Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 1: Xem Bói Ở Công Viên


1 năm

trướctiếp

Công viên thành phố lúc 5h30 náo nhiệt khác thường, các bác gái nhảy dân vũ chiếm phần lớn diện tích của quảng trường, các đài ngắm cảnh ven hồ là địa điểm lý tưởng cho những người yêu kinh kịch giao lưu kỹ thuật với nhau.

Lâm Thanh Âm tay cầm tấm biển lượn lờ cả buổi quanh công viên, cuối cùng chọn ngồi xếp bằng tại một gốc cây cổ thụ, đặt tấm biển trong tay ra trước mặt, trên tấm bìa được viết hai chữ “ Xem bói”, bên dưới có một dòng chữ nhỏ: mỗi quẻ một nghìn tệ!

Mọi người tản bộ trong công viên đi qua đây đều ngó lại nhìn, nhưng cứ nhìn đến nội dung trong tấm biển thì ai cũng lắc đầu thở dài.

“Trẻ con bây giờ sao không học cái hay nhỉ? Không chăm chỉ học hành mà lại ra ngoài làm mấy cái trò lừa gạt người khác thế này!”

“Cũng không biết làm sao nữa! Nhìn dáng người thì chắc là học sinh trung học, chắc chắn là do giáo viên giao ít bài tập về nhà quá, cũng không biết là con cái nhà ai mà lại thất đức vậy.”

“Nhà tôi còn có tờ rơi của cảnh sát về việc tin vào khoa học, nói không với mê tín đây này, lần sau chắc phải đem tới cho cô bé này coi mới được, còn trẻ vậy mà không tin vào khoa học làm sao mà được!”

“Một nghìn tệ một quẻ? Đứa bé này ham tiền quá rồi, nếu mà chém vài câu là kiếm được một nghìn tệ thì tôi đây cũng ngồi xem bói cho người khác, còn cần đi làm làm gì nữa!”



Nghe những lời dị nghị không hề có ý né tránh như vậy, khuôn mặt Lâm Thanh Âm không có biểu cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm biển của mình, nếu không vì hết tiền cũng như hết tài nguyên tu luyện thì hà cớ gì cô phải hạ mình chạy ra công viên mở hàng xem bói chứ.

Nhớ năm đó Lâm Thanh Âm còn là chưởng môn của phái Thần Bói của Tu Chân Giới, có danh là đệ nhất thiên hạ xem bói, muốn mời cô ra tay xem một quẻ, ngoài việc phải dâng lên pháp bảo hàng đầu của Tu Chân Giới ra thì còn phải xem cô có muốn xuất quẻ hay không nữa. Đâu có giống bây giờ, tuỳ ý chọn một chỗ ngồi, bày trước mặt cái biển một nghìn tệ một quẻ vẫn còn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nếu không phải vì…

Haizzz, ai bảo khi cô phi thăng không chịu nổi lôi kiếp, mấy ngàn năm tu luyện giờ hóa thành hư vô, giờ có thể tiếp tục sống đã là tốt lắm rồi, không nên đòi hỏi quá nhiều.

Lâm Thanh Âm cúi đầu nhìn vết bớt hình hoa mai màu đỏ trên cổ tay, bất giác rơi vào dòng suy nghĩ.

Sau khi tỉnh lại cô phát hiện mình đã đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, nhưng có điều cơ thể này có khuôn mặt, thể chất giống hệt cô, ngay cả vết bớt hình hoa mai màu đỏ trên cổ tay cũng giống nhau như hai giọt nước, điều duy nhất không giống chính là cơ thể này không có chút tu vi nào.

Nếu muốn đi vào con đường tu luyện một lần nữa cũng không khó, công pháp và kinh nghiệm của Lâm Thanh Âm không thiếu, tu luyện lại một lần nữa không khác gì sinh viên đại học đi học lại mẫu giáo, chỉ cần chơi thôi là có thể tốt nghiệp. Thứ cô hiện đang thiếu là tài nguyên để tu luyện, thế giới hiện tại linh khí khan hiếm, muốn ngồi thiền để nâng cao tu vi còn khó hơn lên trời. Mấy ngày hôm nay Lâm Thanh Âm đi khắp tứ phương, phát hiện ra có một loại ngọc bên trong có rất nhiều linh khí, nhưng giá cả thì lại quá đắt đỏ, với thân thế là một học sinh trung học con nhà nghèo thì căn bản là không thể mua được.

Suy cho cùng vẫn phải kiếm tiền thôi!

Mặt trời càng lúc càng lên cao, sự mát mẻ của buổi sáng dần biến mất, ánh nắng dần dần chói mắt. Lâm Thanh Âm dùng chiếc quạt xếp trong tay cào một đống sỏi về cạnh mình, chỉ thấy cô tuỳ ý đặt các viên sỏi vào các vị trí khác nhau, sau khi đặt xong viên cuối cùng, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên giảm xuống.

Lâm Thanh Âm ngẩng đầu nhìn mặt trời, phán đoán bây giờ đã là giờ Thìn nhị khắc, tính theo thời gian bây giờ có lẽ là 7h30 sáng. Mặc dù đã ngồi đây 2 tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa được mở hàng, nhìn Lâm Thanh Âm có vẻ không có gì lo lắng, một chút vội vã cũng không, dường như việc làm ăn có thành công hay không không hề quan trọng.

“Đồng chí cảnh sát, chính là cô ta.” Bà Trương - một người tập luyện quạt bát quái trong công viên quanh năm thở hồng hộc lôi một đồng chí cảnh sát tới, chỉ vào Lâm Thanh Âm nói: “Đồng chí coi đây là con cái nhà ai, sao lại ngồi đây xem quẻ là sao?”

Đồng chí cảnh sát ngồi xuống, nhìn Lâm Thanh Âm, đột nhiên cười: “Cô bé, cô có còn nhớ tôi không?”

Lâm Thanh Âm ngẩng đầu nhìn anh cảnh sát, gật đầu. Hoá ra tháng trước do tự trách bản thân làm bài kiểm tra cuối kỳ không tốt, cộng với sự bài trừ chế giễu của các bạn, trong một phút bốc đồng suy nghĩ không thông nguyên chủ đã nhảy sông tự tử, chính là anh cảnh sát này không hề đắn đo nhảy xuống sông cứu nguyên chủ. Lúc anh cảnh sát kéo nguyên chủ lên được bờ thì cũng chính là lúc Lâm Thanh Âm tỉnh lại trong cơ thể này.

“Hôm đó rất cảm ơn anh! Gặp lại tức là có duyên, anh cứu tôi một mạng, tôi sẽ xem một quẻ miễn phí cho anh.”

Lâm Thanh Âm nhìn anh cảnh sát, ánh mắt cũng dịu dàng hơn ban nãy nhiều: “Tôi thấy sơn căn của anh u ám, niên thọ ẩn kiến thanh sắc, e mắc phải bệnh nặng; miệng lưỡi phát đỏ, đằng xà nhập khẩu, bệnh này khả năng liên quan đến dạ dày.”

Nhìn bộ mặt ngây ra của anh cảnh sát, Lâm Thanh Âm có lòng tốt nhắc nhở: “Cuộc đời anh có ba kiếp nạn lớn, khi được sinh ra là kiếp nạn đầu tiên, vào ngày sinh nhật 18 tuổi gặp kiếp nạn thứ hai, lần mắc bệnh này là kiếp nạn thứ ba. Chỉ cần qua được kiếp nạn lần này, nửa phần đời còn lại của anh sẽ bình an vô sự, trường lạc vô ưu.”

Lâm Thanh Âm nói xong liền đứng dậy cầm lấy tấm biển rời đi vô cùng phóng khoáng, bà Trương thấy dáng vẻ của Lâm Thanh Âm thì bị trọc tức đến vẹo cả sườn: “Giờ xem bói xem cho hẳn cảnh sát rồi cơ đấy, gan cũng to quá nhỉ! Đồng chí cảnh sát lần sau mà thấy cô ta thì phải giáo dục cẩn thận lại đấy, mới nứt mắt mà đã đi sai đường rồi."

Bà Lý vốn dĩ đứng ngoài xem chuyện thấy anh cảnh sát bị nói cho một trận xối xả thì có chút khó chịu, kéo anh ra một bên nói: “Thực ra xem bói cũng không hẳn là mê tín, có một số cao nhân đúng là có thể dựa vào tướng mạo, bát tự tính ra một số vấn đề đó. Câu chuyện vừa rồi…”

Bà Lý nhớ lại độ tuổi và hình dáng của Lâm Thanh Âm, hai chữ “đại sư” quả thật không thể thốt ra khỏi miệng, chỉ nói qua loa: “Vừa rồi lời nói của cô bé ấy có đầu có cuối, nói không chừng có vài phần là thật, cậu cũng đừng không để ý đến nó.”

Bà Trương nghe thấy thế liền không vừa lòng, quay ra gây sự với bà Lý, anh cảnh sát không còn nghĩ được chuyện gì khác vội vàng chen vào giữa hai người để can ngăn, tốn bao công sức mới khuyên giải được hai người.

***

Mã Minh Vũ trở về đồn, chào hỏi đồng nghiệp xong liền về chỗ ngồi, vừa uống nước vừa trầm tư suy nghĩ: Lâm Thanh Âm nói anh có ba kiếp nạn, một là khi anh được sinh ra, hai là ngày sinh nhật thứ 18 của anh.

Khi anh được sinh ra đúng là có chút khó khăn, nhớ năm đó khi sinh anh mẹ anh khó sinh mất nhiều máu, khi đó bác sỹ còn hỏi rằng giữ người lớn hay đứa trẻ, may mắn là họ cứu được, anh vẫn tiếp tục được sống, mấy năm gần đây sức khoẻ của mẹ anh không được tốt cũng chính là do khi sinh anh bị ảnh hưởng.

Đại nạn sinh tử lần thứ hai là vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của anh, anh được một người bạn thân tổ chức sinh nhật cho, còn mời một đám bạn đi hát karaoke. Khi đó món hoa nến có thể bay rất được thịnh hành, cả đám bạn còn chưa hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật thì đã thấy hoa nến bay ra kèm theo ngọn lửa, không may rơi ngay bên dưới rèm cửa, đốt cháy ngay tấm rèm vải len rẻ tiền.

Hai câu chuyện này Mã Minh Vũ chưa từng kể lại cho bất kỳ người đồng nghiệp nào, mà anh chàng cũng không phải là người ở đây, theo lý thường thì không một ai ở đây biết được hai câu chuyện này của anh, thế mà Lâm Thanh Âm lại nói không sai một chữ nào.

Mã Minh Vũ bất giác chìm vào suy tư, chẳng lẽ Lâm Thanh Âm thật sự có thể xem bói? Nhưng mà làm sao có thể chứ? Bất giác anh sờ vào chỗ dạ dày, nhưng lại không cảm nhận được bất kỳ sự khó chịu nào, cũng có thể cô bé nói lung tung mà thôi. Tuy chỉ là tự an ủi bản thân nhưng tận sâu trong lòng Mã Minh Vũ vẫn có gì đó tin vào lời nói của Lâm Thanh Âm, vì dù sao hai câu chuyện đã xảy ra trước kia cô bé bói rất đúng.

Ngay khi Mã Minh Vũ chưa kịp hoàn hồn, bà Lý chạy vào đồn cảnh sát thở hổn hển: “Đồng chí cảnh sát, cậu có chỗ nào không thoải mái không?”

Nhận ra vẻ mặt của Mã Minh Vũ có chút lo lắng, bà Lý tận tình khuyên bảo: “Tôi về nhà mà không sao yên tâm được, liền vội chạy đến để nói chuyện với cậu. Chuyện này có thể tin hoặc không tin, nhưng cậu cũng nên đến bệnh viện kiểm tra xem sao, nếu như không có bệnh tật gì thì tốt, còn nếu như có vấn đề gì thì cũng đừng nên giấu bệnh sợ thầy. Có bệnh chữa sớm, đừng để bệnh nhẹ trở thành bệnh nặng.”

Mã Minh Vũ gật đầu: “Bác Lý cứ yên tâm, đợi cuối tuần được nghỉ cháu sẽ đến bệnh viện kiểm tra.”

“Sao lại đợi đến cuối tuần?” Bà Lý lo lắng: “Nay mới thứ hai, đợi đến cuối tuần vẫn còn mấy ngày nữa, chữa bệnh thì không thể trì hoãn được đâu, cậu vẫn nên đi khám sớm thì mới an tâm được.”

Trong lúc nóng vội giọng bà Lý hơi lớn, trưởng đồn cảnh sát Vương nghe thấy động tĩnh lập tức đi tới, nhìn thấy bà Lý liền cất lời chào hỏi: “Bác Lý đến có việc gì không ạ?”

Khu vực đằng sau công viên đều là những ngôi nhà trên 30 năm tuổi, trưởng đồn Vương đã làm việc ở đồn này từ khi còn trẻ, về cơ bản đều quen biết những cư dân sống trong khu này, nhà ai có bao nhiêu nhân khẩu, ai làm việc gì anh đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Trông thấy mồ hôi vẫn đang chảy trên trán bà Lý, Mã Minh Vũ sắc mặt tái mét không rõ đang nghĩ cái gì, trưởng đồn Vương vội vã giới thiệu: “Bác Lý, đây là tiểu Mã mới được phân về đồn bọn cháu, là sinh viên mới ra trường. Có phải cậu ấy làm điều gì không phải với bác không? Bác cứ nói ạ, cháu sẽ phê bình cậu ấy.”

Bà Lý vội vàng nói: “Cậu tiểu Mã này bị bệnh dạ dày, tôi đang khuyên cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra.”

Trưởng đồn Vương quan sát sắc mặt của Mã Minh Vũ, liền gọi một đồng chí cảnh sát khác tới: “Trương Khánh, cậu đưa Mã Minh Vũ tới bệnh viện một chuyến đi.” Nói xong trưởng đồn nhìn Mã Minh Vũ than thở: “Cậu xem lại mình xem, có bệnh thì phải nói ra chứ, sao lại phải ngại nhỉ! Nhìn cái mặt trắng bệch của cậu kìa, có phải là do đau quá hay không?”

Mã Minh Vũ: “…” Trưởng đồn, nếu em nói em bị một cô bé doạ sợ anh có tin không?

***

Lâm Thanh Âm xách tấm biển đi được ba dặm thì cũng về đến nhà, lấy chìa khoá ra mở cửa, đồng thời tiện tay đặt tấm biển lên nóc tủ, rửa tay rồi lấy bát mỳ khô cong trong nồi ra.

Lâm Thanh Âm cầm đôi đũa lên ăn một miếng, lông mày nhíu lại, đứng lên đi tới máy lọc nước rót một cốc nước uống liền hai ngụm lớn, thở dài.

Đến thế giới hiện tại, ngoài việc linh khí khan hiếm ra, điều làm cô đau đầu nhất chính là vấn đề ăn cơm. Kiếp trước cô chẳng ăn uống mấy, trước khi đi vào tiên đồ cô sống trong một ngôi nhà có năm người thì bốn người bị chết vì đói, chỉ có cô mạng lớn là còn tiếp tục sống, trước khi chết đói may mắn gặp được sư phụ, được đưa vào tiên môn. Vào thời điểm đó môn phái thần bói là một môn phái lớn trong Tu Chân Giới, các loại tài nguyên đều đầy đủ, vì để đẩy nhanh tốc độ tu luyện, họ đều ăn tích cốc đan, đợi xây dựng nền tảng xong thì còn để dành được cả Bích Cốc đơn.

Ấn tượng của Lâm Thanh Âm với chuyện ăn cơm chả có bao nhiêu cho đến khi đến thế giới này, đồ ăn hàng ngày không phải là món mì mặn chát thì là món rau nhạt nhẽo, cô không thể hiểu nổi, cái món cơm này khó ăn như vậy, tại sao bây giờ ai ai cũng để ý đến vấn đề ăn uống như vậy chứ, có tiền thì ăn cơm làm gì, mời cô xem một quẻ không phải là tốt hơn sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp