Đối Tượng Hẹn Hò Qua Mạng Là Oan Gia Của Tôi

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Nhận ra bản thân lỡ lời, Nhiễm An kịp thời trả lời lại.

[ Lại lại: Đúng vậy! Tớ tới thành phố S chơi một thời gian. ]

Một thời gian này có thể là mấy ngày, cũng có thể là mấy tháng. Hơn nữa cô thật sự chỉ tính tới đây chơi mà thôi, dù sao cũng không biết được người bố dượng này của cô có thể đảm nhiệm vị trí này trong bao lâu, nói không chừng là vừa chớp mắt lại bị bà Văn Tuệ có mới nới cũ liền thì sao?

Trong lòng Nhiễm An tự nói với chính mình như vậy, cũng không tính là nói dối.

Hiển nhiên người ở bên kia không hề nghi ngờ quá nhiều, trả lời:

[ X: Tôi rất rành đường ở thành phố S, có thể dẫn cậu đi chơi mấy ngày? ]

Nhiễm An không ngờ rằng cậu có thể đề cập tới chuyện gặp mặt mà không cảm thấy một chút áp lực nào. Thậm chí cậu còn không nhắc tới hai chữ “gặp mặt”, thay vào đó là nói thẳng tới việc dẫn cô đi chơi mấy ngày, giống như bọn họ là hai người bạn cũ gặp lại vậy.

[ Lại lại: Này này, người ta còn chưa sẵn sàng để gặp mặt đâu đấy. ]

[ X: … ]

[ Lại Lại: Ngại muốn xỉu luôn, người ta sợ cậu bị vẻ đẹp của người ta mê hoặc nha. ]

[ X: … … Cút. ]

Nhiễm An bĩu môi, thật là lạnh lùng.

Bạn qua mạng X chính là một người nghĩ một đằng nói một nẻo đấy, ngoài miệng thì đuổi cô đi, nhưng vài phút sau lại gửi cho cô một tấm ảnh ghi chú. Trên đó có ghi lại mấy chỗ thắng cảnh và những nơi đáng tới ở thành phố S.

Nhiễm An cảm động một lúc rồi gửi cho cậu liên tiếp bốn năm cái biểu tượng cảm xúc “baba yêu con”, còn chưa kịp gửi cái thứ sáu thì phát hiện cậu đã chặn cô mất rồi.

Nhiễm An bình tĩnh cất điện thoại đi. Chẳng sao, không cần hoảng hốt, X – ngại thể hiện ra ngoài – sẽ thêm cô lại sớm thôi.

Nhà của bố dượng mới nằm ở lầu mười bảy của một cư xá hạng sang. Nhiễm An mở cửa vào nhà, cũng không gặp được chú nhỏ kế mà cô đã quên mất tên. Không nói tới người, ngay cả dấu vết của người ở cũng không có, làm Nhiễm An nghi ngờ có phải người chú nhỏ kế này là do bố dượng mới tưởng tượng ra hay không. Lúc đấy bố dượng mới của cô đã nói sao nhỉ?

“Chú ấy và con cũng tầm tuổi nhau, cũng học ở trường trung học Kiêu Dương, đang học lớp mười hai, nhưng mà ở nội trú, không thường xuyên về nhà nên An An có thể yên tâm sống ở đây.”

Cái việc không thường xuyên về nhà này thật sự rất dễ nhận ra, sữa chua trong tủ lạnh cũng đã hết hạn, nếu chú ta mà sống ở đây thì chắc tu tiên mà sống quá.

Nhiễm An kéo vali vào phòng mình, xếp lại đồ đạc. Lúc cô tới chỉ mang theo một cái balo mà thôi, phần lớn hành lý đã được gửi tới từ mấy ngày trước nhưng không có ai giúp cô sắp xếp nên bị chất đống trong phòng khách.

Sau khi thu dọn phòng xong, cô đi xuống siêu thị dưới lầu mua một ít thức ăn và đồ ăn vặt duy trì sinh mạng của tiên nữ, rồi mang về nhà. Cô mở tivi, sau đó làm ổ trên ghế sô pha vừa xem phim vừa ăn, nhàn nhã như đang ở nhà mình vậy.

Lo lắng khi ăn nhờ ở đậu? Không tồn tại.

Sống cùng bà Văn Tuệ nhiều năm như vậy, mỗi khi bà Văn Tuệ đổi một ông chồng mới thì Nhiễm An cũng đổi sang một ngôi nhà mới. Nếu như cô vẫn mãi cảm thấy không thoải mái khi ăn nhờ ở đậu thì sợ là cô đã sớm chết đói rồi. Mà đây cũng là lý do bà Văn Tuệ có thể yên tâm ném cô cho em trai của bố dượng mới – một người xa lạ mà cô còn chưa được gặp mặt – chăm sóc. Không, người phụ nữ Văn Tuệ này cơ bản không để tâm tới cô đâu.

Nhiễm An hút một hơi hết sạch hộp sữa chua táo đỏ, ợ hơi một cái rồi trở về phòng chơi game và tắm rửa đi ngủ.

Ở Cố gia vài ngày cho tới lúc khai giảng, Nhiễm An cũng không gặp được bóng dáng của chú Cố gì đó. Vào buổi sáng hôm khai giảng, Nhiễm An cực kỳ phấn khích. Bởi vì cuối cùng cô cũng chuyển tới trường của bạn qua mạng X rồi, hơn nữa là vì cô không cần làm bài tập hè.

Học sinh chuyển trường thì không cần làm bài tập nghỉ đông và nghỉ hè. Từ nhỏ tới giờ, cô cũng không làm mấy lần. Mỗi lần nhìn thấy các bạn làm bài tập hè muốn hói đầu thì trong lòng cô lại có cảm giác cực kỳ cực kỳ… hả hê trên nỗi đau khổ của người khác. Ai ya, đôi lúc cô cũng muốn trải nghiệm một chút, cảm giác làm bài tập về nhà á. Nhiễm An giả vờ giả vịt nghĩ vậy.

Cô vừa mới đi bộ tới trạm xe buýt, còn chưa kịp nhìn lịch chạy ở trạm dừng xe buýt thì đã có tới mấy chiếc xe buýt dừng lại. Cô thoáng nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục trên một chiếc xe, bộ đồng phục đó cô đã từng thấy trong hình của bạn qua mạng X, là đồng phục của trung học Kiêu Dương. Vì vậy cô cũng không thèm nhìn trạm dừng nữa mà lên xe theo nữ sinh đó.

Có lẽ tối hôm qua nữ sinh mặc đồng phục đã phải thức đêm làm cho xong bài tập hè nên cứ ngủ gà ngủ gật ở trên xe buýt. Lúc đến trạm dừng xe buýt, Nhiễm An đánh thức nữ sinh đó dậy và nhắc cô ấy xuống xe.

Trường trung học Kiêu Dương là một trường trung học tư thục có quy mô lớn, được thành lập hơn bốn mươi năm và khá nổi tiếng ở thành phố S. Mặc dù danh tiếng kém xa so với một trường trung học quý tộc ưu tú khác ở thành phố S, nhưng cũng cực kỳ nổi tiếng. Có thể nhìn thấy cổng trường to lớn bề thế từ đằng xa, đặc biệt là dòng chữ to cực kỳ khí phách, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, như hận không thể làm mù mắt chó hợp kim titan của người đang đi tới.

Ngày đầu tiên khai giảng, thầy giám thị mặc một bộ lễ phục đứng trước cổng trường, một tay cầm sổ, một tay cầm bút, vẻ mặt nghiêm nghị ghi chép những học sinh không mặc đồng phục, hay nhuộm tóc đủ thứ màu. Nhiễm An đã từng nhìn thấy cảnh tượng này qua bức ảnh chụp của bạn qua mạng X, nhưng hôm nay được tận mắt nhìn thấy làm cô có cảm giác hốc mắt mình có hơi ê ẩm.

Cô đã tới rồi! Cô tới thành phố mà cậu đang sống, tới trường trung học mà cậu đang học. Cô muốn đi vào thế giới của cậu, có thể đánh cậu những lúc cậu nói chuyện thiếu đòn.

Nhiễm An đứng ở cồng, cầm điện thoại di động chụp một bức ảnh với tâm trạng vô cùng nghiêm túc.

“Bạn học sinh ở bên kia, sao em không mặc đồng phục?”

Nhiễm An vừa mới buông điện thoại xuống, chưa kịp nhìn ảnh, đã nghe thấy tiếng của thầy giám thị đi qua bên này với vẻ mặt nghiêm túc.

“Em đó!” - Thầy giám thị đi tới trước mặt cô, cau mày hỏi: “Em tên gì, học lớp nào, sao không mặc đồng phục?”

“Thưa thầy, em là học sinh chuyển trường, mới tới hôm nay, chưa được nhận đồng phục ạ.”

Nghe vậy, thầy giám thị mới thả lỏng mày, giọng nói cũng dịu lại: “Học sinh chuyển trường? Vậy thì có thể hiểu được, em đợi…”

Thầy giám thị còn chưa nói xong thì tiếng rầm rầm từ xa truyền tới, mạnh mẽ xông vào tai mọi người.

Thầy giám thị và Nhiễm An cùng lúc quay đầu lại nhìn thì thấy từ xa xa có một chiếc xe mô tô đang lao vào tầm mắt như mũi tên rời cung, trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, chiếc xe drift một cách cool ngầu rồi dừng lại trước cổng trường.

Chiếc mô tô đột nhiên xuất hiện ở cổng trường đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, bất kể là học sinh nam hay nữ đều nhìn bằng ánh mắt nóng rực. Thậm chí, Nhiễm An còn nghe được hai nữ sinh đang reo lên phấn khích cách cô vài bước, nói nam thần đẹp trai gì gì đó. Còn mấy nam sinh đang thảo luận giá của chiếc xe mô tô đó, là một con số làm người ta sợ hãi. Nhưng cô thì chỉ muốn trợn mắt, đây là truyện tranh Nhật Bản hay là phim truyền hình Hàn Quốc, đứa con trai ngốc nhà tài phiệt nào đây trời? Là muốn làm mù mắt giáo viên hay là coi thầy chủ nhiệm không tồn tại đây?

Trong lúc cô đang suy nghĩ thì thầy giám thị đứng bên cạnh đã hùng hổ đi qua bên đó, giống như chỉ cần nhìn thấy chiếc xe mô tô là đã biết được sau chiếc mũ bảo hiểm đó là ai: “Từ Sơ Dã, lại là em!”

Thầy giám thị đi tới, học sinh lập tức dạt sang hai bên, tự động nhường đường cho thầy đi thằng tới chỗ nam sinh đó.

Từ Sơ Dã? Cái tên này hình như nghe ở đâu rồi nhỉ?

Nhiễm An ráng nhớ lại một hồi, cũng không thể nhớ ra gì cả, với lại cô cũng không có hứng thú xem kịch. Ngay một giây trước khi nam sinh kia tháo mũ bảo hiểm xuống, cô thu tầm mắt lại, xoay người rời đi.

Cô vừa đi vừa gửi tin nhắn cho bạn qua mạng X.

[ Lại Lại: Hôm nay tớ gặp một tên ngốc trẻ trâu ở cổng trường, tiếc là không kịp chụp lại. ]

Đối phương không có lập tức trả lời. Nhiễm An cũng không để ý.

Nhiễm An chuyển trường rất nhiều lần rồi nên trình tự khi chuyển trường cô đã thuộc tới trôi chảy, khả năng thích ứng với hoàn cảnh xa lạ cũng cực kỳ mạnh. Cô rất dễ dàng tìm được lầu lớp mười một và phòng làm việc của giáo viên.

Chủ nhiệm lớp cô là một thầy giáo trẻ tuổi, khoảng 27 - 28 tuổi, có vẻ như mới vào nghề được mấy năm. Dáng người mập mạp, đeo một cái kính cận gọng đen, gương mặt hơi thật thà, cái tên cũng có chút ngớ ngẩn, gọi là Uông Thành Tài.

Lúc nhìn thấy cô, trên mặt thầy lộ vẻ sửng sốt, nói rằng thầy nhận được điện thoại của thầy giám thị, đang tính ra cổng trường đón cô nhưng không ngờ cô đã tìm tới đây trước. Khi nghe được thầy tính ra cổng đón cô, trong lòng Nhiễm An có hơi kinh ngạc, thầm nhủ trường trung học Kiêu Dương đối xử với học sinh chuyển trường tốt như vậy sao? Được thầy chủ nhiệm ra tới cổng đón? Trước giờ cô chưa từng gặp qua trường hợp này luôn á.

Uông Thành Tài rất nhiệt tình, rót cho cô một cốc nước rồi cười ha ha nói: “Em đi một mình tới trường học mới, chắc là đi vòng không ít nhỉ?”

Có vẻ như thầy ấy đoán là Nhiễm An chắc chắn sẽ bị lạc đường trong một ngôi trường lớn như này.

Nhiễm An thành thật trả lời: “Dạ không.”

Uông Thành Tài cười nói: “Vậy khả năng xác định phương hướng của em rất tốt đấy.”

Nhiễm An lại cảm thấy hơi khó hiểu, cô chuyển trường nhiều lần như vậy. Có giáo viên vì bận việc nên bảo cô về lớp học đợi, có giáo viên lại lôi kéo cô nói chuyện thành tích, còn người giáo viên trước mặt này lại vui cười hớn hở hỏi cô có đi sai đường hay không, là muốn nói cho cô ngôi trường này rất lớn rất khí thế sao? Ồ, thầy ấy thậm chí còn muốn cắn hạt dưa nói chuyện với cô.

Thấy Uông Thành Tài lấy một bọc hạt dưa từ trong ngăn kéo, có vẻ như muốn cùng cô nói rất nhiều chuyện, Nhiễm An lập tức vội vàng đứng dậy, đặt hồ sơ lên bàn: “Thưa thầy, nếu không còn chuyện gì nữa thì em xin phép về lớp trước ạ.”

“Vẫn còn sớm mà.” Uông Thành Tài nhìn đồng hồ nói: “Nếu không ngại thì ngồi nói chuyện với thầy một chút đi.”

“Thầy, em không ngại chút nào cả, mà còn rất vui khi được nói chuyện cùng với thầy.” Vẻ mặt cùng với giọng điệu của nữ sinh đều thể hiện ra vẻ hết sức vinh hạnh, nhưng ngay lúc Uông Thành Tài vừa mới lộ vẻ hài lòng thì cô lập tức chuyển chủ đề, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng con người thì có ba cái gấp.”

Uông Thành Tài: “…”

Nhiễm An nói xong lập tức chuồn đi, lại nghe được người sau lưng hét lên: “Lớp mình là lớp mười bảy khối mười một, phòng cuối hành lang, đừng đi lộn đấy!”

Rồi lại hét thêm: “Lần sau có cơ hội thì nói chuyện với thầy tiếp nhá!”

Nhiễm An cũng không trả lời, mà càng đi nhanh hơn nữa.

Đáng sợ, thật là đáng sợ, mới khai giảng ngày đầu tiên đã bị giáo viên chủ nhiệm giáo dục tư tưởng, trường này thật đáng sợ.

Nhìn bóng lưng bỏ chạy cực nhanh của cô, Uông Thành Tài hơi bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này…”

Trước lúc Nhiễm An tới, anh ta cũng đã xem qua tình huống của cô, biết được cô thường xuyên chuyển trường. Trường học là ngôi nhà thứ hai của học sinh, nhưng mà chuyển nhà thường xuyên thì ngay cả người lớn cũng sẽ có cảm giác không an toàn chứ nói chi là trẻ em, hơn nữa cô đã không ngừng chuyển trường từ hồi tiểu học. Không ngừng chuyển trường như vậy thì chắc cũng sẽ không có bao nhiêu bạn bè, cho nên anh ta mới muốn nói chuyện với cô trước, để hiểu rõ tình trạng tâm lý của cô. Ấy vậy mà đứa trẻ này, nhìn có vẻ là một người rất dễ gần nhưng thực ra rất bài xích người khác…

Lý Trần Lỵ ngồi bên cạnh nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện, không nhịn được mà hỏi: “Đây là học sinh chuyển trường tới sao? Cũng quá là hài hước đi.”

Lý Trần Lỵ là giáo viên chủ nhiệm lớp hai khối mười một, đồng thời dạy môn vật lý của lớp mười bảy. lần chia lớp này, không chỉ chia lớp theo tự nhiên hay xã hội, mà còn chia theo thành tích, các lớp càng ở phía đầu thì thành tích càng xuất sắc, còn lớp càng ở phía sau thì thành tích càng kém. Mà lớp muời bảy là lớp cuối cùng của khối tự nhiên. Lý Trần Lỵ cũng không biết người bên phòng giáo vụ phân người thế nào mà để cô ấy vừa chủ nhiệm lớp hai vừa dạy môn vật lý lớp mười bảy.

Dạy lớp đội sổ thì có nghĩa là thành tích đội sổ, mà thành tích đội sổ tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến đánh giá chất lượng dạy học của cô ấy, cũng tức là sẽ ảnh hưởng đến tiền lương của cô ấy. Thậm chí Lý Trần Lỵ còn cảm thấy có phải người ở phòng giáo vụ nhìn cô ấy không vừa mắt hay không, mới có thể phân cô ấy dạy môn vật lý cho lớp mười bảy. Phải biết rằng, năm nay là năm quan trọng nhất đối với cô ấy, bởi vì nay cô ấy sẽ ứng cử vào vị trí trưởng bộ môn!

Lúc biết được chuyện này, cô ấy tức đến mức muốn nôn ra máu, nhưng mà cũng may, có người còn thảm hơn cô ấy. Cô ấy chỉ là dạy một môn vật lý thôi, còn Uông Thành Tài được trực tiếp phân công làm chủ nhiệm lớp mười bảy. Nghĩ vậy, Lý Trần Lỵ nói: “Tiểu Uông à, thật tiếc cho cậu, đã có một lớp toàn học sinh có vấn đề rồi, bây giờ lại nhiều thêm một người.”

Cô ấy cũng đã được nghe qua về học sinh mới chuyển tới đó, nghe nói là chuyển tới từ trường trung học số Bảy thành phố A, cũng không phải là một ngôi trường tốt lành gì cho cam, hoàn toàn là một mớ học sinh kém. Trước đây cô ấy có một người bạn sống ở thành phố A cho con gái học ở trường đó, mới học được một năm thì thành tích tuột dốc không phanh, nghe nói là do yêu đương. Cô bé ấy cũng từng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng sau khi nhập học ở ngôi trường đó thì lập tức yêu đương với một học sinh xấu, có thể thấy học sinh ở trường đó có vấn đề tới cỡ nào.

Uông Thành Tài đẩy đẩy mắt kính, cười ha ha nói: “Không có học sinh có vấn đề, tất cả đều là những đứa trẻ ngoan.”

Thầy ấy vừa nói vừa mở hồ sơ của Nhiễm An ra, nhìn thấy bảng thành tích của cô thì không khỏi sửng sốt.

“Học hành chăm chỉ, không gây sự mới được gọi là đứa trẻ ngoan.” Lý Trần Lỵ phản bác, nhìn thấy dáng vẻ sửng sốt của thầy ấy thì đi tới hỏi: “Sao vậy?”

Trong lúc nói chuyện, cô ấy khẽ liếc mắt về phía hồ sơ. Ngay lập tức, cô ấy hít một hơi thật sâu, đôi mắt nhỏ bỗng nhiên mở ra thật to: “Thành tích này!”

Cô ấy gần như cướp lấy bộ hồ sơ từ tay Uông Thành Tài, lướt nhanh một lượt thành tích các môn những năm trước của Nhiễm An như một cơn gió. Cả chín môn gồm ngữ văn, toán, ngoại ngữ, vật lý, hóa học, sinh học, chính trị, lịch sử, địa lý, điểm của mỗi môn đều có thể làm mù mắt người khác! Xếp hạng tổng thành tích cuối năm đứng nhất toàn khối, xếp hạng thành tích mỗi môn cũng đứng nhất. Chỉ có một lần cô thi thiếu một môn nên không có tính thành tích, cô luôn vững vàng xếp hạng nhất cả năm lớp mười. Lý Trần Lỵ tin rằng, nếu như trên bảng này có ghi chép thành tích của hạng nhì thì cũng sẽ bị Nhiễm An bỏ xa hàng trăm cây số!

“Đây chính là sinh ra đã có mệnh làm thủ khoa mà!” Lý Trần Lỵ xúc động nói.

Điệu bộ khoa trương của cô ấy cũng làm cho mấy giáo viên khác chú ý tới, trong đó có một người là giáo viên môn chính trị qua phòng làm việc của khối tự nhiên chơi, cũng là một chủ nhiệm lớp của khoa xã hội. Giáo viên môn chính trị đó nhìn thấy thành tích trên hồ sơ thì lập tức không cam lòng mà nói: “Thành tích khoa xã hội của em ấy tốt như vậy, sao lại ở khoa tự nhiên chứ!”

Nếu em ấy học ở lớp xã hội thì chắc chắn thủ khoa khoa xã hội của kỳ thi đại học khóa này sẽ là em ấy!

Một giáo viên hóa học khác bác bỏ thầy ấy: “Thành tích khoa tự nhiên của em ấy cũng rất tốt, sao lại không thể ở khoa tự nhiên.”

Lại có giáo viên khác nói với Uông Thành Tài: “Tiểu Uông, chúc mừng thầy, lần này lớp thầy có một kho báu rồi.”

Uông Thành Tài khoát khoát tay, vẫn là dáng vẻ cười ha ha. Từ lúc biết được mình phải chủ nhiệm lớp mười bảy, thầy ấy vẫn luôn cười như vậy. Bây giờ nhìn thấy thành tích của Nhiễm An, thầy ấy cũng cười như vậy: “Kho báu gì chứ, mấy đứa lớp em, tất cả đều là báu vật hết.”

Nhiễm An – từ cây cỏ trở thành báu vật – không biết chuyện học bạ của mình đã được các thầy cô truyền tay nhau say sưa trong phòng làm việc. Cô đi tới lớp học ở cuối hành lang. Vừa đi tới cửa lớp, cô đã bị tiếng ồn làm cho màng nhĩ rung lên liên tục, cô thực sự không hiểu vì sao mấy người này lại thích quỷ khóc sói tru trong lớp học tới như vậy, đây cũng đâu phải là cái chợ bán thức ăn giết heo đâu.

Lúc cô bước vào lớp, lớp học im lặng được một giây nhưng thấy cô không phải giáo viên lại lập tức ồn ào trở lại.

Bởi vì phân bang từ năm lớp 11 nên đối với rất nhiều người là những khuôn mặt xa lạ, bây giờ lại xuất hiện một học sinh chuyển trường cũng không có gây bất ngờ như lúc cô chuyển trường vào giữa kỳ trước đây. Nhưng vẫn có người nhìn cô, hạ thấp giọng thì thầm: “Sao tớ lại không biết trường mình có một bạn học xinh đẹp như vậy nhờ?”

Nhiễm An đi vào lớp, phát hiện rằng tuy lớp học rất ồn ào náo nhiệt nhưng chỉ có một khu cuối lớp rất yên tĩnh. Những học sinh xung quanh ngồi ở vị trí của mình hết sức ngoan ngoãn, nói chuyện cũng phải lại gần hạ thấp giọng, giống như là sợ làm phiền ai vậy.

Trong lòng Nhiễm An rất nghi hoặc, vì vậy cô đi về phía bên đó. Tới gần cô mới phát hiện có một nam sinh ở bàn thứ hai từ dưới lên dãy sát tường đang nằm nhoài ra bàn. Nam sinh đó nằm gục xuống bàn, che kín đầu bằng áo khoác đen, không thể nhìn được mặt.

Ghế của nam sinh đó cực kỳ sát với bàn phía sau, không thể đi qua, con đường duy nhất có thể đi vào ghế phía trong chính là đi qua chỗ ngồi của cậu ta. Nhiễm An cũng không để ý lúc cô đi từ bên kia qua đây đã có không ít học sinh nhìn qua, vẻ mặt lộ sự sợ hãi, cũng không để ý là lớp học vốn đang rất ồn ào lại từ từ yên lặng xuống. Mà lúc cô giơ tay lay nhẹ nam sinh đang nằm sấp trên bàn thì lớp học đã hoàn toàn yên tĩnh.

Giọng nói mềm mại của nữ sinh trong một lớp học yên tĩnh, lại có vẻ cực kỳ kỳ ảo: “Bạn học, tỉnh dậy đi, động đất rồi.”

Mọi người: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp