Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Sắp Chết Của Nhà Giàu Số 1

Chương 13: Tìm đường ra


1 năm

trướctiếp

Trương Thúy Thúy quay đầu nhìn con dâu, từ từ hỏi: “Con đi trấn trên làm cái gì?”

“Con muốn đem tương đi đẩy mạnh tiêu thụ.” Diệp Kiều cười nói.

“Hả?” Một người chưa từng làm qua chuyện buôn bán như Trương Thúy Thúy giật mình mở lớn đôi mắt, cây quạt trong tay cũng ngừng.

“Kiều Kiều à, tương ớt này có thể đẩy mạnh tiêu thụ?”

Diệp Kiều gật đầu: “Đương nhiên rồi, tương ớt của chúng ta làm ngon như vậy thì để tất cả mọi người trấn trên cùng thưởng thức”

“Đi như vậy thì mệt lắm!” Trương Thúy Thúy cảm giác như bị xẻo từng miếng thịt, liên tục lắc đầu. “Không được! Không được! Chúng ta tự làm tự ăn thôi!”

Diệp Kiều chớp chớp mắt, một lúc sau mới nhận ra nguyên nhân làm cho mẹ chồng có suy nghĩ như vậy. Có lẽ trong đầu bà ấy nghĩ, cô sẽ để mọi người ăn miễn phí.

“Không giống như mẹ nghĩ đâu, ý con là cùng Tiệm Cơm Quốc Doanh trấn trên làm mua bán. Để cho họ đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm tương ớt đậu nành của chúng ta.”

Diệp Kiều tiếp tục giải thích: “Lấy danh nghĩa thôn Hạ Hà chúng ta cùng Tiệm Cơm Quốc Doanh làm mua bán này.”

“Có tiền không?” Trương Thúy Thúy quan tâm điều này nhất

“Đương nhiên là có!”

“Thế thì tốt quá! Vậy mẹ sẽ đi cùng con!” Có thể thu được tiền từ Tiệm Cơm Quốc Doanh là chuyện đáng tự hào, trong mắt của Trương Thúy Thúy tỏa ra ánh sáng kiêu hãnh.

Ngày hôm sau, Trương Thúy Thúy liền từ trong tủ đồ của mình lấy ra hai cái bình thủy tinh, đem đến cho Diệp Kiều đựng tương ớt. Theo ý của bà, dùng bình thủy tinh đựng tương trông rất sạch sẽ, bắt mắt và tạo cảm giác ngon hơn.

Diệp Kiều cũng cùng ý nghĩ.

Hai người thay phiên cõng một cái sọt tre, bên trong là hai bình tương được bọc rất kỹ bằng vải sạch, đi ra khỏi thôn Hạ Hà, một tiếng đồng hồ sau mới đến trấn Đại Hà.

Diệp Kiều vừa đi vừa đánh giá xung quanh trấn Đại Hà, kiến trúc điển hình thị trấn miền Bắc, phòng chủ yếu ở tầng trệt, hiện tại nhà nào cũng có sân, đường phố rộng rãi, năm sáu người xếp hàng ngang để đi cũng được.

Hôm nay không phải mùng một, ngày rằm, không phải là ngày họp chợ, phố phường hơi vắng vẻ, nhưng cũng không ít người qua lại.

Người dân trấn Đại Hà đi đường ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt đầy kiêu ngạo, áo quần trên người cũng phẳng phiu, có vẻ giàu có hơn nhiều so với người trong thôn Hạ Hà.

Diệp Kiều thầm nghĩ, có lẽ món tương ớt đậu nành này sẽ tìm được đầu ra. Cho dù Tiệm Cơm Quốc Doanh không cần, cô cũng có thể tìm một nhà buôn bán khá giả khác để giao dịch, không đến nỗi đi một chuyến không công.

Sau khi đến Tiệm Cơm Quốc Doanh, Diệp Kiều từ từ đỡ mẹ chồng ngồi xuống, gọi hai cái bánh bao và một đĩa cà chua xào trứng.

Lúc này trong Tiệm Cơm Quốc Doanh toàn bộ là công nhân, lúc có nhiều tiền một chút có thể gọi thêm thức ăn, đa số đều là món ăn mặn, ví như thịt kho tàu....

Hơn nữa thực đơn mỗi ngày không giống nhau, đều là tùy ý định đoạt của đầu bếp.

Trong thực đơn hôm nay, rẻ nhất chính là món cà chua xào trứng, 5 hào và hai tấm phiếu mua gạo đổi được một đĩa.

Diệp Kiều cắn răng gọi món. May mắn trong tay cô còn dư lại mười mấy đồng tiền lẻ, nếu không cô cũng không dám tiêu.

Trương Thúy Thúy có chút xót dạ:

“Ai u, Kiều Kiều à, chúng ta đừng ăn ở đây, đi nhà ăn ăn không được sao?”

Diệp Kiều cười giải thích:

“Mẹ, chúng ta tới đây là để tìm nơi bán tương ớt, bước đầu tiên phải tìm hiểu thị trường. Hơn nữa, mẹ cũng thấy thái độ của người phục vụ rồi đó, nếu không gọi món mà chỉ lo hỏi chuyện buôn bán, họ sẽ không chú ý đến chúng ta.”

Nhân viên trong Tiệm Cơm Quốc Doanh đều là những người có công việc ổn định, ngay cả người phục vụ vòng ngoài trên mặt cũng tràn đầy tự mãn. ( truyện trên app T Y T )

Đồ ăn ai thích thì ăn, không ăn thì đem đổ, làm gì có cảnh tượng “Khách hàng là thượng đế” như sau này.

Trương Thúy Thúy vừa bước vào tiệm, nghe Diệp Kiều nói như vậy thì nghẹn lời.

Chờ người phục vụ đem đủ thức ăn lên cho hai người, liền vội vàng mở miệng dò hỏi.

“Này, cô gái, cho chúng tôi hỏi thăm chút xíu.”

“Chuyện gì thế ạ?”

Người phục vụ xoay đầu lạnh nhạt đáp lại.

Trương Thúy Thúy thấy thế liền muốn nổi nóng nhưng ngại nơi này không giống trong thôn, nén giận hỏi.

“Tôi muốn hỏi một chút, tiệm này của cô có thu mua tương ớt hay không? Tôi nói cô nghe, con dâu của tôi làm tương ớt ăn rất ngon, đậu nành kia ……”

“Không mua!”

Không để Trương Thúy Thúy nói xong, người phục vụ liền cứng rắn ngắt lời của bà, nghiêng mắt nhìn về phía Trương Thúy Thúy cùng Diệp Kiều, vẻ mặt khinh thường.

“Tiệm cơm chúng tôi mua cái gì đều có quy định, sản phẩm của các nhà xưởng nhỏ lẻ như của các cô, chúng tôi không cần.”

Cứ cách vài ba ngày, đều sẽ có người chạy tới dò hỏi bọn họ có mua cái này, cần cái kia hay không? Người không biết còn nghĩ rằng tiệm của họ là nơi thu mua đồ đồng nát đấy!

“Chúng tôi không phải là nhà xưởng nhỏ lẻ, mà là tập thể kinh tế của nông thôn!”

Nghe Diệp Kiều nói mấy lần, Trương Thúy Thúy ghi nhớ những từ này, có lý có tình mà nói.

“Hơn nữa, thức ăn mà Kiều Kiều nấu so với đầu bếp của tiệm cô ngon hơn nhiều.”

Người phục vụ bĩu môi, xoay người muốn đi.

“Từ từ!”

Diệp Kiều không nghĩ người phục vụ này lại có biểu hiện như vậy, cô vội lên tiếng ngăn lại.

Cô lấy giấy giới thiệu do chính tay thôn trưởng viết ra, trên đó có dòng chữ:

【Nơi sản xuất tương ớt đậu nành này: Xưởng thực phẩm tập thể của toàn dân thôn Hạ Hà】, bên trên còn đóng con dấu của thôn.

Giấy giới thiệu này cũng là để phòng ngừa trường hợp hai người Diệp Kiều bọn họ ở bên ngoài bị tình nghi: “Lén mua bán”.

Đúng lúc này có thể phát huy tác dụng.

“Chúng tôi từ thôn Hạ Hà đến đây, sản phẩm này cũng là tài sản của tập thể. Người trong thôn chúng tôi vất vả làm ruộng, làm món tương này cũng chỉ là muốn có thêm nguồn thu nhập, cô xem có thể giúp chúng tôi gặp mặt chủ của cô không?”

Người phục vụ thấy cách nói chuyện của Diệp Kiều trầm ổn, nghiêm túc thì có chút hòa hoãn.

Hơn nữa, cuộc sống ngày càng khó khăn, mặc dù cô ta có công việc ổn định, nhưng rốt cuộc cũng là người lao động, cho nên cũng đồng tình với lời của Diệp Kiều.

“Nói thật với các cô, nơi này của chúng tôi có nhân viên chuyên môn phụ trách thu mua mảng này, sau lưng bọn họ có người nâng đỡ, đừng nói các cô có giấy giới thiệu, cho dù đích thân trưởng thôn của các cô có đến đây cũng không làm gì được.”

Diệp Kiều nhíu mày, Tiệm Cơm Quốc Doanh có nhân viên chuyên môn mua sắm là chuyện bình thường, nhưng không ngờ được sự tình lại nghiêm trọng đến mức như vậy. Trương Thúy Thúy đứng một bên tỏ vẻ nôn nóng.

Diệp Kiều nhà bọn họ làm tương ớt đậu nành ăn ngon như vậy. Nếu nói lý do là món này khó ăn nên không mua thì bỏ đ không cần so đo, nhưng kết quả lại là do không có người chống lưng.

“Chính sách của nhà nước không phải đang dỡ bỏ chế độ tư bản chủ nghĩa sao? Như thế nào còn cần có người nâng đỡ?”

Trương Thúy Thúy lớn giọng, thu hút ánh mắt của tất cả thực khách trong tiệm.

“Tôi cũng không nói như vậy!”

Người phục vụ vẻ mặt thất kinh muốn ngăn bà lại.

Diệp Kiều trấn an nói:

“Mẹ, không phải ý đó, cô ấy nói là thu mua theo quy trình.”

“Xin lỗi cô, chuyện này mẹ tôi không hiểu.”

Thấy Diệp Kiều là biết lý lẽ, người phục vụ nghĩ nghĩ, nói.

“Hay là tôi báo với chủ tiệm để ông ấy ra nói chuyện rõ ràng với hai người các cô.”

Cô không dám chen vào chuyện này! Nhiều người trong tiệm đều đang nhìn chằm chằm đấy!

Diệp Kiều mỉm cười cảm ơn, một lần nữa kéo mẹ chồng ngồi xuống. Trong lúc chờ đợi, Trương Thúy Thúy vừa xót thức ăn không ngon, giá cả thì đắt, vừa hỏi về tình hình của Lục Thừa.

Diệp Kiều nói ra lý do mà hai vợ chồng đã thống nhất trước đó:

“Anh ấy nói đến thành phố Bắc Hà làm nhân viên thời vụ giúp bạn bè, cụ thể làm cái gì con cũng không biết.”

Lục Thừa trong mắt người nhà họ Lục là một kẻ cả ăn chơi trác táng, có nhà không về. Lục Kiến Quốc cùng Trương Thúy Thúy cũng không quản được anh ta. Cho nên chuyện Lục Thừa kiếm tiền phải giấu kín, bọn họ cũng không biết trong tay anh ta lại có nhiều tiền như vậy.

Sau khi kết hôn, Trương Thúy Thúy và Diệp Kiều có vài phần hợp ý, lúc này bà mới bắt đầu quan tâm đến con trai của mình. Trương Thúy Thúy gật gật đầu: “Nhân viên thời vụ ở Thành phố Bắc Hà, việc đó cũng tốt, nếu có cơ hội để nó ở đấy làm luôn đi, ít nhất cũng được coi như là một nửa công nhân. Còn hơn cả ngày ở trong thôn chơi bời lêu lỏng, đám bạn bè của nó ở đấy, ai cũng không đáng tin.”

“Đúng vậy.” Diệp Kiều ngoài mặt đối đáp tự nhiên, trong lòng lại nghĩ về nơi xa đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp