Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Sắp Chết Của Nhà Giàu Số 1

Chương 38: Mua đồng hồ


1 năm

trướctiếp

Lục Thừa nắm chặt tay Diệp Kiều, ánh mắt dịu dàng: “Vậy không cần máy may nữa, anh mua đồng hồ cho em nhé”?

Vừa rồi để ý đến Diệp Kiều, anh nhìn thấy cô rất chú ý đến vấn đề thời gian, lúc ở trung tâm thương mại, cô ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường rất nhiều lần.

Đồng hồ sao? Diệp Kiều có chút lo lắng, đồng hồ hiện tại quá xấu, vừa rồi cô nhìn thấy nó….

Những chiếc đồng hồ được treo trên tường của trung tâm thương mại thật sự xấu đến không tả được.

“Nghe nói đồng hồ Longines khá tốt.”

“Longines sao?” Hiện tại đã có Longines rồi sao? Diệp Kiều có chút kinh ngạc.

Theo như cô biết, Longines được sáng lập tại Saint-Imier, Thuỵ Sĩ vào năm 1832, năm 1880 mới chính thức đăng ký thương hiệu tại Thuỵ Sĩ.

“Đúng vậy, ở Thâm Thành có rất nhiều người đeo Longines, vừa rồi ở tầng 3 anh cũng nhìn thấy đồng hồ đó.”

Diệp Kiều rất có hứng thú đối với Longines cho nên lập tức liền đồng ý.

Bọn họ để xe tải đưa máy may đưa đến thôn Hạ Hà, hai người một lần nữa trở lại trung tâm thương mại Bắc Thần.

Tại quầy đồng hồ.

“Phiền cô lấy giúp tôi hai chiếc đồng này xem thử.” Diệp Kiều rất thích hai chiếc đồng hồ này.

“Vâng.”

Người bán hàng ở quầy đồng hồ rõ ràng nhiệt tình hơn người bán hàng ở những quầy khác rất nhiều. Hiện tại đồng hồ là mặt hàng không dễ bán, tuy rằng cùng là “Những món đồ đắt đỏ” (đồng hồ, xe đạp, máy may cùng radio), nhưng thật hiển nhiên mọi người đều thích mua những thứ to lớn hơn.

“Lục Thừa, anh nhìn xem cái nào đẹp hơn?”Diệp Kiều dựa vào quầy, hai mắt sáng lấp lánh.

Lục Thừa thấy cô vui vẻ, trên mặt cũng mang theo nụ cười, làm bộ làm tịch mà nắm lấy tay cô nhìn xem.

“Anh cảm thấy cái nào cũng đẹp, chủ yếu là do cổ tay em đẹp.”

Diệp Kiều trừng anh, nói: “Nhanh chọn một cái thôi, em chỉ muốn mua một cái”

“Hay là…… Chúng ta mua cả hai đi?” Lục Thừa cảm thấy hắn vẫn đủ tiền để mua hai chiếc đồng hồ.

Longines ở Trung Quốc không hề rẻ, cái bên tay trái của Diệp Kiều là 499 đồng, cái bên tay phải là 612 đồng. So với những chiếc đồng hồ khác ở các quầy Thượng Hải đắt hơn 200 đồng.

“Chỉ mua một chiếc thôi!” Diệp Kiều nhấn mạnh.

“Được, được, được, chỉ mua một chiếc.” Thấy không lay chuyển được cô, Lục Thừa đành phải gật đầu đồng ý “Vậy lấy cái bên phải đi.”

Là một ông chủ, từ trước đến nay Lục Thừa luôn tin rằng thứ đắt nhất mới là thứ tốt nhất.

Đúng là tư duy của người giàu.

“Được, vậy thì tôi mua cái bên phải, cái này nhìn cổ điển hơn.” Diệp Kiều cũng hạ quyết tâm, đưa lại cái bên trái cho người bán hàng, chỉ giữ cái chiếc đồng hồ bên tay phải.

Sau đó, dưới sự thuyết phục của Lục Thừa, Diệp Kiều lại gật đầu mua thêm hai chiếc xe đạp, một cái đài radio.

Khi trời gần tối, hai người mới mang theo bao lớn, bao nhỏ trở về nhà.

Cuối cùng xe cũng dừng lại, hai người không thể bắt được xe bò, đành phải đi bộ trở về.

May mắn thay có Lục Thừa ở bên cạnh, nếu không trời tối như vậy, Diệp Kiều không dám đi một mình.

Hai người sóng vai nhau trở về nhà. Lục Thừa kể chuyện lúc anh ở Thâm Thành với cô.

“Hiện tại thời thế đã thay đổi, điện sáng ở nơi này của chúng ta vẫn chưa được phổ cập, nhưng ở Thâm Thành đèn điện sáng trưng. Nhưng những thứ đó đều là công nghệ của nước ngoài, anh nghĩ, tương lai nếu có cơ hội, anh cũng muốn tạo ra sản phẩm điện tử của riêng mình.”

“Ý tưởng này khá hay.”

Đối với ý tưởng của Lục Thừa, Diệp Kiều vừa cảm thấy kinh hỷ vừa cảm thấy khâm phục, cô ủng hộ cả hai tay.

“Nhưng một cái radio nhỏ anh cũng không cách nào hiểu rõ được, haiz, nếu có thể gặp được một người giỏi về phương diện này thì tốt biết bao.”

Diệp Kiều quay đầu nhìn anh: “Anh đang nói về chuyên gia cơ điện sao?”

Tay của Lục Thừa xách theo đồ vật, chỉ để cho Diệp Kiều cầm một cái túi nhỏ, nghe Diệp Kiều nói liền gật đầu.

“Mạch điện, chip, còn có rất nhiều thứ khác, trước mắt quốc gia của chúng ta đều không có. Nếu linh kiện của máy ghi âm có vấn đề, chúng ta chỉ có thể mua của nước ngoài về thay. Anh đã tìm rất nhiều kỹ thuật viên có kinh nghệm ở Thâm Thành nhưng bọn họ đều nói là không làm được.”

Trung Quốc ở thập niên 70 xác thật không thể làm được những đồ vật yêu cầu trình độ cao như vậy.

Diệp Kiều thở dài ở trong lòng, thập niên này thật sự là thời kỳ khó khăn nhất của quốc gia.

Nhân tài lúc này lại bị bỏ vào chuồng bò.

Chuồng bò?! Đúng rồi!

Trong đầu Diệp Kiều đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Trong trí nhớ của cô, bên cạnh thôn Thượng Hà (được chia cắt bởi một con sông chảy qua, chia thành thượng nguồn và hạ nguồn), các chuyên gia được cử xuống đây để cải tạo lại chuồng bò, không biết nơi này và trí nhớ của cô có trùng khớp về nhân tài hay không.

“Nếu anh thật sự muốn làm, anh có thể đi đến chuồng bò thôn Thượng Hà đi dạo thử xem…”

Diệp Kiều muốn nói lại thôi, cô thật sự không hiểu biết về thời đại này, sợ chính sách quá mức nghiêm khắc.

“Chuồng bò thôn Thượng Hà sao? Đó không phải là….” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lục Thừa nói tới đây, đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó liền lập tức không nói nữa.

Một giờ sau, hai người về tới thôn Hạ Hà.

Bởi vì đã quá khuya, sau khi rửa mặt xong hai người liền đi ngủ.

Ngày hôm sau, Lục Thừa đi đến thôn Thượng Hà còn Diệp Kiều đi thẳng đến Uỷ ban thôn.

Diệp Kiều đi vào phòng lớn của Uỷ ban thôn, thấy những người phụ nữ thôn Hạ Hà đang nghiêm túc thiêu thùa dưới sự chỉ dẫn của Viên Hiểu Quyên.

Những chiếc máy may được đưa đến đây vào ngày hôm qua được đặt ở một góc, vẫn còn nằm trong hộp chưa có ai mở ra.

“Chị dâu, bảo mọi người dừng tay một chút đi, chúng ta bàn về việc phân chia máy may như thế nào.”

Viên Hiểu Quyên nhìn thấy Diệp Kiều từ phía xa đi đến, nhưng hiện tại thân phận của cô ấy không giống với trước đây, cô ấy phải quản lý không ít cấp dưới, nếu cô ấy không làm gương tốt, về sau sẽ không ai nghe theo cô ấy nữa.

Cho nên, mặc dù cô ấy nhìn thấy Diệp Kiều đến, cô ấy vẫn không ngừng lại công việc mà mình đang làm.

“Những thứ này là em cùng em ba mua về sao? Tất cả những thứ này cần bao nhiêu tiền?”

Thấy Diệp Kiều mở miệng, Viên Hiểu Quyên lúc này mới ngừng việc kiểm tra đường may lại.

“Kiều Kiều, em không biết đâu, hôm qua, lúc xe chuyển hàng hoá đến đây, tất cả chúng ta đều giật mình. Chị cũng không dám tự tiện làm chủ, vẫn luôn chờ em đến.”

Nói xong, Viên Hiểu Quyên bảo mọi người dừng lại công việc đang làm.

Diệp Kiều ở bên cạnh nhìn, cảm thấy rất hài lòng. Chị dâu đã trưởng thành hơn rất nhiều, hiện tại mọi người đối với cô ấy vô cùng khâm phục, tin tưởng, và kính cẩn.

Sau khi chờ tất cả mọi người yên tĩnh lại, Diệp Kiều mới đi đến bên cạnh máy may và nở nụ cười đối với mọi người.

“Trong khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi!”

Mọi người đều nở nụ cười, vui vẻ nói.

“Kiều Kiều, việc này có gì mà vất vả. Ngồi ở đây thêu thùa may vá so với làm đất còn thoải mái hơn rất nhiều, huống hồ mỗi ngày chúng tôi còn kiếm được không ít tiền!”

“Còn không phải sao, hiện tại ở nhà địa vị của tôi được nâng lên không ít, chồng tôi còn phải nghe lời tôi, nếu không nghe tôi, tôi sẽ không cho hắn ăn thịt”

“Ha ha ha ha ha ha ha.”

Ngay lập tức, trong phòng lớn tràn ngập tiếng cười của tất cả mọi người.

Nhìn thấy mọi người vui vẻ như vậy, Diệp Kiều cũng vui vẻ theo.

“Tôi đều nhìn thấy sự nỗ lực của mọi người, mọi người đều làm việc rất tốt”

Được Diệp Kiều khen ngợi, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

Diệp Kiều vươn tay vỗ vỗ lên những chiếc hộp đựng máy may bên cạnh, nói:

“Lần trước tôi đến xưởng quần áo thành phố Bắc Hà quan sát, phát hiện nữ công nhân ở đó đều dùng máy may, mỗi người một cái máy may, làm việc rất nhanh. Nhưng xưởng may của chúng ta vừa mới thành lập, mọi người lại không có tiền, cũng không thể dùng công quỹ để mua sắm máy may, cũng không có khả năng bắt mọi người tự bỏ tiền để mua.”

Những người phụ nữa ở đây đều lắng tai nghe.

Hôm qua, lúc bọn họ nhìn thấy 30 cái máy may, ai nấy cũng đều rất phấn khích. Có thể sử dụng máy may để làm việc chắc chắn sẽ thoải thoái và làm nhanh hơn so với làm thủ công.

Nếu không phải Viên Hiểu Quyên ngăn bọn họ, có lẽ hôm qua mọi người đã tự phân chia máy may rồi.

Diệp Kiều nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy mọi người đang rất háo hức, nhưng cô phải đem những lời cần nói nói ra trước.

“Cho nên, sau khi Lục Thừa trở về, tôi đã bảo anh ấy bỏ tiền ra mua 30 cái máy may. Không sợ mọi người cười chê, mặc dù tôi là xưởng trưởng xưởng thực phẩm, nhưng thật ra tiền của tôi không được bao nhiêu. Tiền lương một tháng của xưởng trưởng cũng chỉ được mấy chục đồng, một cái máy may ít nhất cần 300 đồng, tôi cũng không thể mua nổi. Đàng phải thổi gió bên tai….”

Nghe thấy câu “thổi gió bên tai”, tất cả mọi người đều cười ra tiếng.

“Lần này Lục thừa nhà tôi ra ngoài làm việc kiếm được không ít tiền, hơn nữa cửa hàng của anh ấy có vốn lưu động. Tôi mặc kệ về sau anh ấy cần dùng gấp số tiền này không, dù sao bây giờ tôi cần dùng tới, phụ nữ ấy à, có đôi khi không thể nói đạo lý được…”

“Nhưng mà……”

Nghe thấy Diệp Kiều dừng lại, những người phụ nữ vốn đang tươi cười bỗng dưng ngồi thẳng người dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp