Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Sắp Chết Của Nhà Giàu Số 1

Chương 23: Ba Lục?!?


1 năm

trướctiếp

“A Triệu, nhanh lên đi nào, có người tới!”

Trương Triệu lập tức chạy ra, đem cát trong tay rải xuống, che đi dấu chân của mình.

Lục Thừa đem mái ngói đặt về chỗ cũ.

Qúa trình này nhìn có vẻ rườm ra, kỳ thật lại rất nhanh, giữa ba anh em bọn họ có một có sự ăn ý nói không nên lời, hơn nữa từ nhỏ bọn họ lớn lên ở trong núi vì vậy đã rèn luyện cho họ sự nhanh nhẹn cho nên chỉ cần hai ba phút đã xong việc.

Thời gian rất nhanh…Người phụ nữ cách vách chưa kịp nhận ra đều bất thường gì.

Ba người trở lại căn phòng cho thuê.

Đại Ngưu vẻ mặt tò mò nhìn cậu bé: “Anh Lục, đứa bé này là ai vậy?”

Tên ngốc này!

Lục Thừa có chút bất đắc dĩ, đành tự mình tiến lên cởi bỏ dây thừng cho đứa bé.

“Cảm ơn chú.” Cậu bé được giáo dục rất tốt.

“Cháu tên là gì? Cháu có nhớ số điện thoại của người nhà không?” Lục Thừa không muốn để cậu bé ở chỗ này quá lâu, chỗ bọn họ cách chỗ bọn buôn người quá gần, lát nữa đối phương nhất định sẽ ra ngoài tìm người, nhất định phải nhanh chóng đưa đứa bé này đi.

“Cháu tên là Phó Thâm. Ba cháu là Phó Văn Đình, số điện thoại là 136…… nhà cháu ở Ngọc Trạch công quán……”

Cậu bé nghiêng đầu, đem thông tin của mình và ba nói ra.

“Được rồi, đợi lát nữa chú sẽ cho người gọi điện thoại cho ba cháu. Hiện tại chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”

Vốn dĩ Lục Thừa nghĩ sẽ đưa cậu bé đến cục cảnh sát rồi rời đi nhưng hiện tại lại không dám.

Nơi cậu bé này sống là một biệt thự cao cấp ở Thâm Thành, hơn nữa tên của ba cậu bé Lục Thừa đã từng nghe qua…

Mẹ nó, không nghĩ tới chỉ tùy tiện làm người tốt mà lại bị cuốn vào ân oán nhà hào môn.

Lục Thừa có chút bất đắc dĩ gọi Trương Triệu cùng Đại Ngưu thu dọn hành lý.

May mắn vóc dáng của cậu bé nhỏ, túi của bọn họ mang theo cũng đủ lớn, phía dưới bỏ quần áo, cậu bé có thể trực tiếp nằm vào trong túi, Đại Ngưu rất khỏe cho nên xách túi xách giống như đang xách một cái túi rỗng.

Ngay sau khi mấy người Lục Thừa rời đi, khu vực này bị một đám người bao vây.

Hàng chục con người to con đổ vào con ngỏ nhỏ, bắt đầu tìm kiếm từng nhà, bộ dạng của bọn họ làm mọi người hết sức kinh hãi.

“Ai sống trong ngôi nhà này?”. Một chân đá văng cửa phòng mà bọn Lục Thừa ở trước đó, người đàn ông lực lưỡng với hình xăm màu xanh lam phức tạp trên cổ nắm lấy cổ áo của chủ nhà, tức giận hỏi.

Chủ nhà co rúm người, thanh âm run rẩy: “Anh Long, tôi không biết bọn họ là ai, anh cũng biết đấy, ở đây chúng tôi cho thuê nhà không cần phải đăng ký.”

“Mẹ kiếp!” Long đại ca nắm tay dùng sức đấm vào bụng của chủ nhà, “Con mẹ nó, nếu mày không nói thật, tao sẽ đánh chết mày!”

Chủ nhà đau đến mức cả người run rẩy: “Anh Long, tôi thật sự không biết bọn họ là ai. Nhưng…. Nhưng nghe khẩu âm của bọn họ hẳn là người phương Bắc…”

“Bọn nó trông như thế nào?”

“Tôi, tôi, tôi…… Tôi cũng không nhớ rõ……” Chủ nhà sợ tới mức nước mắt, nước mũi bay tứ tung. “Hình như bọn họ có ba người, một người nhìn rất cường tráng, một người lớn lên nhìn rất đẹp trai, một người giống cây gậy trúc…..”

Lục Thừa đẹp trai làm chủ nhà không quên được, làm hắn ghen ghét không thôi, cho nên chủ nhà liền thu tiền thuê phòng của bọn họ nhiều hơn so với những người khác mấy hào.

“Vẽ ra cho tao xem!”

Vài phút sau, Long đại ca hối hận đến chút nữa đi đâm tường.

“Mẹ nó, cái này là do mày vẽ sao? Cái này là người sao? Đây là quái vật mới đúng”

Chủ nhà khóc không ra nước mắt: “Anh Long, thật sự tôi không không biết vẻ tranh….”

“Quên đi, lần sau mày hãy chú ý một chút.

“Vâng, vâng, vâng, Anh Long, anh yên tâm, về sau nhất định tôi sẽ bảo khách thuê đăng ký thông tin.” Chủ nhà vội vàng gật đầu.

“Được, cứ như vậy đi.” Long ca xoay người cầm lấy bức tranh rời đi.

Long đại ca cũng không để ý lắm, ba người bên ngoài không biết rời đi từ bao giờ, nhưng cũng không hẳn bọn họ là người mang đứa bé đi. Dù sao cũng là người từ bên ngoài đến, sao lại dám nhúng tay vào chuyện này được.

“Anh Long, bên kia có người đến thông báo vừa rồi nhìn thấy một người phụ nữ ôm một đứa bé chạy đi.”

Có người lại đây báo cáo tin tức mới nhất.

Long đại ca siết chặt tờ giấy trong tay, tùy tiện ném ở bên cạnh, đôi mắt hung ác nheo lại.

“Người phụ nữ sao? Đuổi theo!

“Vâng!”

——

Bên kia, bọn Lục Thừa đã rời khỏi điện tử thành nơi phiến khu, tới rồi phía đông này một mảnh

Cấu trúc đô thị của Thâm Thành khá thú vị, thị trường phồn vinh nhất nằm ở phía nam, những nơi yên tĩnh và xa hoa nhất lại nằm ở phía đông.

Phía đông Thâm Thành là nơi có nhiều biệt thự cao cấp, các trung tập thương mại cũng là nơi hàng đầu, các mặt hàng bên trong đều là đồ xa xỉ làm cho Lục Thừa một lần nữa quyết định nhất định phải nổ lực để kiếm tiền.

Hai ngàn đồng trong tay anh cũng không đủ để mua một cái túi tại trung tâm thương mại.

“Nhà cháu ở nơi này sao?

Lục Thừa hỏi cậu bé đang gặm màn thầu ở bên cạnh.

Cậu bé không hề ngẩng đầu, chỉ đáp lại hai tiếng, “Vâng vâng”.

Nó đã bị bỏ đói rất lâu rồi, ăn màn thầu cũng cảm thấy giống như đang ăn mỹ vị.

Mấy người bọn Lục Thừa nghèo, hiện tại trời cũng đã khuya, bọn họ không biết đi đâu để mua thức ăn cho cậu bé, chỉ có thể lấy màn thầu của mình cho cậu bé ăn. ( truyện trên app T Y T )

“Ba Lục, cho con thêm một ít khô gà.”

“Không được!” Lục Thừa đau lòng ôm lấy cái túi của mình.

Diệp Kiều làm thịt gà cho anh, anh còn không nỡ ăn, vừa rồi thấy cậu bé đáng thương mới cho nó nếm thử một chút, không nghĩ tới nó lại tham lam như vậy!

Cái này là vì hắn ăn tiết kiệm mới còn lại.

Đứa trẻ phá phách này, lúc trước vì muốn ăn thịt gà và tương ớt của anh mới gọi anh là ba Lục.

Lục Thừa có chút không nói nên lời, anh chưa từng làm ba của người khác, đột nhiên bị một đứa bé gọi là ba liền ngây ngẩn cả người, nhẹ buông tay, làm thịt gà bị rơi ra ngoài.

“Con chỉ ăn một chút! Bảo đảm chỉ ăn một chút thôi!” đôi mắt đen lấp lánh của Phó Thâm chớp chớp, trông cực kỳ đáng yêu.

Đáng tiếc Lục Thừa lại rất cứng rắn: "Lớn lên, để vợ làm cho."

Trương Triệu cùng Đại Ngưu đứng một bên: “……”

Anh Lục của bọn họ năm nay chắc chỉ mới ba tuổi nên mới đi so đo với một đứa nhóc 4 tuổi như này.

Bọn họ ba người đàn ông cùng với một cậu bé bốn tuổi ngồi xổm trước cổng biệt thự Ngọc Trạch, bảo vệ không biết đã nhìn họ bao nhiêu lần.

Bảo vệ vừa định tiến tới bảo bọn họ rời đi nhưng lại có một đoàn xe từ trong biệt thự đi ra, bảo vệ vội vàng dừng lại bước chân, xoay người chạy tới mở cổng.

Những chiếc xe này thoạt nhìn rất đắt, Lục Thừa nhìn hình giọt nước trên thân xe, liền muốn mua một chiếc cho mình.

Lục Thừa đã học lái máy kéo từ rất sớm, sau đó lại học lái xe vận tải lớn, loại xe hơi nhỏ này so với xe vận tải thao tác có lẻ đơn gian hơn.

Phó Thâm nhìn thấy chiếc xe thứ ba thì ngay lập tức đứng dậy, hướng đoàn xe chạy tới.

Chân của nó vừa ngắn, vừa nhỏ nhưng chạy thì lại rất nhanh, Lục Thừa sợ nó bị xe đụng trúng liền vội vàng đuổi theo.

“Ba ba! Ba ba! Ba ba!”

Phó Thâm vừa chạy vừa kêu, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng.

Người đang ông trong xe đang chau mày, cố nén tức giận và lo lắng trong lòng, bên ngoài dường như có âm thanh truyền đến, anh ta quay đầu nhìn lại, hai mắt lập tức trừng lớn.

“Dừng xe!” Không chờ xe ổn định, người đàn ông liền nhanh chóng chạy xuống.

Phó Thâm nhào vào lòng người đàn ông, nước mắt ầm ầm rơi xuống.

“Ô ô ô ô, ba ba, con rất sợ! Ô ô ô! Thâm Thâm tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ba nữa….”

Từ trước đến nay, Phó Văn Đình luôn là một người trầm tĩnh nhưng bây giờ nhịn không được mà đỏ cả vành mắt, ôm chặt lấy con trai ở trong lòng.

“Ba cũng rất nhớ con.”

Con trai mất tích một ngày, một đêm, Phó Văn Đình cũng tìm một ngày một đêm, liên tục 48 giờ chưa chợp mắt.

Ôn Noãn, vợ anh ta bị bệnh tim, thân thể rất yếu, sau khi liểu mạng sinh Phó Thâm sức khỏe càng trở nên yếu hơn, mấy năm nay vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng. Hôm qua, vừa nghe thấy tin tức con trai mất tích, Ôn Noãn liền trực tiếp gục ngã. Phó Văn Đình vừa phải đi tìm con trai, vừa phải chăm sóc cho vợ, một ngày một đêm suýt chút nữa đã lấy hết sức lực của anh ta.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, những người khác ở trên xe đều cung kính mà đứng bên cạnh chờ đợi.

Trương Triệu và Đại Ngưu chạy tới bên cạnh Lục Thừa liền bị những người mặc tây trang phẳng phịu dọa sợ, không dám thở mạnh.

Chỉ có Lục Thừa đứng ở bên cạnh, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh.

Lục Thừa vĩnh viễn là một người kiêu ngạo, phú quý, tiền tài ở trong mắt đều là thứ mà trong tương lai anh nhất định sẽ có được. Nếu có thể có được thì tại sao phải bị những thứ trước mắt dọa chứ.

“Ba, là ba Lục cứu con……”

“Ba Lục?” Phó Văn Đình nhướng mày, trong lòng không vui, loại người rối loạn nào dám để con trai anh ta gọi là ba chứ? Hai mắt anh ta nheo lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Thừa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp