Bạn Trai Tôi Bị Sủng Hư

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Học sinh Trường Tấn Thành số 5, đặc biệt là khối 11, 12, rất nhiều người tiết kiệm thời gian bằng việc ăn cơm trong căng tin, ăn xong trở lại lớp học nghỉ một chút hoặc tranh thủ học tập.

Trịnh Trác Gia cũng không phải vì tiết kiệm thời gian mới ăn cơm ở trường, mà là sợ phơi nắng khiến cô bị đau đầu không chịu nổi, hơn nữa cô về nhà cũng không có ai nấu cơm cho ăn, thay vì mang đồ ăn đi, chi bằng ăn tại căng tin trường, bớt đi phiền phức.

Một buổi trưa, cô đã hiểu được tình hình chung của trường học mới, bao gồm bạn học mới, những điều không hạn chế, trong trường có người nào lợi hại, lớp nào có soái ca, giáo viên nào hung dữ nhất, đây đều là Trương Thanh – vị tự xưng là mật thám số 1 trường nói cho cô biết.

Trong hai nhân vật lợi hại và soái ca, Lâm Bách Thăng ngủ cả buổi sáng chính là trung tâm đề tài.

Theo Trương Thanh kể, năm lớp 10, có một học tỷ lớp 12 thích Lâm Bách Thăng, thường xuyên tan học chạy đến lớp họ xem anh. Có một lần nghỉ trưa thừa dịp Lâm Bách Thăng về nhà, lấy tất cả sách giáo khoa của anh viết tên chị ấy lên trang vở đầu tiên.

Chiều hôm đó Lâm Bách Thăng tới lớp nhìn thấy, anh không nói gì, chỉ xé hết trang đầu tiên của mấy quyển sách xuống, đem vo tròn để trên mặt bàn, chờ khi tan học vị học tỷ kia đến, trực tiếp ném từng tờ giấy vo tròn kia vào mặt học tỷ.

Học tỷ chạy anh còn đuổi theo sau ném, không có chút nào bởi vì đó là nữ sinh mà thương hoa tiếc ngọc.

Việc này để lại danh tiếng cho Lâm Bách Thăng, phụ huynh của vị học tỷ kia tìm tới trường học, Lâm Bách Thăng không chỉ không xin lỗi mà còn mỉa mai đối phương không biết xấu hổ, tự tiện động vào đồ dùng của anh, sau đó có thể phụ huynh và học tỷ cảm thấy mất mặt, chuyện này liền cho qua.

Dù Lâm Bách Thăng đúng, nhưng chuyện anh đuổi theo ném giấy lên mặt nữ sinh vẫn tạo ra ảnh hưởng không nhỏ ở trường, bởi vậy anh bị phạt đọc bản kiểm điểm trước toàn trường vào thứ hai.

Nội dung bản kiểm điểm không phải là ném giấy vào học tỷ, mà là kiểm điểm bản thân đi học thì ngủ, không nghiêm túc nghe giảng.

Chính vậy mà ở trường, không ai không biết đến Lâm Bách Thăng, gương mặt của anh còn gây sóng gió trên diễn đàn trường một khoảng thời gian.

Hơn nữa, anh không thích nói chuyện, luôn độc lai độc vãng*, ở trường độc nhất vô nhị*, vì thế làm cho không ít nữ sinh xao động, chẳng qua lấy vị học tỷ kia làm ví dụ, không ai dám dũng cảm bày tỏ tình cảm.

* độc lai độc vãng: đi một mình, đến cung một mình.

* độc nhất vô nhị: không có người nào giống như vậy.

Trịnh Trác Gia sau khi nghe Trương Thanh nói không khỏi đổ mồ hôi lạnh, may mà miếng bánh tuyết kia anh không đem ném lại vào cô.

Tưởng tượng vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Bách Thăng đứng trước toàn trường nói mình ngủ trong lớp, Trịnh Trác Gia cảm thấy sự tương phản này thật quá lớn.

Thời gian nghỉ trưa, mấy nữ sinh đến hành lang nhỏ giọng tán gấu, Trịnh Trác Gia cũng ít đề cập đến chuyện của mình, nhưng nếu người khác hỏi vấn đề không quá riêng tư cô vẫn sẽ trả lời.

Có thể bởi vì hai chữ “học bá” này mang theo hào quang, cô cảm thấy ở chung cùng bạn học rất vui vẻ.

Lúc tán gẫu thời gian luôn trôi thật nhanh, xoa thái dương vài cái, lại bắt đầu vào tiết học.

Buổi chiều Lâm Bách Thăng vẫn sát giờ chuông vang mới đến, Trịnh Trác Gia đảo mắt nhìn qua anh đi vào lớp học, đúng lúc thấy anh kéo cổ áo quạt gió, tóc phần trán đem theo chút ẩm ướt, một giọt mồ hôi từ yết hầu lăn xuống, tiếp tục rơi vào trong cổ áo anh.

Nhìn thấy cảnh này trong đầu cô nhảy ra hai chữ “gợi cảm”. Bất quá trong nháy mắt, Trịnh Giác Gia lập tức đuổi những suy nghĩ khiếm nhã này đi, cầm lấy bình giữ nhiệt uống một ngụm nước, cũng không dám nhìn về phía đó nữa.

Tiết thứ ba buổi chiều, Lâm Bách Thăng vẫn ngủ như thường lệ, nghỉ giữa mấy tiết học cũng không thấy anh tỉnh đi WC.

Trịnh Trác Gia bất giác học tông giọng nói chuyện, sợ làm ầm đến anh, đến sau giờ học, Lâm Bách Thăng vẫn không ngồi dậy.

Tan học anh vẫn ngủ, Trịnh Trác Gia lo lắng anh ngủ quên, không kịp ăn cơm cơm tối, thấy anh đổi phương hướng nằm sấp, bàn tay giơ lên rồi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn thôi.

Bỏ đi, dù sao họ cũng không quen, đánh thức rồi anh tức giận ném đồ vào cô thì phải làm sao, nghĩ đến điều này Trịnh Trác Gia có chút sợ hãi, thu dọn đồ trên mặt bàn, đi theo Trương Thanh ăn cơm tối.

Lần nữa trở lại lớp học, không còn thấy bóng dáng Lâm Bách Thăng, tùy ý nhìn qua chỗ anh, phát hiện bánh bông tuyết để trên bàn nhiều ngày đã biến mất, theo bản năng quét mắt nhìn qua mặt sàn một vòng, vẫn không thấy bánh bông tuyết.

Có lẽ đã bị vứt đi.

Hãy theo dõi nhóm dịch Trái Dâu Nhỏ nhé

Với Trịnh Trác Gia mà nói, cuộc sống ở trường cũng không nhàm chán, ngoài nhiệm vụ học tập hằng ngày, cô còn phải dành rất nhiều thời gian cho cuộc thi hóa học, mục tiêu này cô đã xác định từ năm lớp 10, đó chính là muốn học tập tại khoa Hóa học của Mẫn Đại. Mẫn Đại là trường Cao đẳng Kỹ thuật tốt số 1 số 2 trong nước, nổi bật nhất là khoa Hóa học, cũng là ước mơ của cô.

Một tháng ở Tân Thành, cô cùng các bạn cũng dần quen thuộc, có lẽ thành tích tốt, tương đối hòa đồng, vì vậy bạn học có ấn tượng tốt về cô.

Nếu nói đến ngoại lệ, chính Lâm Bách Thăng.

Nếu không phải tự mình trải qua, Trịnh Trác Gia cũng sẽ không tin một người một tháng nói đến không quá ba câu. Thật sự giống như Lý Lệ nói, nếu không phải đã nghe anh nói chuyện, cô thiếu chút nữa tưởng anh là người câm.

Một tháng nay Lâm Bách Thăng gần như đều ngủ, có lúc chưa ngủ thì ngẩn người, hoặc đang nhìn sách, thầy cô cũng mặc kệ cậu, cũng chưa từng nói sẽ bị gọi phụ huynh.

Điều này càng làm cô thêm tò mò về bạn học Lâm chưa từng muốn giao tiếp với cô, nhiều lần cô không nhịn được muốn bắt chuyện với cậu, nhưng vừa nghĩ đến “tiền án” ném giấy kia, cô lại bác bỏ suy nghĩ.

Mấy ngày nay nhiệt độ tăng cao, hơn nữa tới kỳ kinh nguyệt bụng có chút không thoải mái, khiến Trịnh Trác Gia không khỏi phiền não.

Tan học, cô cầm cốc giữu nhiệt lấy nước nóng chuẩn bị lấy trà gừng pha, lúc sắp đi tới chỗ mình, sau lưng bị người khác đụng phải, trong nháy mắt nhào về phía trước đụng phải góc bàn.

Nước nóng văng ra, không chỉ có trên tay trái và mu bàn tay của cô, mà còn xuất hiện trên cánh tay phải của Lâm Bách Thăng đang ngồi xắn tay áo.

Trịnh Trác Gia nhìn tay anh đỏ lên, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, trên mặt không mang biểu tình gì.

“Này, các cậu không có mắt à?” Cô quay lại mắng người kia.

Hai nam sinh đang đùa giớn nhìn thấy hơi nước nóng, sắc mặt thay đổi: “Tớ… Tớ xin lỗi, xin lỗi.”

“Đi, đi phòng y tế.” Trịnh Trác Gia không để ý tới lời xin lỗi của hai người kia, lập tức bắt lấy cánh tay của Lâm Bách Thăng kéo về phía trước.

Lâm Bách Thăng cứ như vậy nhìn cô, mặc cô kéo dậy, rời khỏi chỗ, ba bước hai bước bị kéo ra khỏi phòng học.

Các bạn học phía sau trợn mắt há mồm cùng vẻ mặt kinh hãi nhìn họ.

Trịnh Trác Gia dùng tay bị bỏng nắm cánh tay phải của anh đi đằng trước, hướng đến phòng y tế.

Sắc mặt cô suốt ruột, bước nhanh thêm một chút, không nhịn được cúi đầu nhìn tay Lâm Bách Thăng, đỏ thành mảng lớn, khẳng định rất đau.

Đến khi sắp xuống cầu thang, cô mới nhớ ra nên rửa nước lạnh trước, vì thế ở cầu thang rẽ vào toilet.

Lâm Bách Thăng cứ như vậy bị kéo về phía trước. Bước chân Trịnh Trác Gia không nhỏ, cho dù vóc dáng cao hơn một mét tám của anh cũng không theo kịp, có thể nhìn ra cô rất lo lắng.

Lo đến mức kéo tay anh không buông, cũng quên mất anh có thể tự đi hay cô đang dùng tay bị thương nắm anh.

Trên tay ngoại trừ cảm giác nóng rát do nước sôi, anh còn cảm thấy ấm áp trong lòng.

Lâm Bách Thăng không dám giãy dụa, không biết là do không bài xích cô đụng chạm hay sợ đụng vào vết thương của cô.

Bên trái tòa nhà dạy học là khu WC nam, chuông vào lớp đã vang lên, Trịnh Trác Gia không chút nghĩ ngợi trực tiếp kéo anh vào.

Lâm Bách Thăng trong nháy mắt hít một hơi lạnh, Trịnh Trác Gia cho rằng làm tay anh đau, bèn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi đều trách tôi không cẩn thận đóng bình nước lại.” Nhưng người đằng sau lại không trả lời cô.

Hãy theo dõi nhóm dịch Trái Dâu Nhỏ nhé

Kéo anh đến bồn rửa tay, Trịnh Trác Gia mở vòi nước, nhẹ nhàng nắm cổ tay phải của Lâm Bách Thăng, đưa cánh tay anh vào vòi nước.

Nước lạnh xối lên vết đỏ ấy, Lâm Bách Thăng mới thở phào một hơi.

Buông Lâm Bách Thăng ra, Trịnh Trác Gia cũng mở vòi ở bồn rửa khác, đặt tay trái cô dưới vòi nước chảy.

“Dội qua 15 phút đã.” Cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Bách Thăng bị cô làm bị thương, nhẹ giọng nói, mang theo áy náy.

Lâm Bách Thăng chuyển ánh mắt từ cánh tay dưới nước sang cô gái bên cạnh, gật gật đầu.

Trịnh Trác Gia sửng sốt, đột nhiên cảm thấy bạn học Lâm hình như cũng không giống trong truyền thuyết, thoạt nhìn cảm thấy anh có chút ngoan, lại nhìn cánh tay bị thương, vẫn một mảng đỏ ửng.

Tuy rằng phải trách hai bạn học kia đùa giỡn trong lớp, nhưng cô lấy nước nóng không đóng nắp bình cũng là sai.

Nhất thời trong lòng tự trách, cô bị bỏng thì thôi, còn làm bỏng tới người khác.

Lâm Bách Thăng cảm thấy mình đã xả nước quá 15 phút, đang tính mở miệng nhắc nhở, Trịnh Trác Gia đã nói trước: “Được rồi, đến phòng y tế bôi thuốc.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Hai người một trước một sau ra khỏi nhà vệ sinh nam, Trịnh Trác Gia đi trước, Lâm Bách Thăng theo sau cũng không nói lời nào. Bước chân của cô vẫn rất gấp gáp, Lâm Bách Thăng nhìn bóng lưng cô, cảm thấy chân cô còn rất dài.

Lúc này vừa là tiết hai buổi sáng, mặt trời đã lên cao. Phòng y tế không nằm trong tòa dạy học, mà ở chỗ một đám phòng đa phương tiện cách đây một quảng trường nhỏ.

Trinh Trác Gia đi dưới ánh mắt trời có chút chói mắt, cô nhẹ thở dài một hơi, cũng không để ý các bạn học khác ở đây, trực tiếp kéo Lâm Bách Thăng đến trước mặt bác sĩ: “Lão sư, cậu ấy bị bỏng nước nóng, có thể bôi thuốc cho trước không ạ.”

“Ôi chao, sao lại thành như vậy, đã xả nước lạnh chưa?” Bác sĩ vừa nhìn, vội vàng buông việc đang làm dở, quay tới xử lý vết thương cho Lâm Bách Thăng.

“Xả mười lăm phút, đủ chưa ạ?” Trịnh Trác Gia cau mày hỏi.

“Để ta lấy túi nước đá chườm cho em thêm một chút.” Bác sĩ đứng dậy đi đến tủ đông.

“Hai túi đi ạ. Em xũng bị bỏng.” Trịnh Trác Gia bổ sung thêm.

Bác sĩ quay lại nhìn cô, nói một câu: “Cô bé này, ngược lại không sợ đau.”

Hai người ngồi trên ghế trong phòng y tế, mỗi người trên tay có thêm một túi nước đa màu xanh lam.

Lâm Bách Thăng không mở miệng nói chuyện, anh nhìn chằm chằm túi nước đá trên tay mình, những giọt nước nhỏ đọng lại. Bên cạnh anh là Trịnh Trác Gia, cô đi giày Martin* màu đen, quần đồng phục nhét trong ống giày.

* giày Martin

Vị trí bị bỏng của cô là mu bàn tay và cổ tay, bị thương ít hơn anh.

Nhưng xem biểu hiện lại như nặng hơn anh.

Một cô gái, bị nước nóng làm bỏng, không khóc cũng không nháo, mà trước tiên kéo tay anh vào nhà vệ sinh nam xả nước, phỏng chừng cả trường Tấn Thành số 5 cũng chỉ có một mình cô mà thôi.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Lâm Bách Thăng có chút tê dại, loại cảm giác này thật sự kì quái.

Lâm Bách Thăng và Trịnh Trác Gia ngồi cạnh nhau, phòng y tế bây giờ có hai chỗ trống liền kề, cho nên giữa hai người không có khoảng cách. Lâm Bách Thăng chỉ ngồi nửa cái ghế, khuỷu tay phải chống lên đầu gối, tay trái cầm túi nước đá, cả người khom lưng về phía trước.

Cô tựa lưng vào ghế, sau gáy, cổ, và lưng Lâm Bách Thăng đều hiện trong mắt cô.

Học sinh trong trường thứ năm phải mặc đồng phục, mùa hè là áo sơ mi ngắn với quần âu đen, mùa đông thì có thêm áo khoác màu đen.

Mấy ngày nay tương đối nóng, rất nhiều bạn bỏ áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi, Lâm Bách Thăng cũng vậy, anh xắn tay áo lên.

Trịnh Trác Gia nhìn anh có vẻ gầy nhưng bờ vai rắn chắc, xương bả vai cùng đường sống lưng nổi bật.Anh không nói, cô cũng không biết nói gì, hai người yên lặng cầm túi nước đá.

Không biết qua bao lâu, bác sĩ qua kiểm tra một chút rồi bôi thuốc cho hai người.

Trên tay hai người đều bôi thuốc, bác sĩ dặn dò: “Có thể có bọng nước, đừng làm vỡ nó, phải đến phòng y tế xử lý, mấy ngày nay chú ý một chút.”

“Cảm ơn lão sư.” Trịnh Trác Gia nói.

“Cảm ơn lão sư.” Lâm Bách Thăng cũng nói.

Ra khỏi phòng y tế, mặt trời càng thêm chói mắt, Trịnh Trác Gia không nhịn được mà nheo mắt lại.

“Cậu…”

“Rất đau đúng không, thực xin lỗi.” Trịnh Trác Gia lại xin lỗi thêm lần nữa, cô còn chưa hoàn toàn ý thức được đây là lần đầu anh chủ động nói chuyện với cô.

“Không phải, tôi nói tay cậu…” Lâm Bách Thăng chỉ tay Trịnh Trác Gia.

“À, tôi không sao.” Trịnh Trác Gia lắc lắc tay mình

Lâm Bách Thăng nhìn thuốc bôi trên tay Trịnh Trác Gia, so sánh với làn da trắng nõn của cô, trông có vẻ chói mắt. Trong lòng anh thở dài, không tiếp lời, giữa hai người chênh lệch nửa bước, một trước một sau đi về tòa giảng dạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp