Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Sắp Chết Của Nhà Giàu Số 1

Chương 44: Ngang ngược


1 năm

trướctiếp

Thật ra trên đường đi Lưu Học Siêu đã nói rõ tình hình ở đây cho ông biết, nhưng khi nhìn thấy Mã Lai Tài ngụy biện, ông không thể chịu được mà đi ngang qua sân khấu.

Lão trưởng thôn nhìn thấy Từ thư ký đến đây, lập tức nhẹ nhõm thở dài, lại kể cho ngài ấy chuyện mấy ngày nay Mã Lai Tài gây rối, cùng với vụ việc chặn nước sông không cho nước chảy xuống thôn Hạ Hà.

Sau khi Lưu trưởng thôn nói xong, Mã Lai Tài lập tức biện minh.

“Thư ký, ngài cũng không thể nghe một mình ông ta nói được, không phải quốc gia chúng ta tuyên truyền mọi người cùng nhau làm giàu hay sao, tôi chỉ là muốn bọn họ giúp thôn chúng tôi một chút thì có làm sao đâu? Hơn nữa Hai thôn chúng tôi cũng thường xuyên qua lại với nhau, ngày thường càng không thiếu chuyện liên hôn, một nửa cô dâu bên thôn của họ đều đến từ thôn chúng tôi, nên hai thôn chúng tôi vốn dĩ là thông gia thân càng thêm thân.”

“Lại nói đến chuyện con sông, thôn chúng tôi không hề cố ý chặn nước sông lại, mà là bởi vì gần đây chúng tôi cần rất nhiều nước để tưới hoa màu, nên mới phải làm như vậy, chúng tôi không hề nhằm vào bất cứ ai cả.”

Từ Tranh Quang nghe xong Mã Lai Tài vô sỉ đem mọi chuyện đổi đen thay trắng, suýt chút nữa là cho ông ta một cái tát.

“Ý của ông là nói thôn Hạ Hà có chuyện tốt gì cũng phải mang lên chia một phần cho thôn của ông đúng không? Chẳng lẽ trong tay tôi có hạng mục gì cũng phải đem tới cho ông! bất cứ hạng mục nào của thành phố Bắc Hà chúng ta cũng phải mang đến cho thôn của ông đúng không!”

“Còn thông gia, nhà ai có thông gia như ông đúng thật là xui xẻo.”

“Làm trưởng thôn, ông không nghĩ cách dẫn dắt thôn dân của mình làm giàu, mà chỉ nghĩ dựa dẫm vào người khác, vậy trưởng thôn như ông để làm gì? Dứt khoát đừng làm nữa!”

“Ông còn nói mọi người cùng nhau làm giàu sao? Ông có chắc đó là những gì Quốc gia đã nói không? Hay là người giàu trước giúp đỡ người giàu sau! Ông thậm chí còn không nắm rõ chính sách quốc gia mà còn ở đây ăn nói bậy bạ!”

Mã Lai Tài bị Thư Kí mắng tới nổi không thể ngẩng đầu lên nổi.

“Lại nói xưởng thực phẩm và xưởng quần áo ở Thôn Hạ Hà, cũng là do cô Diệp Kiều đây có bản lĩnh, tương ớt mà cô ấy làm ra đã được đích thân thị trưởng khen ngợi, xưởng quần áo cũng là do Diệp Kiều đàm phán với người khác mới có thể xây dựng lên, nếu ông có bản lĩnh đó thì sao không đi nói đi, suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn.”

“Hơn nữa hai cái nhà máy này thì cần bao nhiêu người chứ? Thôn Hạ Hà bọn họ có thể tự mình bố trí, làm gì tới lượt ông!

“Vậy...... Thì tôi......”

Mã Lai Tài lập tức nhận ra, lần này Từ thư kí thực sự tức giận, trong lòng hoảng sợ tới mức không biết làm sao cho đúng.

“Ông đừng làm loạn nữa, lát nữa hãy đi xoa dịu cảm xúc của mọi người. Nếu không, lần sau công điểm của thôn ông sẽ là thôn cuối cùng được nêu tên!”

Từ Tranh Quang tung ra đòn cuối cùng!

Sau khi thu hoạch vụ mùa kết thúc, mỗi thôn dân đều phải đẩy lương thực đến công xã để nộp thuế, lúc bình thường đã phải xếp hàng hết cả một ngày trời. Nếu lần sau thôn Thượng Hà bị xếp xuống vị trí cuối cùng, thôn dân sẽ phải đợi càng lâu, vừa mệt vừa đói, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ oán hận người làm trưởng thôn là ông ta.

Mã Lai Tài cảm thấy thật thất bại, ông ta không thể làm gì được nữa.

Thật ra lần này ông chỉ muốn uy hiếp Lưu Thiên Hà một chút thôi, khiến ông ta nhường ra một ít vị trí cho thôn Thượng Hà bọn họ, không nghĩ tới Lưu Thiên Hà làm việc không theo lẽ thường, trực tiếp mời thư kí công xã tới đây, thật độc ác!

Rõ ràng là người nhà đánh nhau, cố tình còn muốn cáo trạng lên công đường!

Mã Lai Tài tức chết rồi!

Nhưng ông thật sự không còn cách nào khác, chỉ còn cách nghiến răng đồng ý yêu cầu của thư kí.

Khi bốn người bọn họ rời khỏi ủy ban thôn, con sông dưới sự chủ trì của chủ nhiệm công xã đã được khơi thông.

Thôn Hạ Hà dành được thắng lợi, mọi người vui mừng trở về thôn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bọn họ đi rồi, Mã Lai Tài đứng tại chỗ lẩm bẩm lầu bầu.

“Chẳng lẽ thật sự không còn biện pháp nào khác sao?”

Thôn bọn họ thật sự rất nghèo, cũng muốn kiếm tiền!

Vì sao thôn của họ không có nổi một người tài giỏi a?!

“Nhà máy thật sự là hạng mục do cô gái Diệp Kiều kia lên thành phố giành lấy được sao?”

Tình cờ lúc đó có thôn dân Thượng Hà đi ngang qua trả lời câu hỏi của ông.

“Trưởng Thôn, ông không biết sao, em gái của tôi đã gả qua thôn Hạ Hà, hiện tại em ấy đều đang dùng máy may để may quần áo đó. Hơn nữa nghe nói mấy cái máy may đó không phải do thôn Hạ Hà bỏ tiền ra mua, mà là Diệp kiều tự mình bỏ tiền túi ra.”

Mã Lai Tài kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, tức giận mắng.

“Tại sao anh không nói sớm!”

Thôn dân gãi đầu: “Tôi nghĩ rằng ông đã biết rồi......”

Mã Lai Tài dơ chân muốn đá anh ta, đối phương thấy vậy vội vàng bỏ chạy.

Mã Lai Tài thở dài: “Nếu thôn Thượng Hà chúng ta có thể cưới được một tức phụ tài giỏi như vậy thì tuyệt biết mấy.”

——

Sau khi giải quyết xong rắc rối ở thôn Thượng Hà, trưởng thôn mang Diệp Kiều đến gặp riêng Từ thư kí.

Từ thư kí vui vẻ khích lệ vài câu, sau đó dẫn mọi người rời đi.

Trước khi đi, thôn trưởng nhắc nhở Diệp Kiều chuẩn bị cho việc khai trương xưởng thực phẩm vào ngày mai.

Diệp Kiều cười đồng ý.

Xưởng thực phẩm ở thôn của cô cuối cùng cũng xây dựng xong và có thể chính thức vận hành, lần trước cô nhờ bọn Nhị Ngốc tìm nhiều cái bình chứa, bọn họ đều làm không tồi.

Sau khi tiễn trưởng thôn trở về, Diệp Kiều suy nghĩ, rồi mang theo Lưu Học Siêu tới nhà ăn, nói cho cậu ta biết một ít điều cần lưu ý khi làm tương ớt.

Trước khi đi tới phía nam, cô cần phải thu xếp ổn thỏa công việc của xưởng thực phẩm. Công thức làm tương ớt luôn nằm trong tay cô, Lưu Học Siêu là học trò của cô, mấy ngày nay quan sát cũng là một người rất tốt, kỹ năng nấu ăn của cậu ta cũng tiến bộ rất nhanh, nên có thể tín nhiệm được.

Lần trước tại sự cố thanh niên trí thức, Vu Văn Hiên biểu hiện cũng không tồi, cũng có thể giúp cô quản lý xưởng thực phẩm.

Diệp Kiều chậm rãi lên kế hoạch, Lục Thừa bên kia thì đang thăm hỏi một số người già trong kho, anh ấy cũng gặp được một em trai tại thị trấn Đại Hà sẽ đi cùng với anh đi về phía nam.

Lần này Lục Thừa trở về, là nghĩ dẫn mọi người cùng đi về phía nam kiếm tiền.

Sau khi Biết được Lục Thừa kiếm được rất nhiều tiền, mọi người đều rất vui mừng.

“Lục ca đúng là lợi hại.”

“Đúng vậy, Lục ca kiếm được tiền cũng không quên chúng ta, chúng ta khẳng định đều nghe Lục ca!”

“Lục ca...... Em khả năng không đi Thâm Thành được.”

Sau khi Lục Thừa giải thích công việc ở phía nam, các anh em đều phản ứng rất khác nhau, đa số mọi người đều tỏ vẻ muốn đi kiếm tiền, nhưng một số ít lại vì trên có ba mẹ già dưới có con nhỏ, cả nhà đều dựa vào mình anh ta, nên không thể nào rời đi thôn Hạ Hà.

Lục Thừa hoàn toàn có thể hiểu được sự lựa chọn của họ.

“Không thành vấn đề, những người ở lại tôi cũng sẽ thường xuyên liên lạc, đúng lúc mọi người giúp tôi chiếu cố năm người ở chuồng bò của thôn Thượng Hà.”

“Chuồng bò ở thôn Thượng Hà á ?”

Về những người ở chuồng bò của thôn Thượng Hà, Lục Thừa không giải thích gì nhiều mà chỉ nói giúp anh chăm sóc họ và sẽ thường xuyên gửi tiền về.

Các anh em cũng không hỏi nhiều.

Cuối cùng, ban đầu có hơn hai mươi người đi theo Lục Thừa, nhưng bởi vì trong nhà có việc nên có chín người không thể đi về phía nam, cho nên chỉ còn mười sáu người có thể đi theo Lục Thừa đi Thâm Thành phát triển.

Sau khi dặn dò mọi người nhanh chóng chuẩn bị, Lục Thừa quyết định quay lại Thâm Thành vào tuần sau.

Ban đầu anh nghĩ sẽ đi ngay, nhưng bởi vì gặp Diệp Kiều mà anh không muốn đi nữa, nhưng mà anh biết, anh cần thiết phải đi, chỉ có như vậy tương lai của anh và Diệp Kiều mới có thể đảm bảo.

Diệp Kiều hiện giờ là xưởng trưởng của hai nhà máy ở thôn Hạ Hà, nếu anh chỉ làm một ít buôn bán nhỏ, thì quan hệ giữa anh và Diệp Kiều sẽ ra sao? Có phải khoảng cách của hai người sẽ ngày càng lớn hơn không?.

Nghĩ đến đây, quyết tâm xây dựng sự nghiệp của riêng anh càng thêm mãnh liệt.

Trên đường trở về thôn Hạ Hà, Lục Thừa từ xa đã nghe thấy tiếng mọi người bàn tán chuyện xảy ra vào buổi sáng ở thôn Thượng Hà.

“Mã Lai Tài đúng là không biết xấu hổ, vị trí công nhân xưởng thực phẩm của thôn chúng ta còn không đủ chia, bọn họ còn tới chiếm vị trí nữa.”

“Đúng vậy, không phải thư ký công xã đã nói hai cái nhà máy mà thôn chúng ta có được đều là nhờ ơn của Diệp xưởng trưởng, lần này xưởng thực phẩm sẽ có đợt khảo sát, tôi xem ai còn dám gây sự hay không.”

Lục Thừa nhíu mày.

Hôm nay anh đi sớm, trời còn chưa sáng đã xuất phát đi lên trấn trên bệnh xã, nên việc hai thôn xung đột vào sáng nay anh hoàn toàn không biết .

Nhưng sau khi nghe vài câu, Lục Thừa cũng đại khái hiểu được tình hình lúc đó, hẳn là thôn Thượng Hà đến gây sự nhưng chưa kịp làm gì đã bị Diệp Kiều giải quyết.

Chờ Lục Thừa tìm thấy Diệp Kiều, cô đang hướng dẫn mọi người làm quen với dây chuyền sản xuất.

Những người đi theo cô là những người đàn ông có ngoại hình đẹp và thân hình cường tráng.

Thanh niên và trung niên, mạnh mẽ, linh hoạt và chịu đựng được gian khổ.

Vì làm tương ớt thực ra là một công việc không dễ dàng, thường đòi hỏi sự nỗ lực lâu dài.

Tất nhiên, việc này vẫn tốt hơn nhiều so với việc quanh năm cày cấy ngoài ruộng.

Lục Thừa đi đến bên cạnh Diệp kiều, Diệp Kiều nhìn anh mỉm cười, rồi tiếp tục giảng giải cho mọi người.

Lục Thừa đứng bên cạnh, nhìn cô nghiêm túc làm việc, cảm thấy lúc này Diệp Kiều đặc biệt xinh đẹp.

Xử lý xong công việc, Diệp Kiều vươn vai, Lục Thừa ôn nhu nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho cô.

“Anh nghe nói buổi sáng Mã Lai Tài lại tới đây gây phiền phức đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp