Xuyên Nhanh Ký Chủ Cô Ấy Chỉ Muốn Lười Biếng

Chương 100: Sếp à, chúng ta hát cùng nhau đi (25)


11 tháng

trướctiếp

Kiều Nhung nghĩ, nếu Đoạn Úc đã giới thiệu cô như vậy, cô cũng không nên núp đằng sau nữa.

Vì vậy cô đành phải đứng ra, hơi do dự một chút, bèn lễ phép gọi theo Đoạn Úc: “Con chào bác ạ, con là Kiều Nhung.”

Bà Tống ngẩn người nhìn cô, không nói lời nào.

Tống Trạch khiếp sợ thốt lên: “Em nói gì cơ? Em là Kiều Nhung ư?!”

Đoạn Úc hơi nhíu mày.

Kiều Nhung thấy giọng này quen tai, cô chớp mắt, mím môi cười: “Vâng, là em, chào tiền bối ạ.”

Tống Trạch tức khắc nhận ra, anh gượng cười: “Vậy à, thật trùng hợp, hôm qua vừa mới gặp…”

Trong lòng anh đã nghĩ đủ đường.

Chẳng trách...

Chẳng trách Đoạn Úc đưa bài hát của anh cho một người mới không có tiếng tăm.

Ai mà ngờ được đó là vợ của Đoạn Úc cơ chứ?

Sớm biết đó là vợ của sếp lớn, anh đã không nói bậy bạ trên mạng rồi…

Tống Trạch sờ mũi, anh thấy hơi chột dạ.

Ban đầu anh chỉ thấy có lỗi với Kiều Nhung, giờ lại sợ Đoạn Úc tính thù cũ nợ mới lên người mình…

Có điều… Khi trước anh nghe nói, Đoạn Úc đâu có công nhận cô là vợ mình?

Tống Trạch còn đang tự hỏi, Đoạn Úc đã lên tiếng, giọng điệu có vẻ thờ ơ: “Hôm qua hai người gặp nhau sao?”

Tống Trạch cười: “Đúng vậy, ngày hôm qua tôi tới phòng thu âm, vừa hay gặp Kiều Nhung. Nói thật lòng, vợ của cậu hát bài đó rất hay, bồi dưỡng cho tốt, tương lai tiền đồ vô lượng đó…”

Đoạn Úc nghe vậy, nhẹ giọng nói: “Vậy sao…”

Âm cuối ngân dài.

Tống Trạch hớn hở gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện gì, anh nhanh miệng tiếp lời: “Đúng rồi, hôm qua tôi còn tính nói với cậu. Trong album mà tôi chuẩn bị có một bài hát song ca nam nữ, tôi cảm thấy chất giọng của vợ cậu rất hợp.”

Nói đoạn, anh lại nhìn về phía Kiều Nhung: “Kiều Nhung, em thấy sao?”

Anh tự động coi nhẹ ý kiến của Đoạn Úc.

Dù sao nếu hợp tác với anh, Kiều Nhung chỉ có lợi chứ không có hại, Đoạn Úc không có lý do gì để cự tuyệt.

Kiều Nhung đang cố kìm nén cảm giác vui sướng trong lòng.

Nếu như có thể hợp tác với tiểu thiên vương, sự nghiệp ca hát của cô chắc chắn sẽ bước lên một tầm cao mới.

Cô gật đầu không ngừng nghỉ: “Em đồng ý.”

Tống Trạch mỉm cười ngay tắp lự.

Nhưng Đoạn Úc lại thản nhiên ngắt lời anh: “Tôi không đồng ý.”

Tống Trạch sửng sốt.

Ánh mắt Đoạn Úc dừng ở trên má Kiều Nhung: “Em đã đồng ý với tôi rằng sẽ không làm việc tới chừng nào trị khỏi hai mắt.”

Kiều Nhung: “…”

Sao tình cảnh này quen thế nhỉ?

Cô chột dạ cắn môi, không biết nên nói gì.

Thật là khó cho cô.

Tống Trạch cũng chợt nhớ tới thương thế của Kiều Nhung.

Anh gãi ót, lúng túng đáp lời: “Album này của tôi còn phải chuẩn bị một thời gian nữa, nếu đôi mắt Kiều Nhung sớm khỏi, cũng không phải… Không chờ nổi…”

Trông thấy ánh mắt Đoạn Úc như muốn giết người, giọng nói của Tống Trạch càng lúc càng nhỏ lại.

Kiều Nhung lại không nhìn thấy, cô khẽ vươn tay kéo cổ tay áo Đoạn Úc, mím môi, nhỏ giọng xin: “Vừa nãy bác sĩ Trương nói khối máu bầm kia đã tan đi nhiều, chỉ ít lâu nữa là mắt em sẽ khỏi…”

Đoạn Úc khựng lại, rời mắt nhìn về phía cô.

Đuôi lông mày Kiều Nhung hơi nhướng, đôi mắt mở to, hàng lông mi cong vút khẽ động đậy, cánh môi đỏ thắm mấp máy, trên mặt đầy vẻ chờ mong.

Đoạn Úc im lặng.

Anh liếc nhìn Tống Trạch, sau đó lại rời tầm mắt. Một hồi lâu sau, anh mới bảo: “Giữ bài đó lại.”

Nghe vậy, Kiều Nhung và Tống Trạch đều vui vẻ ra mặt.

Tống Mộc đứng ở bên cạnh, thấy sự chú ý của mọi người đều dồn về phía Kiều Nhung, như thể cô ta không tồn tại, không nhịn được mà chen lời: “Thì ra chị Kiều cũng là ca sĩ như anh trai em!”

Đoạn Úc nhíu mày, liếc cô ta một cái.

Tống Trạch thấy thái độ của anh như vậy, hiểu rằng anh đang không vui.

Tống Trạch lực bất tòng tâm mà nhìn em gái mình, sau đó làm như mình mới nhớ ra chuyện gì, anh vỗ trán: “Tôi lạ thật đấy, nãy kích động mà quên béng mấy, sau này không gọi tên được, phải gọi chị dâu mới phải!”

Cả người Tống Mộc cứng đờ, cô ta mím môi không nói.

Đoạn Úc khẽ gật đầu, sau đó lễ phép chào bà Tống: “Bác à, công ty của con còn có việc, con đi trước, ngày khác nếu rảnh con lại tới thăm bác.”

Bà Tống cũng thấy ngượng ngùng, nghe vậy thì trả lời ngay: “Ôi trời! Con là người bận rộn, mau đi đi kẻo lỡ giở mất!”

Đoạn Úc vâng dạ đôi câu, sau đó lại chào hỏi Tống Trạch rồi đưa Kiều Nhung rời đi.

Phòng bệnh lại yên tĩnh như thường.

Một lát sau, Tống Trạch bất đắc dĩ mở lời: “Tiểu Mộc, anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng em cũng thấy rồi đó, Đoạn Úc rất coi trọng Kiều Nhung, dựa theo tính cách của anh ta, có lẽ đời này không cần ai khác.”

Tống Mộc không phục, cô ta lẩm bẩm: “Ai biết có phải diễn kịch hay không.”

Tống Trạch nhíu mày: “Anh không tin em không trông thấy cổ Kiều Nhung.”

Vì mấy dấu hôn đó, anh mới tin chuyện của hai người là thật.

Hơn nữa Đoạn Úc luôn tỏ vẻ muốn độc chiếm Kiều Nhung…

Nhưng Tống Mộc lại như giẫm phải đinh, cô ta gào la om sòm: “Rõ ràng anh biết em thích anh ấy nhiều năm như vậy còn buông lời làm tổn thương em, em có phải em gái ruột của anh không hả?”

Tống Trạch thấp giọng nói: “Chính vì em là em gái ruột của anh, nên anh mới bận lòng chuyện này, những người khác tự tìm đường chết, anh không quan tâm.”

Tống Mộc cắn môi, hốc mắt đỏ bừng, cơ thể khẽ run, trong lòng cô ta hiểu rõ lời anh nói đều là sự thật.

Bà Tống lên tiếng giảng hòa: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Tiểu Mộc à, anh con nói rất phải. Con cũng không còn nhỏ nữa, mẹ sẽ tìm một vài người xứng tầm với con, con đừng tơ tưởng tới Đoạn Úc nữa…”

Tống Mộc không nói gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp