Xuyên Nhanh Ký Chủ Cô Ấy Chỉ Muốn Lười Biếng

Chương 107: Sếp à, chúng ta hát cùng nhau đi (32)


1 năm

trướctiếp

Dựa theo tiến trình của show, cuối cùng cũng tới lượt Kiều Nhung lên sân khấu.

Cô được một nhân viên công tác dắt lên sân khấu, đi đến vị trí trung tâm.

Vì an toàn của cô, tổ tiết mục hủy bỏ tất cả giàn đỡ và phụ kiện sân khấu phức tạp, tối ưu hoá hệ thống ánh đèn và vũ đạo, còn cô chỉ cần đứng giữa sân khấu mà hát là được.

Người xem dưới khán đài thấy cô được dắt lên, thì đều tò mò, bắt đầu bàn tán sôi nổi, phán đoán kiểu gì cũng có.

Tới khi nhân viên công tác rời đi, Kiều Nhung đứng yên tại chỗ, trong lòng có phần căng thẳng.

Cô có thể cảm nhận được mình đang ở một nơi rộng rãi trống trải, cách đó không xa là tiếng reo hò, hình như có ai đó cũng gọi tên cô.

Kiều Nhung nắm chặt microphone trong tay, nhắm mắt lại, cảm thấy con tim mình đang đập như trống bỏi, từng chút từng chút một, vô cùng mãnh liệt.

Kiều Nhung hít một hơi thật sâu, cô ép bản thân quên đi nơi mình đang đứng, thì thầm với chính mình: “Đều là củ cải, đều là củ cải, đều là củ cải…”

Lại quên mất microphone trong tay đã bật từ đầu.

Vì thế, tiếng thì thầm của cô được phóng đại gấp trăm lần, truyền vào tai tất cả người xem.

Đám người yên lặng chớp mắt, sau đó tức khắc bật cười, càng gọi tên cô lớn hơn, còn hô to rằng: “Chúng tôi không phải củ cải”.

Hệ thống bình luận của kênh phát sóng trực tiếp trên mạng cũng bùng nổ.

[U là trời! Kiều Nhung đang căng thẳng sao? Cũng đáng yêu quá đó ha ha ha ha ha ha!]

[Kiều Nhung xinh xắn quáaaaa!!! Giống tiên nữ quá đi!!!]

[Ấu trĩ thật đấy… Khi tôi lên sân khấu diễn thuyết không bao giờ làm vậy, hệt như mấy cháu cấp một…]

[Ông gì đấy ở lầu trên ơi, ông không như vậy đâu có nghĩa là mọi người cũng như không? Tôi cứ thích Kiều Nhung như vậy đó!]

[Tôi quyết định làm fan của Kiều Nhung từ hôm nay!!!]

[Chỉ có tôi cảm thấy Kiều Nhung đang làm trò sao…]

[Đúng vậy, chỉ có má thôi đó má…]

[Hai mắt Kiều Nhung làm sao vậy? Trông có vẻ như cô ấy không nhìn thấy gì?]

[Tôi cũng thấy vậy! Khi nãy nhân viên công tác còn dắt cô ấy lên! Không phải là mù rồi chứ?”

[Trời ạ, không thể nào…]



Nhưng những lời này Kiều Nhung không đọc được, cô nhập tâm vào màn biểu diễn rất nhanh, tới khi tiếng nhạc đệm vang lên, cô đã hoàn toàn thả hồn mình vào ca khúc, toàn bộ tâm trí đều đặt vào việc ca hát.

Bài hát đã được thể hiện rất thành công.

Khi nhạc vừa dứt, một tràng pháo tay nhiệt liệt rộ lên từ phía khán đài, còn có tiếng người xem điên cuồng hò hét.

Kiều Nhung hơi cong môi, lễ phép cúi đầu, nói lời cảm ơn, nghe xong lời bình luận của mấy vị giáo sư dưới khán đài, cô bèn đi theo nhân viên công tác xuống sân khấu.

Vừa mới đi vào hậu trường, Đoạn Úc đã kéo tay cô, ôm chặt cô vào trong lồng ngực.

Hai tay Kiều Nhung nhéo góc áo anh, gương mặt vô ý cọ vào lồng ngực anh, cô háo hức cất tiếng hỏi: “Khi nãy em biểu diễn có tốt không?”

Đoạn Úc sững sờ, anh khẽ rũ mi, trả lời cô: “Tốt chứ… Rất tuyệt, cũng rất loá mắt.”

Khi cô ở trên sân khấu, trông cứ như một mặt trời nho nhỏ, chiếu sáng màn đêm tăm tối, khiến cho mọi ánh mắt đều chăm chú hướng về phía mình, có thế nào cũng không rời một phân một tấc.

Kiều Nhung nghe vậy bàn thở phào: “Vậy là tốt rồi.”

Lúc này, Mạc Tuyết cũng không biết từ đâu nhào tới, kích động hô hào: “Bé yêu à, em quá tuyệt vời! Bây giờ mọi người trên mạng đều phát điên rồi!”

Kiều Nhung có chút tò mò: “Vì sao lại điên rồi?”

Mạc Tuyết nhẹ giọng nói: “Mau lại đây, để chị đọc cho cưng nghe… Ôi mẹ ơi, Kiều Nhung là thần tiên giáng trần hay sao, tôi yêu cô ấy… Còn có cái này nữa! Đêm nay tôi đã bị mị lực của Kiều Nhung khiến cho trầm mê bất ngộ, tôi quyết định cả đời chìm sâu trong đó không thoát ra… Còn nữa còn nữa…”

Chị ta chưa nói xong, Đoạn Úc đã ngắt lời: “Được rồi, đêm đã khuya, nên về thôi.”

Câu nói kế tiếp của Mạc Tuyết tức khắc nghẹn cứng ở cổ họng.

Chị ta ho khan, nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Đoạn Úc, nhanh chóng đổi giọng bảo: “Cũng phải cũng phải, Nhung Nhung à, hôm nay em đã vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”

Kiều Nhung cảm thấy kỳ lạ, cô chớp hai mắt, nhưng chỉ nghe mấy câu khen ngợi như vậy cô cũng đã vui lòng. Kiều Nhung không phản bác, đi theo Đoạn Úc tìm đạo diễn Trác chào hỏi, sau đó về sớm.

Trước khi rời đi, tổng đạo diễn còn vui vẻ ra mặt mà khen người cô có tiền đồ sáng rỡ.

Kiều Nhung vui vẻ nhận lấy lời khen này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp