Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Sắp Chết Của Nhà Giàu Số 1

Chương 52


1 năm

trướctiếp

Ninh Nhã Vân trừng lớn đôi mắt, không thể tin nhìn về phía Diệp Kiều.

“Tôi đã nói nhiều như vậy, cô cũng chỉ muốn hỏi cái này sao?”

Diệp Kiều nhún vai: “Nếu không thì cô muốn sao đây? Tôi phải nên nói như nào? Chủ động ly hôn với Lục Thừa? Nhường Lục Thừa cho cô? Cô nghĩ tôi ngu à?

Diệp Kiều chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, kiếp trước cũng không có trải qua mối tình nào cả.

Cô là một đứa trẻ bị bỏ rơi, ba mẹ hầu như không có kí ức nào về cô cả, thành tích học tập của cô cũng không tệ, nhưng sau khi thi đậu đại học, không ai hỗ trợ cô tiếp tục việc học tập, ngược lại chỉ muốn nhanh chóng gả cô đi (nông thôn lạc hậu lấy vợ từ rất sớm, không cần cấp giấy kết hôn mà vẫn sinh con đẻ cái)

Điểm này cũng thật giống với bản thể, hơn nữa cả hai đều là tự lực cánh sinh. Sau khi Diệp Kiều biết kế hoạch của bố mẹ, cô đã đậu thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học của quận và bỏ trốn cùng với số tiền thưởng từ Phòng Giáo dục.

Sau đó cô đi học nấu ăn vài năm, đến năm 16 tuổi cô làm việc tại một nhà hàng, tình cờ bà chủ nhà hàng cô nấu ăn rất giỏi, thấy cô có năng khiếu, liền thu nhận cô làm học trò. Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình thương yêu của mẹ, cũng là lần đầu tiên cô biết đến vẻ đẹp của hôn nhân.

Mối quan hệ của bà chủ cô với chồng thật sự rất tốt.

Bà chủ từng nói: Không cần phải thử thách, phải biết tin tưởng chồng mình, cũng không nên buông lỏng trách nhiệm của một người vợ. Là một người vợ, nếu không quan tâm đến việc chồng mình bên ngoài có phụ nữa hay không, không biết ngăn chặn thì thật sự là một người vợ ngu ngốc.

Diệp Kiều vô cùng tán thành việc này.

Nghe Diệp Kiều nói về việc ly hôn, trong mắt Ninh Nhã Vân lóe lên một tia sáng.

“Nếu cô biết suy nghĩ cho anh ấy thì cô nên yêu cầu ly hôn đi. Cô không xứng với anh ấy!”

Bây giờ, Diệp Kiều thật sự không nói nên lời.

Cô ung dung chậm rãi lấy khan tay ra lau từng ngón tay. Khoé mắt cô hơi nhếch lên, liếc xéo Nhã Vân một cái.

“Tôi không biết cô đang dùng tư cách gì để nói những điều này với tôi, nhưng anh ấy là chồng của tôi, tôi muốn nhờ anh ấy như thế nào thì đó là việc của tôi. Tôi chính là ích kỷ như vậy. Anh ấy muốn được chăm sóc cho tôi, anh ấy cũng cảm thấy rất hạnh phúc”

Diệp Kiều kéo dài giọng nói, nhẹ nhàng cất chiếc khăn tay.

“Cho dù cô có là sinh viên Đại học đi chăng nữa, vậy thì đã sao, chồng của tôi sẽ để ý đến cô hay sao?”

Nói xong, Diệp Kiều khinh thường liếc cô một cái.

Cô ấy rõ ràng là sinh viên đại học thập niên 1970, cô là tương lai của tổ quốc, phía trước có vô vàng cơ hội, nhưng cô gái trước mặt này lại một mực dính vào tình yêu nhỏ bé, biết rõ đối phương đã kết hôn thế nhưng vẫn không chịu từ bỏ. Theo quan niệm của Ninh Nhã Vân, cô liền không đủ làm một sinh viên đại học tiêu chuẩn.

“Cô……. Tôi chỉ là một người qua đường, nhìn thấy như vậy thật sự là không chịu nổi nữa. Cô không cảm thấy mình quá đáng lắm hay sao? Cô không làm gì cả, mà cứ để anh ấy hầu hạ cô liên tục”

“Thì sao? Cũng là anh ấy can tâm tình nguyện.”

“Một ngày nào đó, cô…… Cô cũng sẽ bị anh ấy bỏ rơi.” Ninh Nhã Vân thẹn quá hóa giận, trừng mắt hung dữ mắng Diệp Kiều.

Diệp Kiều ném cho cô một ánh mắt “nhàm chán”.

“Vậy thì cô có thể nhìn xem”

Dựa trên cách đối xử hiện tại của Lục Thừa với cô, Diệp Kiều chắc chắn cô sẽ không rời xa anh ấy…

Có khả năng cao là hai người sẽ sống cùng nhau đến hết đời.

Diệp Kiều lười không muốn nói nhiều với Ninh Nhã vân, cô soi gương chải chuốt lại đuôi tóc.

Hôm nay vẫn là một ngày đẹp trời.

Bên ngoài nhà vệ sinh.

Lục Thừa đợi đã lâu có chút sốt ruột. Những suy nghĩ nguy hiểm như “buôn người”, “bị chuốc thuốc mê” lóe lên trong đầu anh. Vì thế anh không đợi được mà tiến đến gần nhà vệ sinh, hướng bên trong hô to gọi.

“Kiều Kiều, em không sao chứ?”

“Không có việc gì ạ”

Diệp Kiều lớn tiếng đáp lại, dù sao trong nhà vệ sinh chỉ có hai người là cô cùng với Ninh Nhã Vân.

“Không nói chuyện với cô nữa, chồng tôi tới tìm tôi rồi. Có dịp sẽ gặp lại.”

Nói xong, cô bỏ đi mà không ngoảnh lại.

Chỉ còn lại Ninh Nhã Vân tức giận đỏ bừng mặt đứng trong nhà vệ sinh.

“Ai muốn cùng cô có dịp gặp lại chứ, cô chỉ là một người phụ nữ nông thôn mà thôi. Hừ! Ngày mai là ngày đầu tiên của buổi triển lãm, tôi sẽ cho Lục Thần thấy tôi là người tuyệt vời đến mức nào! Cô chỉ là một hạt bụi nhỏ bé mà thôi!”

——

Lục Thừa hơi cau mày, anh hình như nghe thấy một giọng nữ chói tai trong nhà vệ sinh.?

“Kiều Kiều, bên trong xảy ra chuyện gì. Em mới cùng với ai nói chuyện hả?”

“Không sao đâu, chỉ là một bà cô đầu óc không được tốt lắm.”

Diệp Kiều cũng không ngu, cô tuyệt đối không thể tạo cơ hội cho tình địch của mình được.

Ninh Nhã Vân ắt hẳn là do lần trước gặp Lục Thừa ở ga tàu lửa, lúc sau liền không thấy nữa, nên hôm nay mới điên cuồng xông tới lên mặt với cô.

“Cô ta ăn hiếp em sao?” Lục Thừa híp mặt, lộ ra khí tức nguy hiểm.

Lục Thừa cũng không phải là dạng dễ ăn hiếp. Trước kia ở làng Hạ Hà, Lục Thừa thường mang theo một đám đàn em đi đánh đấm. Hiện giờ luật pháp và trật tự không tốt bằng trong tương lai, có rất nhiều người trên đường phố bị đánh đập và bị giết khi họ không nói đồng ý.

Khi Lục Thừa lần đầu tiên đến Thâm Thành, anh chỉ dẫn theo Trương Triệu và Đại Ngưu, người đi theo quá ít, nếu bây giờ ở ga tàu gặp bọn buôn người thì anh cũng không dám xông về phía đó, nhưng hiện tại thì khác, người anh dẫn theo rất đông.

Diệp Kiều giơ tay vỗ vỗ cánh tay anh, cười an ủi anh.

“Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi mà. Yên tâm đi, nếu thật sự có người khi dễ em, em nhất định sẽ nhanh chóng gọi anh tới đây. Được rồi, chúng ta mau quay lại thôi, chắc bộ phim cũng đã kết thúc rồi.”

Nhắc đến bộ phim, Lục Thừa cảm thấy có chút không thoải mái, anh sờ sờ cái ót của mình.

“Bộ phim này thật sự không hay, vốn tưởng là kể chuyện, không ngờ mỗi lần đều là hát Kinh kịch, đau đầu quá.”

“Ha ha ha.” Diệp Kiều bị anh chọc cười.

Người đàn ông này đôi lúc trầm ổn, có đôi khi lại bộc lộ sự mộc mạc của một chàng trai nhà quê. Mặc dù cô biết Lục Thừa sẽ trở thành người giàu có nhất cả nước trong cốt truyện nhưng bây giờ anh chỉ mới ngoài 20 tuổi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Anh đoán chúng ta phải đợi phim điện ảnh và phim truyền hình từ Thành phố Hồng Kông đến thì mới có phim hay.”

Diệp Kiều hồi tưởng lại, vào những năm 1960, 1970, phim ở đại lục chủ yếu dựa trên Kinh kịch và một số chủ đề về chiến tranh chống Nhật. Thực sự phát triển còn phải chờ TVB, nghĩ đến những bộ phim truyền hình kinh điển những năm đầu, Diệp Kiều cũng rất mong chờ, dù sao cũng là chứng kiến lịch sử.

“Chúng ta ăn cơm xong rồi quay trở về đi, em phỏng chừng anh chỉ có thể nghỉ ngơi hai ngày này nữa thôi, không phải ngày mai là hội chợ bắt đầu rồi sao?” Lục Thừa che chở cô cùng đi ra ngoài

Bộ phim đã kết thúc, đám người như ong vỡ tổ ùa ra, sa trong viện vốn dĩ trống trải lập tức chật kín người.

Lục Thừa không an tâm, vẫn luôn ôm Diệp Kiều trong lòng.

Khi anh tìm thấy chiếc xe đạp của mình. Lục Thừa đạp xe, Diệp Kiều ngồi trên ghế cao phía sau, thoải mái dễ chịu.

Gió đêm chậm rãi thổi.

Diệp Kiều cảm thấy, ngồi ở ghế sau của xe đạp so với ngồi trong một chiếc BMW còn hạnh phúc hơn nhiều.

Nhìn lại phía sau, Diệp Kiều nhìn thấy bóng dáng của Ninh Nhã Vân. Cô ta đứng ở lối vào rạp chiếu phim, ở ngã ba ánh sáng.

Diệp Kiều thấy cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, khóe miệng nhếch lên một vòng cung cao, như thể lần đầu tiên cô gặp Ninh Nhã Vân ở nhà ga Thâm Thành. Lần này, Diệp Kiều cũng không chút khách khí thể hiện mình là người thắng lợi.

Cô vòng một tay ôm lấy eo của Lục Thừa, tay còn lại thì giơ cao lên hướng về phía Ninh Nhã Vân vẫy vẫy.

Là đắc ý, khoe khoang.

Tuy rằng cô không nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của Ninh Nhã Vân, nhưng Diệp Kiều cảm thấy chắc chắn vẻ mặt của đối phương hiênj giờ rất khó coi.

“Ha ha ha!”

Diệp Kiều cười vui vẻ, không kìm được ôm anh chặt hơn, xuyên qua lớp áo sơ mi trắng mỏng manh, cô cảm nhận được sự siết chặt của cơ bắp và làn da ấm áp của anh

Là một người mê trai, Diệp Kiều không kiềm được lại sờ soạng anh vài cái.

Chồng nhà cô có cơ bụng sáu múi.

“Đứng làm loạn! Về nhà lại để em sờ.”

Khi tay cô tiếp tục chạm vào, Lục Thừa gần như mất kiểm soát tay lái của chiếc xe đạp.

Tai anh đỏ bừng, tay trái điều khiển vô lăng, tay phải đè lên mu bàn tay Diệp Kiều

"Ha ha ha ha, thật sao? Quay về cho em sờ thật sao?"

Diệp Kiều nghiêng người cùng đầu ra nhìn anh. Chỉ có thể nhìn thấy quai hàm căng chặt bạnh ra cùng với đôi môi hơi mím lại và đôi tai đỏ ửng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp