Xuyên Nhanh Ký Chủ Cô Ấy Chỉ Muốn Lười Biếng

Chương 109: Sếp à, chúng ta hát cùng nhau đi (34)


1 năm

trướctiếp

Ngày hôm sau, Kiều Nhung theo Đoạn Úc về nhà cũ của nhà họ Đoạn.

Đoạn lão gia tử chỉ có hai người con, một trai một gái.

Cha mẹ của Đoạn Úc đã qua đời khi anh còn rất nhỏ, bởi vậy Đoạn Úc được ông nuôi dạy từ bé, mối quan hệ vô cùng thân thiết. Vì vậy, khi trước Đoạn lão gia tử yêu cầu anh cưới Kiều Nhung, anh cũng không phản kháng gì nhiều, chỉ coi như muốn hoàn thành tâm nguyện của ông.

Kiều Nhung được Đoạn Úc dắt tay, vừa mới đi vào cửa lớn đã nghe thấy giọng của Đoạn lão gia tử.

“Nhung Nhung mới tới sao?”

Kiều Nhung quay mặt về hướng có giọng nói, mím môi, lễ phép nở nụ cười: “Ông nội ạ, là con.”

Đoạn lão gia tử đi ra, nhìn thấy Đoạn Úc nắm chặt tay cô, cười híp cả mắt lại: “Tới là tốt rồi, cháu ngoan của ta, mau ngồi xuống! Mợ Lý, đem cho chung tôi chút trái cây nhé!”

“Được, được, lão gia, tôi làm ngay đây.”

Mợ Lý vội vàng đi xuống bếp.

Thấy Kiều Nhung ngồi xuống, lão gia tử thân thiết kéo tay cô, ông nhìn đôi mắt cô, lo lắng nhíu mày: “Hai mắt của Nhung Nhung chưa khỏe lại sao?”

Kiều Nhung gật đầu: “Chắc thêm ít lâu nữa con mới bình phục.”

Đoạn lão gia tử đột nhiên nổi giận, quay sang mắng Đoạn Úc: “Sao con không tìm bác sĩ tốt cho Nhung Nhung? Nỡ lòng nào để con bé không nhìn thấy gì như vậy chứ?”

Đoạn Úc còn chưa kịp nói, Kiều Nhung đã thấy ngượng ngùng, gãi đầu bảo: “Ông nội à, con không sao cả, bác sĩ nói nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa sẽ ổn, bây giờ con cũng bắt đầu nhìn được rồi.”

Đoạn Úc hơi rũ mắt, lẳng lặng nhìn cô.

Đoạn lão gia tử thấy anh bình tĩnh như vậy bèn hừ một tiếng: “Ông đã kêu Đoạn Úc đưa con về đây từ mấy hôm trước, thằng nhóc thúi này không chỉ không nghe lời người lớn, còn dám ép người bệnh như con phải làm việc! Nếu không phải hôm qua ông thấy con trên TV, có khi còn không biết việc này!”

Kiều Nhung bỗng thấy xấu hổ: “Không phải đâu ông nội, không phải Đoạn Úc kêu con làm, là tự con muốn đi.”

Đoạn lão gia tử nghe vậy bèn liếc mắt nhìn Đoạn Úc.

Đoạn Úc vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh cô, nghe cô nói vậy cũng không đáp lời.

Hai mắt ông Đoạn chợt lóe sáng, ông kéo tay Kiều Nhung, lời nói đầy ẩn ý: “Nhung Nhung à con nói thật đi, Đoạn Úc đối xử với con thế nào? Khi trước ông nội con gả con tới nhà chúng ta, ông cũng đã coi con như cháu gái ruột của mình. Nếu như bị nó bắt nạt thì con cứ nói, cho dù ông để hai đứa ly hôn, cũng sẽ không để nó bắt nạt con.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Kiều Nhung ngẩn người: “…”

Đoạn Úc nhíu mày, anh liếc mắt nhìn Đoạn lão gia tử, nhàn nhạt đáp: “Ông nội à, ông hơi quá đáng rồi đó.”

Ông Đoạn hừ một tiếng, không trả lời anh.

Đoạn Úc xị mặt, siết chặt tay Kiều Nhung.

Kiều Nhung tức khắc phản ứng lại, nhanh nhảu mở miệng: “Đoạn Úc đối xử với con rất tốt, ông nội đừng lo.”

Đoạn Úc đưa mắt nhìn Kiều Nhung, khuôn mặt cũng buông lỏng.

Ông Đoạn băn khoăn nhìn hai người họ, cười ha hả: “Vậy là tốt rồi. Nếu như có chuyện gì, nhất định phải nói với ông, không phải sợ!”

Kiều Nhung cười ngọt ngào, cô gật đầu.

Sau khi trái cây được bày lên bàn, Đoạn Úc cũng không đợi lão gia tử mở miệng anh đã xắn một miếng dưa lưới đút cho cô.

Kiều Nhung cảm thấy ngượng ngùng.

Tuy rằng ngày thường anh vẫn hay đút cho cô ăn, nhưng ở trước mặt ông nội, như vậy có vẻ không hay lắm.

Đoạn Úc thấy cô bối rối như vậy, anh nhướng mày: “Làm sao vậy? Không thích dưa lưới sao?”

Kiều Nhung lắc đầu, há miệng nuốt vào, sau đó duỗi tay cướp nĩa trong tay anh, gương mặt đỏ lựng: “Để em tự ăn là được.”

Đoạn Úc ngăn cô lại, tiếp tục xắn miếng dưa lưới khác, anh làm vẻ bâng quơ nói rằng: “Ngày thường đều như vậy mà? Không phải em đã quen rồi sao?”

Kiều Nhung: “…”

Từ chối không thành.

Đoạn lão gia tử ngồi ở một bên nhìn bọn họ, ông vuốt râu, cười ha hả: “Không có vấn đề gì đâu, Nhung Nhung không nhìn thấy, cứ để Tiểu Úc đút cho con ăn là được.”

Kiều Nhung im lặng giây lát, sau đó giơ cờ đầu hàng, ngoan ngoãn ăn dưa.

Lát sau, cô vẫn lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, vừa ăn trái cây vừa nghe Đoạn Úc bàn chuyện làm ăn với ông nội.

Hàn huyên một lát, Đoạn lão gia tử đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, lát nữa cô của con cũng sẽ tới đây. Nó chưa từng gặp Nhung Nhung, muốn về đây nhìn cháu dâu một cái.”

Đoạn Úc rút tờ giấy lau miệng cho Kiều Nhung, anh chỉ gật đầu, không nói lời nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp