Xuyên Nhanh Ký Chủ Cô Ấy Chỉ Muốn Lười Biếng

Chương 94: Sếp à, chúng ta hát cùng nhau đi ( 19 )


11 tháng

trướctiếp

Khi cơm hộp được đưa tới, Đoạn Úc lại đút cho Kiều Nhung ăn như ngày thường.

Kiều Nhung ngồi ở trên sô pha xoa bụng mình, cô khẽ híp mắt, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Đoạn Úc nhìn cô một lát, anh lấy một tờ khăn ướt, nghiêng người lau khóe môi cô, sau đó ngồi ở phía đối diện, ngắm nhìn bờ môi cô không chớp mắt, ánh nhìn sâu thăm thẳm.

Kiều Nhung không biết anh đang làm gì, cô đột nhiên nhớ ra, hình như mình cần phải bày tỏ lòng biết ơn của mình với Đoạn Úc mới phải.

Cô liền quay mặt về phía Đoạn Úc, nghiêm túc nói: “Đoạn Úc, cảm ơn anh đã để em hát bài này.”

Đoạn Úc sững sờ, anh nói: “Đó vốn là bài hát của em.”

Kiều Nhung mím môi: “Nhưng thiếu chút nữa đã bị cướp mất rồi, nếu không nhờ anh, em sẽ không được hát...”

Đoạn Úc trầm mặc.

Dường như cô đã quên mất chuyện tài nguyên chính là điều kiện mà hai người đã định sẵn, theo lẽ thường, đây là chuyện anh cần làm. Huống hồ, nếu không phải tại anh tự dưng không cho cô hát, Vu Diệu Diệu cũng sẽ không nảy sinh ý xấu như vậy.

Kiều Nhung đợi mãi không thấy anh trả lời, cô tò mò nghiêng đầu: “Đoạn Úc?”

Chẳng lẽ anh không vừa lòng với lời nói suông sao?

Có lẽ cô cần mua quà cảm ơn anh mới đúng nhỉ?

Kiều Nhung buồn bã nhíu mày, cô tiếp lời: “Em sẽ cố gắng làm việc, kiếm thật nhiều tiền cho anh.”

Đoạn Úc vẫn không nói không rằng.

Kiều Nhung nuốt nước miếng.

Chẳng lẽ cần mua quà thật sao?

Cô đăm chiêu suy nghĩ.

Đoạn Úc lại chỉ nhìn chăm chăm đôi mắt xinh đẹp của cô.

Thấy vẻ mặt cô thay đổi liên hồi, một lúc lâu sau, anh đột nhiên mở miệng: “Thật ra em nên thoải mái chút.”

Kiều Nhung đang thầm nghĩ nên chọn quà gì, thình lình nghe thấy lời này, cô há hốc mồm: “Hả?”

Đoạn Úc khẽ rũ mi, lẳng lặng nói: “Em không cần thận trọng như vậy, chúng ta là vợ chồng, tôi đối tốt với em là lẽ thường tình.”

Kiều Nhung sửng sốt: “Nhưng chúng ta…” Trước đây đâu có nói như vậy.

Đoạn Úc ngắt lời cô: “Sau này em muốn ra sao cũng được, nhưng đừng tự làm mình bị thương.”

Kiều Nhung bị vế sau thu hút, cô không hiểu lắm nhưng vẫn đáp: “Em sẽ không để mình bị thương.”

Đoạn Úc không đáp, chỉ đứng dậy xoa đầu cô, anh hỏi: “Có muốn ngủ một giấc không? Ở bên cạnh có một phòng nghỉ.”

Kiều Nhung chớp hai mắt, cô cũng thấy mình hơi mệt, bèn gật đầu.

Đoạn Úc bế cô vào phòng nghỉ, thả cô lên một chiếc giường lớn mềm mại.

Kiều Nhung ngoan ngoãn chui vào trong chăn, bàn tay nhỏ nhắn túm lấy góc chăn, cô nhắm mắt lại: “Em ngủ đây, anh cứ làm việc đi.”

Đoạn Úc chỉnh lại chăn cho cô, anh nhìn cô thêm một cái rồi mới quay người rời đi. ( truyện trên app T𝕪T )



Kiều Nhung ngủ một giấc đến tận chiều tối, cuối cùng bị nghẹn mà tỉnh dậy.

Lúc thu âm đã uống quá nhiều nước, khiến cho cô cảm thấy muốn đi WC.

Khi tỉnh lại, cô cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, vốn muốn gọi Đoạn Úc, nhưng còn chưa mở miệng, cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện xôn xao ở bên ngoài.

Hình như Đoạn Úc đang bàn chuyện hệ trọng với các lãnh đạo cấp cao.

Kiều Nhung mím môi, cô thấy mình đã mất thị lực lâu như vậy, những giác quan khác cũng nhạy bén hơn nhiều, hẳn là vẫn có thể lần tìm WC.

Cô bò xuống giường, vươn tay thử sờ xung quanh, chân cũng đá loạn khắp nơi, không đụng tới chướng ngại vật nào.

Kiều Nhung thở phào, cô đi mấy bước nhỏ về phía trước, bàn tay chạm vào vách tường, dán chặt lấy vách tường mà di chuyển.

Đi được vài bước, hình như cô đụng phải một chiếc tủ.

Kiều Nhung không biết chiếc tủ này to nhỏ ra sao, muốn vươn tay áng chừng một chút, kết quả mới vừa vươn ra, đầu ngón tay đã không cẩn thận đụng phải vật nhọn.

Cây kim kia lập tức găm vào đầu ngón tay cô, cảm giác đau đớn càng lúc càng rõ ràng.

Cô hoảng sợ, nhanh chóng thu tay, ống tay áo lại không cẩn thận đụng phải thứ gì đó, món đồ kia tiện đà rơi từ trên mặt tủ xuống, nện thẳng lên sàn nhà, tạo ra tiếng vang rất lờn.

Giờ phút này, trong lòng Kiều Nhung chỉ có một ý nghĩ.

Nếu Đoạn Úc nổi giận, nên dỗ kiểu gì đây?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp