Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 38: Phát hiện bí mật


1 năm

trướctiếp

Sự vui mừng ập đến, trong núi có khá nhiều thỏ hoang cô còn gặp được con sóc và con khỉ nữa. Nhưng gà rừng là lần đầu tiên nhìn thấy, thịt gà rừng ăn rất tốt, gà rừng cũng thích xuống núi đi bộ cho nên có mấy con cũng đã sớm bị người ta bắt được rồi ăn.

Con này có lẽ vẫn luôn ở trên núi nên chưa bị người ta bắt.

Gà rừng rất cảnh giác, nhìn thấy người lập tức muốn chạy, Vương Anh đuổi theo phía sau, gà chạy người đuổi, gà rừng trực tiếp nhảy lên cành cây của cây thạch tùng.

Cây thạch tùng cao cũng không dễ mượn lực, Vương Anh chỉ có thể cất tiếng thở dài thất vọng.

Nhìn xung quanh Vương Anh đã trợn tròn mắt.

Gà rừng đưa cô đến chỗ này vậy mà ở đây còn có một cái ao nhỏ!?

Vương Anh đi theo hướng đó để xác minh, vừa đi vừa nhớ kỹ đường, cô tính trong đầu có lẽ đây là ao thuộc phạm vi của đại đội thứ tư.

Xung quanh ao nhỏ cây cối um tùm, con đường cũng không dễ đi, Vương Anh sờ quanh đó một vòng không tìm được bất kỳ dấu vết nào của việc có người thường xuyên tới đây.

Vẫn chưa ai phát hiện ra con đường hoang này?

Vương Anh ném một cục đá vào mặt hồ, nghe thấy âm thanh không cạn.

Trái tim Vương Anh nhảy lên, hồ nước sâu như thế này có lẽ là nguồn nước ngầm, có phải ở nơi này cũng có cá?

Với lại, từ khi cô xuyên đến bây giờ ở công xã Thắng Lợi có một dòng suối nhỏ dựa vào gần núi và sông, dòng suối nhỏ đó hằng năm đều bị mọi người dùng, giặt quần áo, rửa tay chân nên rất bẩn, dòng suối nhỏ bên trong có một ít cá lớn bằng bàn tay đã là không tệ rồi nhưng cá lớn thì chưa từng thấy khi nào.

Mà huyện Nam Thiệu này cũng không có nơi nào có hồ lớn, dân bản xứ cũng rất ít ăn cá. Ở nông thôn cũng có mấy chỗ có sông, có thể bắt cá nhưng có nhiều người ăn không quen không phải trong nhà có khách quan trọng thì sẽ không đi mua.

Vương Anh không dám xuống nước, bỏ đồ trong sọt ra để sọt rỗng, ở bên buộc chặt dây kéo dài ra sau đó siết chặt lên mép sọt, ném vào hồ nước.

Sau đó Vương Anh thấy cuộc đời của mình đã bắt đầu mở màn.

Con cá lớn bằng nửa cánh tay, vùng vẫy nhảy vào sọt.

Mà không chỉ là một con!

Vương Anh trợn mắt há mồm nhìn đám cá chui vào sọt, đầu vùng vẫy không thoát ra được. Cô sửng sốt một lát liền nhanh chóng túm lấy cái sọt, không túm ra được, mấy con cá đã chui vào chiếm nửa cái sọt rồi!

Sau khi dùng sức kéo sọt lên, Vương Anh ngây ngẩn nhìn cái sọt bị cá chiếm một nửa, có năm sáu con cá lớn! Nặng trĩu, có lẽ là hơn ba mươi cân*.

* 1 cân của Trung Quốc được tính bằng 0,5968 kg ở Việt Nam

Trố mắt nhìn cô cười như điên, Vương Anh thèm đến mức nhỏ nước miếng, cô cảm thấy con cá lớn như vậy thêm một cái hồ không có ai tới sau này cô sẽ được ăn cá thỏa thích rồi.

Vương Anh nhớ tới bài khóa mà bản thân đã học, đánh hươu bào gáo múc cá, gà rừng sẽ vào nồi cơm.

Mặc dù nơi này không phải là Đông Bắc chỉ có một nơi nhỏ gần Đông Bắc nhưng sản vật phong phú làm cho người ta cảm thấy hài lòng mỹ mãn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vương Anh chọn cá, để lại ba con lớn nhất ở phía dưới đáy sọt, cái ao này không có ai tới, lần sau cô có thể dẫn Từ Sương đi cùng. Đúng lúc sắp đến đông đến lúc đó để Từ Sương bắt cá cũng yên tâm, đủ để dự trữ cho mùa đông.

Vương Anh cố ý tránh lúc mọi người trở về nhà, khi vào đến cửa đã thấy Từ Sương đứng chờ ở đó.

Hai người cũng đã định hôn sự rồi nhưng chìa khóa nhà vẫn chỉ một mình Vương Anh cầm thì có hơi không đúng, cả buổi trưa Từ Sương nhân lúc đã qua đây không thấy Vương Anh ở nhà nên thành thật đứng ở cửa chờ.

“Nhanh nhanh nhanh, chìa khóa cho anh đó, anh mau mở cửa đi!”

Vương Anh vẫn chưa quên cách vách có cái tên Vương Diệu Tông vừa mới về kia, chắc chắn đã nghe xong chuyện giờ đang tích một bụng hỏa, nếu để cho cậu ta thấy cô có hẳn một sọt cá chắc chắn sẽ dùng mọi cách để đâm ngang không chừng.

Từ Sương rất nghe lời, mở cửa, một câu cũng không dong dài, vào cửa đã giúp Vương Anh đỡ sọt trên lưng xuống.

Vương Anh như hiến vật quý, suỵt một cái đã dâng sọt cá cho anh xem.

“... Ở chỗ nào?”

Trên đại đội không có cá, huyện thành muốn ăn cá thì phải đi mua ở trạm, dưới đại đội có mấy nhánh sông lớn nhưng cũng phải đi tìm người đổi mới có.

Nhưng cho dù đổi cũng không đổi được cá lớn như vậy.

Cho nên rất khó để ăn cá chứ đừng nói có được nhiều cá thế này, một con có lẽ là sáu bảy cân.

Vương Anh nói cho anh biết chuyện mình phát hiện ra cái ao trên núi, cực kỳ đắc ý nói: “Bên trong còn có cá lớn hơn nữa đó.”

Từ Sương xác lên xem thử, đưa ra lời nhận xét: “Cá rất ngon.”

Cá này không phải do người nuôi, là cá tự nhiên nên nhìn rất linh hoạt, chắc chắn thịt rất chắc và thơm.

Vương Anh đưa ra chủ ý: “Ngày mai anh với tôi cùng đi lên núi, chúng ta bắt nhiều cá chút rồi đem về phơi khô.”

Từ Sương: “Chờ đến tháng sau rồi hãy đi, đến lúc đó lên núi bắt ít con về đông lạnh, lại chọn một vài con bỏ vào lu nước.”

Ở chuyện ăn uống, Vương Anh nghe Từ Sương hoàn toàn, người ta chính là đầu bếp đấy!

“Được! Đến lúc đó chúng ta bắt nhiều một chút!”

Cô đi đến trước cái hồ đó nên thấy rõ, cái ao nhỏ kia mỗi con cá đều rất lớn, còn có nếu như vớt thì có thể vớt được mười mấy cân cá một lần, đúng lúc ngày mai là mùa xuân nên cá sẽ ngoi lên nhiều.

Từ Sương chỉ vào ba con cá trong sọt hỏi: “Cá này cô muốn ăn như thế nào?”

Vương Anh lập tức nghĩ đến cá chua ngọt, nếu nói hiện giờ thiếu gì thì đó chính là thiếu đường. Lúc này đường rất quý, gần đây ăn chỉ có ăn mặn cho nên cô rất muốn ăn chút ngọt.

“Cá chua ngọt… Có thể làm được không?”

Từ Sương xem một lúc, chuẩn bị lựa một con, mấy con này đều to như thế nếu nấu hết thì cũng không ăn được hết, may nhà Vương Anh có cái lu, nuôi cá trong đó rồi ăn từ từ cũng được.

“Làm được.”

Từ Sương chọn con cá to nhất trong sọt cầm lên rồi nói: “Buổi tối cô tới nhà tôi ăn đi?”

Mấy ngày trước Từ lão thái bỏ mấy gia vị vào nồi to rồi đưa tới nhà Vương Anh nhưng không đầy đủ, mà gia vị, nguyên liệu trong phòng bếp của nhà họ Từ đầy đủ hơn nhiều.

Vương Anh không hề nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý: “Được đó!”

Đồng ý rồi mới nhớ đến bản thân là đến nhà trai ư?

Đây là lần đầu tiên cô đến nhà họ Từ đó!

Lúc cô cúi đầu vừa lúc bỏ qua ánh sáng dịu dàng lóe lên trong mắt Từ Sương, Vương Anh chần chờ: “Tôi có nên mang đồ gì đến hay không?”

Cứu mạng, kiếp trước cô là bông hoa chưa ai hái, cho nên giờ gặp phải trường hợp này nhất thời luống cuống không biết nên làm thế nào.

Từ Sương như thấy được sự bất an trong lòng cô, nâng con cá trong tay nói: “Không phải cô đã mang đồ đến à? Tôi cầm đi trước buổi tối cô lại ăn là được.”

Tiễn Từ Sương đi, Vương Anh mới cảm thấy trên mặt có hơi nóng.

Mà vì sao lại nóng thì có lẽ là lên núi bắt cá mệt mỏi.

Vương Diệu Tông đã trở về, Lý Xuân Quyên bận trước bận sau làm một nồi trộn mỳ với thịt gà to, sợi mỳ trắng trắng mềm mềm hòa quyện với muỗng gia vị, tất cả đều được đặt trước mặt Vương Diệu Tông.

Vương Vĩnh Thuận làm việc trở về thấy con trai cũng rất vui vẻ, nhưng ông ta thuộc kiểu xem trọng con trai nhưng ngoài miệng vẫn làm người cha nghiêm khắc.

Vương Diệu Tông thấy bố của cậu ta về không nói gì, lập tức gắp miếng gà lên ăn, tách rợi mỳ thổi phù phù bỏ vào miệng.

Lý Xuân Quyên ngồi ở một bên không ăn chỉ dùng ánh mắt từ ái của người mẹ nhìn con trai của mình.

Vương Vĩnh Thuận nghẹn một chút, thầm mắng trong lòng một câu thằng nhóc thối, ngoài miệng vẫn hỏi: “Sao con đã về rồi? Trường học cho nghỉ à?”

Năm kia có nơi có trường học làm loạn lên, làm cho thầy chạy hết nên học cũng không cần học. Mà trường trung học Hồng Kỳ bên này vẫn luôn sống yên ổn, học là trên hết.

Vương Diệu Tông mới được mẹ kể cho sự tình cả tháng nay đúng lúc nghe thấy bố cậu ta hỏi càng thêm mất kiên nhẫn.

“Con xin nghỉ để về…. Bố, sao bố lại đưa phòng con cho Vương Anh? Không phải bố nói đồ của chú hai chính là của con sao? Con đã đắp đắt mộ cho thím hai đấy, sao giờ lại đưa phòng con cho cô ta?”

Vương Vĩnh Thuận đang nghĩ nên nói với con trai như thế nào ai ngờ Lý Xuân Quyên đã kể hết mọi chuyện cho con trai nghe, Vương Vĩnh Thuận trừng mắt nhìn Lý Xuân Quyên, ngày đó hai người đánh nhau đến bây giờ vẫn còn giữ lại dấu vết, mấy hôm nay không ai để ý đến ai cả.

“Đừng nghe mẹ con nói khích, việc này phức tạp, đợi lát nữa bố sẽ nói cho con nghe.”

Lý Xuân Quyên không biết ông ta còn tàng trữ tiền, cũng không biết chuyện trước đây của nhà Vương Anh, bà ta cứ mơ hồ cho rằng nên lấy gian nhà ở của chú hai, chỉ có Vương Vĩnh Thuận biết bản thân không phải vì mỗi chuyện này.

“Con ăn xong rồi thì vào nhà bố kể tỉ mỉ cho con nghe.”

Vương Diệu Tông ừ một tiếng, hút sợi mỳ một cách sảng khoái, Lý Xuân Quyên thấy cậu ta ăn xong chén lớn liền lấy ống tay áo lau miệng cho cậu ta: “Có đủ hay không? Nếu không đủ thì mẹ sẽ làm tiếp cho con chén nữa!”

Trong nhà không có nhiều đồ, lần này bà ta lấy chỉ gà còn sót lại để đổi lấy một cái đùi gà.

Trên đại đội có một nhà làm thịt một con gà béo tốt, hôm nay giết để bán, bà ta chỉ đổi lấy đùi gà.

Vương Diệu Tông ghé đầu dán sát nói với bà ta: “Con no rồi, mẹ con nói này, miếng gà này cắt nhỏ quá lần sau nên cắt miếng to hơn.”

Miếng nhỏ ăn không đã chút nào.

Lý Xuân Quyên nhanh chóng đồng ý: “Lần sau mẹ sẽ làm miếng gà to hơn, cho con ăn no thì thôi!”

Đùi gà lần này đúng là có hơi nhỏ y như đùi chim, Lý Xuân Quyên âm thầm nhổ một ngụm nước bọt người ta, chê sao cắt miếng đùi gà nhỏ như thế!

Vương Vĩnh Thuận và Vương Diệu Tông đi vào trong buồng trong, Vương Vĩnh Thuận thấy con trai cao to chóng lớn, cảm thấy đời này của mình thật đáng giá.

Nuôi con trai lớn, về sau báo hiếu nhà họ Vương, sau đó tìm cho con trai một công việc tốt rồi cưới vợ cho con, cứ thế sứ mệnh của ông ta đã hoàn thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp