắn lại một cách thận trọng.

hjkl: "Vàng."

Tiêu Z: "Vàng mà chọn Quốc phục?"

"..."

Không thể à?

Kham Băng chưa từng chơi game cũng biết mình đang bị chê, có điều đối phương lại "Đang nhập vào..."

Tiêu Z: "Thêm acc clone của tôi vào."

Vẫn còn tí đạo đức nghề nghiệp.

Nhưng hơi khó giải quyết, ban đầu Kham Băng chỉ định chơi cùng Tiêu Trí để anh bớt chơi game thôi, nhưng cứ thế này hình như lại hơi lệch quỹ đạo. Đang suy nghĩ xem phải làm sao thì lại có tin nhắn mới đến.

Tiêu Z: “Tên acc clone: Love Băng, tự thêm vào.”

Kham Băng: "..."

...

Tác giả có điều muốn nói:

Kham Băng: Sét đánh cháy màn hình ...

#Băng Băng ngày nào cũng được tỏ tình khi đang khuyên học#

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp