Xuyên Nhanh Ký Chủ Cô Ấy Chỉ Muốn Lười Biếng

Chương 21: Lại đây, tôi dạy cho cậu (21)


1 năm

trướctiếp

Ngày hôm sau, chủ nhiệm lớp không hề đề cập chuyện này với Kiều Nhung, như thể bị mất trí nhớ vậy.

Kiều Nhung tuy rằng cũng thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn yên lòng mà thở phào.

Sau khi tan học, chủ nhiệm lớp cầm xấp bài thi đã chấm vào phòng học, bắt đầu phát kết quả.

Tống Ca Nhiên lại được điểm tuyệt đối.

Các bạn trong lớp đã nghe mãi thành quen.

Ngay sau đó, chủ nhiệm đọc tới tên của Kiều Nhung.

Mỗi lần chủ nhiệm lớp phát điểm đều đọc theo thứ tự từ cao đến thấp, chứng tỏ thành tích hiện tại của Kiều Nhung cực kỳ ưu tú.

Cả lớp nghe thấy tên cô thì “ồ” lên một tràng, cảm thán không ngớt, bởi vì khi trước Kiều Nhung còn ở vị trí áp chót kìa.

Khi Kiều Nhung đi lên lấy bài thi của mình, cô thấy giáo viên chủ nhiệm nhìn mình bằng vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.

Kiều Nhung nghiêng đầu khó hiểu.

Nhưng chủ nhiệm chẳng nói lời gì, sau khi phát xong kết quả, cô giáo gõ bục giảng, tuyên bố một chuyện: “Bài kiểm tra lần này có rất nhiều bạn học tiến bộ vượt bậc, rất đáng khen. Trước kia có bạn tìm riêng cô đưa ý kiến, nói muốn đổi chỗ ngồi để có tâm tình học tập… Cô cảm thấy đề nghị này không tồi. Nếu ai muốn đổi chỗ ngồi thì báo cho cô, cô sẽ sắp xếp cho.”

Trong lớp ồn ào xôn xao.

Kiều Nhung nghe mấy lời này, không biết vì sao lại nghĩ tới ngày hôm qua, Tống Ca Nhiên đi tìm chủ nhiệm lớp.

Cô hơi do dự, quay đầu nhìn về phía vị trí bên cửa sổ kia.

Tống Ca Nhiên rời mắt từ ngoài cửa sổ vào, nhìn về phía Kiều Nhung, tư thái bình tĩnh thong dong, không có lăn tăn nghĩ ngợi.

Vì thế Kiều Nhung cảm thấy mình hẳn là nghĩ sai rồi.

Tống Ca Nhiên vẫn luôn có thói quen ngồi một mình, hẳn là không có lý do gì để xin đổi vị trí.

Vì thế Kiều Nhung lẳng lặng thu ánh mắt của mình về, cô cảm thấy chuyện đổi vị trí này hẳn là cũng chẳng can hệ gì tới mình.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Kiều Nhung cảm thấy có ánh mắt nhìn về chỗ này.

Cô hơi nghiêng đầu, phát hiện Tề Manh Manh bối rối nhìn mình, vẻ mặt như cắn rứt, không nỡ, lại khá kiên quyết.

Lớp phó học tập tỏ vẻ ngượng ngùng, đứng ở bên bàn Kiều Nhung.

Kiều Nhung nhìn nhìn hai người, sau đó hỏi Tề Manh Manh: “Manh Manh, cậu làm sao vậy?”

Tề Manh Manh cảm thấy có lỗi: “Nhung Nhung, Cao Thành muốn ngồi chung với mình…”

Dừng một chút, cô nàng lại thấy hơi luyến tiếc: “Nhưng mình muốn ngồi cùng cậu cơ.”

Kiều Nhung chậm rãi chớp mắt, thoáng nhìn Cao Thành đang ấm ức đứng ở một bên.

Kiều Nhung hơi do dự, cô đang muốn nói cái gì đó thì thấy có một bàn tay thon dài duỗi về phía này, nhẹ nhàng gõ lên bàn học của cô.

Cả lớp rơi vào yên ắng, tầm mắt của mọi người đều đổ dồn về phía này.

Kiều Nhung ngẩng đầu, phát hiện Tống Ca Nhiên không biết đã tới đây từ bao giờ, đang đứng ở bên bàn học của cô.

Cậu ta nhàn nhạt liếc Tề Manh Manh và Cao Thành, sau đó cúi đầu, nhìn về phía Kiều Nhung, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu chờ mong: “Lại đây ngồi bên cạnh tôi đi.”

Tiếng nói không lớn, vừa đủ để cả lớp đều nghe thấy.

“…”

Thấy Kiều Nhung mãi chẳng đáp lời, cậu ta nghĩ ngợi, quả quyết nhấc cặp sách của cô, mang về bàn học của mình, sau đó tiện tay đặt ở chỗ ngồi bên cạnh mình.

“…”

Mọi người trong lớp đều nhìn qua đây, tất cả đều có vẻ mặt kinh ngạc, sau đó như hiểu ra mọi chuyện mà nhìn nhau.

Tống Ca Nhiên không thích lại gần người khác chủ động mời một nữ sinh làm bạn cùng bàn.

Mọi người kinh ngạc vô cùng, một lúc lâu sau vẫn không biết nên nói cái gì.

Nhưng thấy lời đồn về Kiều Nhung và Tống Ca Nhiên đã truyền khắp trường từ lâu, mọi người lại có cảm giác chuyện này vốn đã thành từ sớm rồi.

Hơn nữa, nghe nói mấy ngày hôm trước, Tống Ca Nhiên còn vì Kiều Nhung mà mắng cho An Nhan phát khóc, có vài người trong lớp có thể làm chứng.

Kiều Nhung mơ hồ khó hiểu, sau đó bắt đầu chậm rãi thu dọn sách vở trên bàn, nói với Tề Manh Manh đang mở to hai mắt: “Ngại quá, Manh Manh à, cậu ngồi cùng lớp phó học tập đi.”

Khuôn mặt Tề Manh Manh đỏ lên, nghẹn mãi mới nói nổi một câu: “Cậu… thấy sắc quên bạn!”

Thấy sắc quên bạn?

Kiều Nhung nhìn lớp phó học tập còn đang đứng bên cạnh, sau đó bình tĩnh quay người lại, nhẹ nhàng vỗ vai Tề Manh Manh: “Không sao đâu, mình hiểu cậu mà.”

Tề Manh Manh: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp