Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Sắp Chết Của Nhà Giàu Số 1

Chương 32: Công việc xưởng may


1 năm

trướctiếp

Chờ sau khi Diệp Kiều đến, trên bãi đất trống của Ủy ban thôn đã ngồi đầy người, mọi người đều tự mang ghế theo.

Phía trước, mấy người Vương Liên đã đem bảng đen ra tới.

Cái bảng đen này là Diệp Kiều nhờ ba chồng làm cho, Diệp Kiến Quốc chính là một người thợ mộc có tay nghề cực kỳ tốt, nghe mẹ chồng cô bảo, lúc trước khi còn có thể buôn bán, ba chồng thường xuyên nhận làm đồ đạc cho những người ở trấn trên làm của hồi môn cho các cô nàng chuyển bị đi lấy chồng.

Khi Diệp Kiều hỏi ba chồng có thể làm một cái bảng đen được không, Lục Kiến Quốc liền đi lấy vật liệu gỗ và sơn đen từ trong thôn, qua vài giờ liền làm ra một cái bảng như hiện tại.

Phấn viết là Diệp Kiều nhờ Trương thẩm mua.

Trông thấy các thôn dân đang bàn tán xôn xao, Diệp Kiều cũng có chút bất đắc dĩ, xem ra lát nữa muốn làm cho bọn họ trở nên yên tĩnh sẽ rất khó khăn.

Lại nhìn về phía Vương Liên, phát hiện cô ấy không chút hoang mang mà cầm phấn trắng lên viết, bắt đầu đem tấm bảng màu đen viết viết, vẽ vẽ.

Khi trên tấm bảng đen xuất hiện càng lúc càng nhiều chữ viết, các thôn dân cũng dần dần trở nên yên tĩnh.

“Chào bà con, hôm nay chúng ta sẽ học hát một bài hát”

Vương Liên vừa dứt lời, các thôn dân liền lấy lại tinh thần.

“Hát cái gì?”

“Trên kia chính là lời bài hát sao? Hát như thế nào?”

“Hôm nay học hát sao? Tôi còn tưởng là học chữ chứ”

“……”

Mặc kệ phía dưới mọi người đang bàn tán như thế nào, Vương Liên trước sau đều mang theo nụ cười trên môi.

“Nào, mọi người hãy hát từng câu theo tôi nhé. Lẵng hoa hoa nhi hương, nghe ta tới xướng một xướng, xướng một nha xướng, đi tới nam bùn loan…… Năm rồi nam bùn loan, nơi chốn là núi hoang……”

Vừa mới bắt đầu các thôn dân còn ngượng ngùng không dám mở miệng, bên cạnh năm thân niên trí thức đứng thẳng, lớn tiếng hát theo.

Dần dần các thôn dân cũng dần hát theo.

Giai điệu bài hát bay khắp thôn Hạ Hà “Nam bùn loan…” Làn điệu lưu loát dễ đọc.

Những thanh niên trí thức này khá lành nghề. Diệp Kiều vốn đang lo lắng cũng bắt đầu trở nên yên tâm, cô lấy một cái ghế ngồi ở phía sau nghiêm túc quan sát.

Cô cũng nhìn thấy mẹ chồng cùng chị dâu thứ hai của nhà mình…

Mẹ chồng cô không hổ là người đanh đá có tiếng trong làng, lại thích thể hiện, nhìn mặt bà hát đến mức đỏ cả lên.

Chị dâu thứ hai ở bên cạnh cũng kích động hát.

Không tồi không tồi……

Diệp Kiều cực kỳ hài lòng.

Ngày hôm sau, một chiếc máy kéo cùng với những đóng vải dệt được đưa đến trên bãi đất trống mà các thôn dân học ca hát ngày hôm qua.

Công việc này về sau sẽ do chị dâu thứ hai Vân Hiểu Quyên phụ trách, vì vậy khi Diệp Kiều kiểm kê số lượng vật liệu liền mang theo cô ấy.

Viên Hiểu Quyên hiện giờ đã hiểu ra, liền vui vẻ đi theo Diệp Kiều.

Máy kéo bị vây quanh bởi thôn dân thôn Hạ Hà, hầu hết đều là phụ nữ.

Các cô đã nghe được tin tức từ sớm, biết được Diệp Kiều tìm công việc kiếm tiền cho các cô.

Bọn họ thấy Diệp Kiều đến, liền vội vàng nhường đường cho cô.

Diệp Kiều đưa theo Viên Hiểu Quyên bắt đầu kiểm tra vật liệu.

Có đủ các loại vải, kim và chỉ với nhiều màu sắc khác nhau được bỏ đầy trong các bao.

Xưởng quần áo còn cử thêm người hướng dẫn chuyên môn đến đây để hướng dẫn thêm một số điểm cần lưu ý.

Viên Hiểu Quyên cùng người hướng dẫn trao đổi một số việc. Mặc dù Viên Hiểu Quyên ăn nói không được tốt, lại là người keo kiệt nhưng nói về việc may vá thì thật sự khó ai sánh bằng, đối mặt với người hướng dẫn cũng tràn đầy tự tin, hai ngươi nói chuyện thế nhưng lại rất ăn ý.

Diệp Kiều ở bên cạnh lắng nghe một lúc liền rời đi. Việc may vá Diệp Kiều thật sự không giỏi, may tất còn có thể nhưng may quần áo thì khẳng định cô không làm được.

Cô dứt khoát đến chỗ các thôn dân cùng các cô ấy phân loại vật liệu. ( truyện trên app T Y T )

Hai giờ sau, công tác phân loại cơ bản đã hoàn thành, Viên Hiểu Quyên bên kia cũng đã nghiên cứu xong bản vẽ của xưởng quần áo mang đến.

“Chị Lâm, tôi đã hiểu những gì chị nói rồi. Bây giờ tôi sẽ làm cho chị xem qua một chút được không? Chị sờ xem vết khâu của tôi có ổn không?

Nói xong, Viên Hiểu Quyên liền mang theo chị Lâm, nữ sư phó của xưởng đến trước cái bàn đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Trực tiếp cầm lấy tấm vải dệt cùng kim chỉ, thể hiện tay nghề may vá của cô ấy.

Khéo léo, thuần lục luồn chỉ vào kim, bàn tay hoạt động liên tục giống như đang bay múa, rất nhanh đã hoàn thành xong một chiếc áo sơ mi.

“Chị Lâm, Kiều Kiều, hai người xem đi, trong thôn Hạ Hà này, không có ai có thể may đường may tốt như tôi đâu.

Nói xong, cô ấy liền trực tiếp đem chiếc áo sơ mi vừa mới may đưa cho Diệp Kiều.

Diệp Kiều cầm lấy nhìn xem, quả nhiên đường may rất chắc chắn, không có một chút sai sót nào, nếu không phải trực tiếp nhìn cô ấy may vá sẽ tưởng rằng đây là do máy móc làm.

Chị Lâm của xưởng quần áo cũng xem qua và hài lòng gật đầu.

Giờ phút này, quần chúng đang vây xem cũng rất nhiều, vừa nhìn thấy tay nghề của Viên Hiểu Quyên liền cảm thấy vô cùng thán phục.

Bọn họ thế nhưng lại không nghĩ đến Viên Hiểu Quyên lại có tay nghề tốt như vậy.

“Tay nghề may vá của chị dâu rất tốt, lúc trước lại chỉ làm đất trồng trọt, thật là đáng tiếc”. Sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người nói: “Các vị, nếu ai có tay nghề như vậy, có thể trực tiếp đến tìm tôi để đăng ký.”

Viên Hiểu Quyên ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.

Những người phụ nữ kia ngay lập tức thì thầm với nhau.

“Không phải cô cũng rất giỏi thiêu thùa sao, cô mau đi đăng ký đi.”

“Đi cái gì mà đi, tôi làm sao mà có thể so với Viên Hiểu Quyên được.”

“Vừa rồi nhìn thấy Diệp Kiều đưa Viên Hiểu Quyên đến, họ còn tưởng rằng cô ấy dựa vào mối quan hệ để chiếm ưu thế, nhưng không ngờ rằng kỹ năng may vá của cô ấy lại tốt như vậy”.

Diệp Kiều thấy mọi người không nói lời nào, cười nói.

“Nếu mọi người đều công nhận tay nghề của đồng chí Viên Hiểu Quyên, về sau chị ấy sẽ phụ trách công việc này, sẽ đào tạo, kiểm tra chất lượng quần áo, mọi người có ý kiến gì khác không?”

Vốn dĩ bọn họ muốn đến đây để tranh thủ kiếm thêm lợi ích, nhưng hiện tại đều bị tay nghề may vá của Viên Hiểu Quyên thuyết phục, cho nên bọn họ không dám có ý kiến gì nữa.

“Chị Lâm, về sau làm phiền chị giúp đỡ thêm cho đồng chí Viên Hiểu Quyên.”

Chị Lâm cũng là một người rất tốt bụng, nhờ vào kỹ thuật của mình mà trở thành một người rất có tiếng ở xưởng quần áo. Lần này chị ấy được cử xuống đây bởi vì chị ấy là người đáng tin cậy, kỹ thuật lại rất tốt.

Nghe vậy, chị Lâm cười gật đầu: “Không thành vấn đề. Tôi sẽ ở lại đây 3 ngày, tôi có thể huấn luyện cho mọi người một chút. Tay nghề của đồng chí Viên Hiểu Quyên đã rất tốt, căn bản không cần tôi chỉ dạy quá nhiều, tôi chỉ cần giúp cô ấy làm quen với các quy trình là được.”

Viên Hiểu Quyên vô cùng vui vẻ, lần đầu tiên cô ấy nhận được nhiều lời khen như vậy, cho nên làm việc đều cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Căn bản không cần Diệp Kiều nói thêm điều gì nữa, đồng chí Viên Hiểu Quyên rất có trách nhiệm, bắt đầu phân công công việc cho mọi người.

Đối với việc may vá của mọi người trong thôn cô ấy đều biết rõ, mấy ngày nay vẫn luôn cân nhắc đến việc triển khai công việc như thế nào.

Nói thật, từ sau khi Viên Hiểu Quyên chuyên tâm với công việc, Lục gia liền trở nên thanh tịnh không ít.

Thấy công việc của mọi người tiến hành một cách suôn sẻ, Diệp Kiều cũng trở nên an tâm.

Buổi tối hôm nay, Diệp Kiều đến nhà ăn lớn làm một vài món ăn để chiêu đãi chị Lâm.

Sau khi xưởng thực phẩm khai khai trương, Diệp Kiều bận đến nỗi chân không chạm đất, phòng bếp nhà ăn lớn hoàn toàn giao cho Lưu Học Siêu.

Trù nghệ của Lưu Học Siêu ở phương diện này rất có thiên phú, hiện tại nấu ăn cũng đâu ra đấy. Tuy hương vị món ăn không thể đạt đến trình độ của Diệp Kiều nhưng cũng đủ để làm cho các thôn dân hài lòng.

“Sư phụ, hôm nay sao chị lại đến đây?”. Lưu Học Siêu ở trong phòng bếp khí thế ngất trời mà xào ớt xanh, xào thịt, khóe mắt thoáng nhìn về phía thân ảnh của Diệp Kiều, vội vàng chào hỏi.

Diệp Kiều chắp tay sau lưng nhìn cái nồi to của cậu ấy, gật đầu hài lòng.

“Học Siêu, chờ sau khi cậu có thể căn chỉnh được mồi lửa là có thể xuất sư.”

“Hắc hắc, đều là sư phụ dạy dỗ tốt.” Lưu Học Siêu thẹn thùng mà xoa gương mặt nóng bừng, đem đồ ăn đã nấu xong bỏ ra dĩa.

“Trước tiên cậu đem đồ còn lại xào cho xong, lát nữa không cần tắt bếp, tôi muốn làm một ít món ăn.” Diệp Kiều xắn tay áo lên, lấy từ bên cạnh một ít nguyên liệu, bắt đầu rửa sạch. “Hôm nay có sư phó Lâm từ xưởng quần áo thành phố đưa hàng hóa xuống, tôi muốn nấu vài món để chiêu đãi chị ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp