Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Sắp Chết Của Nhà Giàu Số 1

Chương 29: Thành công ký kết


1 năm

trướctiếp

“Nhà xưởng của chúng tôi đang thiếu nhân công, nhưng trong thời gian ngắn không có khả năng tìm được người thích hợp.”

Các doanh nghiệp nhà nước như xưởng quần áo Bắc Hà, muốn tuyển người thì phải có kế hoạch tuyển dụng, sau đó thành phố sẽ phê duyệt. Trình tự này phải ít ba tháng mới xong, hơn nữa, những công nhân mới cần phải được huấn luyện nửa năm, hoàn toàn không đủ thời gian.

“Lần trước tôi nghe nói các vị lãnh đạo nhà xưởng rất lo lắng kế hoạch này năm nay sẽ không hoàn thành, nếu thôn các cô có thể thật sự nhận thầu, tôi có thể giúp các cô tìm người nói chuyện.”

Diệp Kiều vừa nghe liền nở nụ cười, cô gái này làm việc rất nhanh nhẹn lại quyết đoán.

Sau đó, Diệp Kiều cùng cô ấy nói chuyện một lúc liền lấy cớ rời đi. Hiện tại thời gian còn sớm vừa hay có thể để Nhậm Hiểu Tĩnh đi tìm người quen nói chuyện này.

Cô nàng vừa rồi đáp ứng Diệp Kiều đi hỏi thăm một chút, vừa uống xong sữa mạch nha liền cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều. Buổi chiều Nhâm Hiểu Tĩnh vác cái bụng to cùng Trương Thẩm ngồi lên xe đi thành phố.

Diệp Kiều lo lắng, Nhậm Hiểu Tĩnh càng lo lắng hơn!

Nếu vấn đề này mà cô ấy không giải quyết được, đời này của cô ấy coi như xong.

Đề nghị lần này của Diệp Kiều mang đến cho Nhậm Hiểu Tĩnh là một cơ hội tuyệt với.

Ngày hôm sau, Diệp Kiều thấy thôn trưởng mang điện báo từ công xã về.

Nhậm Hiểu Tĩnh từ thành phố Bắc Hà đánh điện báo lại đây, nói mọi việc đã được giải quyết, muốn cô đến xưởng quần áo nói chuyện.

Diệp Kiều nắm chặt tay, trên khuôn mặt đầy vẻ tươi cười.

Thôn trưởng nghi hoặc nhìn sang: “Kiều Kiều, có chuyện vui gì sao?

“Hắc, Chú Lưu, lần trước không phải nói sẽ để cho người dân trong thôn chúng ta tìm được một công việc để kiếm tiền sao?”

Lúc trước, Diệp Kiều tâm huyết dâng trào nói phải tìm việc cho chị dâu thứ hai, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô cảm thấy ý tưởng của mình rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của thôn Hạ Hà.

Thời đại này kiếm tiền thật sự không dễ dàng. Khụ khụ, tuy rằng đây là thế giới trong sách, bối cảnh cùng lịch sự trong trí nhớ của Diệp Kiều có chút khác biệt.

Ví dụ như: Dựa theo lịch sử, hiện tại đi đâu cũng đều cần phải có thư giới thiệu (viết rõ đi đâu, đi bao nhiêu ngày, thật sự rất nghiêm ngặt), tuyệt đối không có khả năng, bọn Lục Thừa tùy ý cầm lấy giấy do trưởng thôn đóng dấu rồi lên xe lửa đi không trở về nữa.

Lại ví dụ như: Thị trường nóng hổi của Thâm Thành tuyệt đối không thể xuất hiện trong mười năm lịch sử thực sự, nhưng việc làm ăn của Lục Thừa vẫn làm đến khí thế ngất trời.

Thời điểm Diệp Kiều vừa mới xuyên sách liền phát hiện, người dân ở cái thôn này cực kỳ nghèo, quần áo bị vá đầy những mảnh vá đây là là chuyện hết sức bình thường, đáng sợ nhất chính là miếng vá này chồng lên miếng vá khác, tầng tầng lớp lớp nhìn không ra hình dạng ban đầu của quần áo.

Ấy vậy mà, thôn Hạ Hà lại có tiếng giàu có gần xa…

Ai đó có thể đến giải thích dùm cô với được không?

Cho nên, Diệp Kiều mới lấy ra phương thức của mình cung cấp miễn phí trong thôn, chính là hy vọng kinh tế tập thể trong thôn có thể mang đến cho người dân nhiều lợi ích, người dân không cần phải mỗi ngày đều đối mặt với đất, hướng lưng lên trời làm cả một năm nhưng cuối năm chỉ được phát cho vài đồng tiền. ( truyện trên app T Y T )

Hiện tại xưởng thực phẩm đã mở, lượng công nhân cần có không nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ được 20 người.

Thôn Hà Hạ mấy trăm người, cho nên không thể chỉ dựa vào xưởng thực phẩm nho nhỏ này được.

“Cháu đã tìm được rồi!”

“Thật sao?” Trưởng thôn cũng rất vui vẻ, “Là việc gì vậy?”

“Giao việc này cho xưởng quần áo đi! Chú Lưu, ngày mai chú đến thành phố cùng cháu đi, chúng ta đến gặp lãnh đạo xí nghiệp, đem mọi việc giải quyết cho xong. Đúng rồi, chú nhớ đem theo con dấu Thôn Ủy Hội chúng ta, lần này chúng ta lấy danh nghĩa thôn Ủy Hội đi làm việc.

Thôn Ủy Hội chính là tập thể, chúng ta đại diện cho tập thể đó.

Ngày hôm sau, Diệp Kiều cùng thôn trưởng đều thức dậy từ rất sớm, ánh mặt trời còn chưa xuất hiện, hai người bọn họ đã đến thành phó Bắc Hà

Bên trong xưởng quần áo thành phố Bắc Hà. Giám đốc bộ phận sản xuất đã đợi sẵn ở cửa từ sớm, bên cạnh ông ta là Nhậm Hiểu Tĩnh với khuôn mặt hồng hào.

Khí sắc của Nhậm Hiểu Tĩnh so với lần trước Diệp Kiều nhìn thấy tốt hơn rất nhiều, xem ra cô ấy cùng nhà máy nói chuyện không tồi.

Diệp Kiều cân nhắc, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ bắt tay với giám đốc sản xuất.

Trưởng thôn Lưu Thiên Hà cũng tiến lên.

Sau một hồi nói chuyện ăn ý, lập tức ký hợp đồng.

Nhậm Hiểu Tĩnh mang theo cái bụng to kiên trì bồi bên cạnh lãnh đạo, lãnh đạo xí nghiệp thấy cô ấy như vậy, trên mặt liền nộ ra nụ cười hòa ái dễ gần.

“Hiểu Tĩnh, bụng của cô cũng đã lớn rồi, không nên tới xưởng nữa, chờ sau khi sinh con xong lại đến làm.”

Nhậm Hiểu Tĩnh cười tỏ vẻ mình không có việc gì, lại nói: “Lãnh đạo, vậy ngài xem cùng thôn Hạ Hà hợp tác, việc này…”

“Việc này cô cứ yên tâm, lần này cô là người có công lớn, về sau cô sẽ là người phụ trách làm việc với giám đốc Diệp. Được rồi, mau về nhà yên tâm mà dưỡng thai đi.”

Diệp Kiều một bên đỡ Nhậm Hiểu Tĩnh, một bên nói: “Lần này nhờ có cô, lần sau nếu có việc gì cần, cô cứ tìm tôi.”

Mắt thấy lần này có thể bảo vệ tốt công việc, thậm chí còn vì việc này mà có thể thăng chức, Nhậm Hiểu Tĩnh thở sâu cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Nắm tay Diệp Kiều, cũng trở nên có sức thêm vài phần.

Cô ấy hiểu rất rõ, sở dĩ lần này cô ấy có thể thăng chức, tất cả là dựa vào bản lĩnh của Diệp Kiều, loại chuyện này tìm ai đều được, nhưng Diệp Kiều lại cố tìm đem cơ hội này cho cô ấy.

——

Sau khi Diệp Kiều từ thành phố Bắc Hà trở về, liền trở lại nhà ăn, nhóm thanh niên trí thức đã bắt đầu phơi cây đậu.

Diệp Kiều thấy bọn họ làm việc chăm chỉ, liền cố tình đổ thêm chút dầu.

“Phơi cây đậu cũng cần chú ý, lại đây xem Vu văn hiên phơi, độ dày vừa phải, mỗi hạt đậu nành đều có thể tiếp nhận được ánh nắng mặt trời, đồng thời lại không chiếm quá nhiều chỗ, điều này thật sự không tồi.”

Nói xong, Diệp Kiều nhìn về phía Vu văn hiên lộ ra nụ cười khẳng định.

Những thanh niên trí thức khác thấy vậy, càng thêm sôi nổi ra sức thể hiện tốt hơn, bởi vì bọn họ nghe nói, Diệp Kiều muốn tìm phó lãnh đạo, mà người kia có khả năng sẽ được lựa chọn từ một trong số bọn họ.

Vu văn hiên không biết đang suy nghĩ đến việc gì mà nhíu mày, nhưng chung quy vẫn không nói lời nào, vẫn tiếp tục công việc.

Mấy ngày sau, chỉ cần có cơ hội Diệp Kiều sẽ khen Vu văn hiên làm tốt lắm, điều này làm cho tất cả mọi người nghĩ rằng Vu văn hiên chính là tương lai của xưởng thực phẩm trừ Diệp Kiều và trưởng thôn ra chính là người có quyền lực nhất.

Chỉ có Tôn Oánh Oánh vẻ mặt không vui nhìn Vu văn hiên, bởi vì cô ấy nhớ rõ chính Vu văn hiên lấy cơm cho cô, làm cho cô ấy suýt trượt khỏi vị trí kế toán

Hai ngày sau, mẻ tương ớt mới Diệp Kiềm làm đã xong, Diệp Kiều nói thẳng: “Mấy ngày qua Vu văn hiên biểu hiện vẫn luôn rất tốt, lần này cậu ấy sẽ cùng tôi đi giao hàng.”

Diệp Kiều vừa dứt lời, Tôn Oánh Oánh dẫn đầu phản đối: “Anh ta dựa vào cái gì chứ, anh ta vô sỉ như vây, tôi không phục”

Diệp Kiều nghiêm mặt nói: “Chuyện bã đậu cũng chưa có chứng cứ, tốt nhất là không nên nói bậy.”

Tôn Oánh Oánh không chịu được sự ủy khuất này, liền trực tiếp đem đậu nành ném sang một bên, tỏ vẻ mình không làm nữa.

Lúc này, Vu văn hiên vẫn luôn đứng một bên đột nhiên khom lưng ôm bụng vẻ mắt rối rắm.

“Cậu bị làm sao vậy, Diệp Kiều lập tức tiến lên hỏi thăm.

Thầm nghĩ: Người trong bóng tối kia quả nhiên không nhịn được mà ra tay lần nữa sao? Hắn ta vậy mà rất nhẫn nại, cư nhiên đợi đến bây giờ mới ra tay.

Tuy rằng Diệp Kiều nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài lại tỏ ra đầy quan tâm.

Tô Oánh Oánh một bên tức giận muốn rời đi cũng kinh ngạc nhìn về phía Vu văn hiên.

Mấy ngày nay, tuy rằng bọn họ vẫn như cũ làm việc, ăn cơm cùng nhau, nhưng Tôn Oánh Oánh nhiều lần công khai, bí mật theo dõi Vu văn hiên.

Tuy rằng Vu văn hiên tức giận nhưng vẫn luôn không nói gì.

Nhưng hiện tại Vu văn hiên lại làm Tôn Oánh Oánh nhớ đến tình cảnh mấy hôm trước cô ấy bị tiêu chảy, lúc ấy, đột nhiên bụng của cô ấy không thoải mái, chẳng lẻ người bỏ đậu cằm cho cô ấy thật sự không phải là Vu văn hiên sao?

Tôn Oánh Oánh do dự.

Lúc này, những người khác vội vàng đưa Vu văn hiên đến phòng khám.

Hôm này, Diệp Kiều muốn đi giao hàng, cho nên không thể đi cùng bọn họ nhưng một mình cô đi lại không tiện, trong lúc Diệp Kiều không biết xử lý thế nào cho phải, Chu Quảng Phát chủ động đứng dậy.

“Giám đốc Diệp, nếu cô không chê tôi nói nhiều, có thể để tôi đi giao hàng cùng cô, mấy ngày nay tôi cũng học được rất nhiều thứ, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Diệp Kiều lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngay sau đó đưa Chu Quảng Phát đi giao tương ớt.

Nhưng trước khi rời đi, anh ta tự tin nhìn mọi người nâng Vu văn hiên liếc mắt một cái.

Cùng lúc đó, Vu văn hiên được một vài thanh niên trí thức nâng lên chuyển bị đưa đến phòng khám đột nhiên đứng dậy và nói anh ta không sao, muốn trở về.

Tôn Oánh Oánh nhìn thấy mọi việc. Vừa rồi cô ấy còn nghĩ có lẽ cô ấy đã đổ oan cho đối phương, kết quả mới không quá hai phút liền phát hiện Vu văn hiên cư nhiên lại nói dối.

“Anh đứng lại!”

Tôn Oánh Oánh lập tức ngăn Vu Văn Hiên lại, yêu cầu anh ta đưa ra một lời giải thích

Vu văn hiên bình tĩnh nói: “Cô muốn đáp án, hiện tại hãy đến ký túc xá, muốn biết liền đến đó với tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp