Xuyên Nhanh Ký Chủ Cô Ấy Chỉ Muốn Lười Biếng

Chương 69: Biểu muội à biểu muội (35)


1 năm

trướctiếp

Sau khi hồi cung, Kỳ Yến đưa Kiều Nhung về tẩm điện, sau đó kêu thêm vài ám vệ tới giám sát, sau đó mới đi sắp xếp chuyện triều chính.

Nhưng y vừa mới đi được một đoạn hành lang đã trông thấy Thái hậu đứng chắn, bà nhìn y bằng ánh mắt phức tạp.

Kỳ Yến đi về phía bà.

Lại gần, Kỳ Yến hơi cong môi, y hỏi: “Mẫu hậu có việc gì muốn nói sao?”

Thái hậu cảm thấy hụt hẫng trong lòng.

Bà hỏi: “Con hà tất phải làm như vậy?”

Kỳ Yến khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu biết rõ biểu muội quan trọng với hoàng nhi như thế nào mà, sao người lại để muội ấy đi? Chuyện này hoàng nhi còn chưa tính toán với người đâu.”

Thái hậu thở dài: “Ai gia chỉ muốn con bé khỏi bệnh.”

Kỳ Yến thản nhiên đáp: “Hoàng nhi biết.”

Bởi vì y biết rõ, cho nên mới không tính toán với bà.

Kỳ Yến nhìn Thái hậu muốn nói lại thôi, y tiếp lời: “Nếu mẫu hậu không có việc gì, hoàng nhi xin phép đi sắp xếp việc triều chính.”

Thái hậu bèn hỏi: “Con cứ vậy mà mặc kệ Đại Thịnh hay sao?”

Kỳ Yến nhướng mày, sau đó cười bảo: “Mẫu hậu quá lời rồi. Triều thần của Đại Thịnh đều là cốt cán, rường cột nước nhà, chỉ cần để thừa tướng tạm thay hoàng nhi cai quản là có thể vận hành rất khá, đâu thể nói là mặc kệ?”

Thái hậu nghẹn lời.

Kỳ Yến nhìn bà, tiện đà nói tiếp: “Huống hồ, trẫm tin chắc mẫu hậu cũng hiểu rõ chuyện này. Lần này người trộm để biểu muội xuất cung, có lẽ chỉ vì người cảm thấy buồn chán mà thôi.”

Thái hậu ngẩn ngơ, sau đó lại cảm thấy khó hiểu.

Bà không ngờ y có thể nhìn ra chuyện này, quả không hổ là mẹ con ruột…

Kỳ Yến thấy bà không thể phản bác được, liền xoay người rời đi.

Đi được vài bước, y lại dừng chân, đưa lưng về phía bà, lời nói vô cùng nghiêm nghị: “Nếu mẫu hậu cảm thấy nhàm chán, người muốn làm gì hoàng nhi cũng nghe theo. Có điều người đừng lấy chuyện của biểu muội ra đùa với hoàng nhi, hoàng nhi nhịn được lần đầu, nhưng không nhịn được lần sau.” ( truyện trên app T𝕪T )

Nói xong, Kỳ Yến phất tay rời đi, không buồn quay đầu lại.



Kỳ Yến làm việc rất nhanh, chỉ hai ngày sau đã sắp xếp ổn thỏa, sau đó đưa Kiều Nhung tới Giang Nam.

Suốt đường đi, y cho người chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, y và Kiều Nhung một chiếc, Thẩm Du một mình một chiếc.

Thẩm Du giận vô cùng, một mình ngồi trong xe ngựa, vừa nhàm chán vừa không được nói chuyện với Kiều Nhung đáng yêu ngọt ngào, nhưng nàng ấy cũng không dám chống lại Kỳ Yến.

Buổi tối hôm đó, nàng ấy cũng phải gồng hết sức mới không tỏ ra sợ hãi trước Kỳ Yến

Bộ dạng lúc tức giận của Kỳ Yến quá đáng sợ, Thẩm Du gặp một lần là tởn đến già.

Nhớ lại chuyện này, nàng ấy không rét mà run, đột nhiên cảm thấy Kiều Nhung thật giỏi, vậy mà có thể sớm tối ở bên kẻ thế này.

Mà bên này, Kiều Nhung ngồi ở trong xe ngựa, nhìn nam nhân bên cạnh mình.

Cả đoạn đường dài, y chẳng làm gì cả, chỉ xem quyển sách trong tay, không để ý tới nàng.

Ban đầu Kiều Nhung thấy y bận rộn, bèn tự mình vén màn cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài.

Nhưng lát sau, nàng lại cảm thấy có người đang dùng ánh mắt nóng như lửa nhìn mình chằm chằm, mãi chẳng dừng lại.

Khi nàng ngoái đầu lại nhìn, y vẫn bình đạm thờ ơ, như thể xem nàng là không khí.

Kiều Nhung chớp hai mắt, còn tưởng rằng khi nãy mình nghĩ lung tung, bèn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau đó… Ánh mắt kia lại dồn về phía nàng, còn có tiếng “hừ” khe khẽ.

Bây giờ Kiều Nhung mới chú ý về phía này, hình như y hãy còn đang giận dỗi.

Kiều Nhung tự dưng lại thấy buồn rầu.

Cũng đã hai ngày, nàng đã hết lời xin lỗi, vậy mà y vẫn chưa hết giận, nàng nên làm gì bây giờ đây…

Cầu Cầu cả giận: [Ký chủ, nhất định là do cô đã quá dịu dàng, cẩu nam nhân được một tấc lại muốn tiến một thước!]

Kiều Nhung không nhịn được mà tò mò hỏi: “Cẩu… Nam nhân? Mi nói thiếu chủ như vậy sẽ không sao chứ?”

Cầu Cầu nghẹn lời, nó cảm thấy chột dạ.

Nhiệm vụ của nó là giúp thiếu chủ theo đuổi ký chủ, sao tự dưng lại đứng về phía ký chủ thế này…

Cầu Cầu nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của thiếu chủ khi ấy, tức khắc rùng mình, nhanh chóng sửa lời: [Ký chủ, khi nãy ta chỉ đùa một chút mà thôi, mong cô đừng để trong lòng! Cũng đừng nói chuyện này với thiếu chủ! Nếu không ngài ấy sẽ ném ta vào lò luyện đan mất!]

Kiều Nhung nghe thế thì bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp