Để hiểu rõ hơn về tiến độ nghiên cứu chip của tập đoàn Thừa Phong, Ford đã nói chuyện với Lục Thừa trong một thời gian dài.

Ông ta đã phát hiện ra Trương Minh là người rất có nguyên tắc và cũng là người không xem trọng tiền bạc. 10.000 đô la Mỹ mà họ vừa đưa cho Trương Minh mà mới một lúc anh ta đã đưa tiền lại cho Lục Thừa, thật là ngu ngốc.

Tuy nhiên, vị Lục Thừa này thì khác, anh rất giỏi nói những lời sáo rỗng. Chỉ trong nửa giờ, Ford đã nhận được rất nhiều tin tức từ anh, trong lòng ông ta vui mừng không thôi.

Có lẽ đối với Lục Thừa, những tin tức như vậy không quan trọng. Anh không chú ý đến các chi tiết khác nhau bị rò rỉ từ lời nói, điều này đủ để Ford và những người khác suy đoán về tiến độ nghiên cứu của họ vào lúc này.

“Giám đốc, nhà ăn đã chuẩn bị xong cơm trưa, có thể dẫn những vị khách này qua bên đó rồi ạ.”

“Được.” Lục Thừa hướng về phía Ford cười mời. “Ông Ford, tôi đã chuẩn bị bữa trưa cho tất cả mọi người, hy vọng mọi người sẽ thích."

Ford cười lớn: “Anh Lục, anh thật sự quá khách sáo rồi!”

Thật ra trong lòng ông ta còn cảm thấy rất tiếc nuốt, đề tài rốt cục đã có thể đi vào trọng điểm nhưng đột nhiên lại bị cắt ngang.

Tuy nhiên, Ford đã thay đổi quyết định, đợi lát nữa cùng nhau ăn trưa thì có thể tiếp tục nói chuyện rồi. Ông ta nghe nói rằng người Trung Quốc ít đề phòng nhất trong khi ăn, nói không chừng ông ta có thể kiếm thêm chút thông tin có ích gì đó.

Nhưng ngoài dự liệu của Ford, ông ta hầu như không có cơ hội nói chuyện với Lục Thừa trong bữa trưa này. Bởi vì Lục Thừa hoàn toàn không ngồi bên cạnh ông ta mà chỉ xoay quanh người phiên dịch được chính quyền thành phố Bắc Hà mời!

Ford rất tức giận, âm thầm nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn người đang ngồi bên tay trái mình, chủ nhiệm Kỷ, sau đó nhìn bên phải là thị trưởng Miêu, nhưng lại không có biện pháp nào để tránh mặt đi cả.

Chủ nhiệm Kỷ tinh ý nhận ra tâm trạng của ông ta không ổn nên cười hỏi: “Ông Ford, ông có cần gì không?”

Đối với nhà tài chính lớn muốn đầu tư 100 triệu đô la Mỹ vào thành phố Bắc Hà này, Chủ nhiệm Kỷ rất sẵn lòng cung cấp cho ông những dịch vụ cao cấp nhất.

Ford mỉm cười và chỉ vào chiếc bàn bên cạnh: “Sao anh Lục không ngồi cùng với chúng ta?”

“Cậu ấy à.” Chủ nhiệm Kỷ quay đầu liếc nhìn Lục Thừa và Diệp Kiều, nói một cách thích thú lắc đầu. “Cậu ấy muốn ngồi cùng với vợ của mình hơn.”

“Vợ?” Ford không hiểu rõ từ này trong tiếng Trung Quốc.

Nữ sinh

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play