Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 33: Trở mặt


1 năm

trướctiếp

Huống chi, Từ Sương cũng không có bỏ việc nên nếu muốn quyết định thì phải đợi Từ Sương tự bỏ việc trước.

Nếu không xử lý việc này thì Từ Sương vẫn là đầu bếp của tiệm cơm Quốc Doanh của thị trấn, thu nhập hàng chục khối một tháng và tiền lợi nhuận hoa hồng hàng tháng cũng không thấp. Điều này nói lên rằng không thay đổi được điều gì!

Hiện tại, khi nói xong Từ Sương thì cũng phải nói đến Vương Anh, chức vụ của cô cũng rất quan trọng, là người có điều kiện tốt nhất. Với sự giúp ích của cô thì công việc của Từ Sương có lẽ sẽ phát triển không ngừng trong thời gian sắp tới.

Nhìn nhóm người vừa rồi còn ăn nói chua ngoa, huống hồ trong người còn có công việc mà không nghiêm túc tập trung, chỉ lo tám chuyện người khác, người nghiêm túc nguyện ý làm ruộng cũng không nhiều.

Con gái nhà người ta muốn tìm người về chăm sóc mình, người ta có nhà, tốt nghiệp cấp ba là có việc làm ngay, thà ở một mình hơn là phục vụ người khác.

Đáng tiếc là có rất ít người có thể nhìn rõ điều này, hơn nữa phần lớn đều là thanh niên lời nói chua ngoa, tầm phào.

Còn người không ăn được nho thì nói nho chua, nói chuyện còn hèn hạ hơn mấy bà lão trong đại đội.

"Xưa Từ Sương còn là người yêu của Vương Linh Linh đó, không biết có nên nói hay không, hai người này anh rể em vợ còn có ẩn tình bên trong”.

Có điều đây chỉ là tin đồn, mọi người đều đã nhìn thấy những chuyện xảy ra ngày hôn lễ của Vương Linh Linh. Không cần biết trước kia xảy ra chuyện gì, chỉ cần nhìn vào những hành động của Vương Linh Linh thì hành vi này cũng rất hợp tình hợp lý.

Chính Vương Linh Linh náo loạn nói không cưới, ai có thể quy định hai nhà không được cùng nhau nói chuyện?

"Không, tôi thật sự nuốt không trôi cục tức này, tôi đi xem một chút!"

"Tôi cũng đi!"

Bốn, năm thanh niên định đi ra ngoài nhà Vương Anh để xem thử Từ Sương nghĩ ra cách gì mà có thể khiến Vương Anh chọn anh như vậy.

*****

Vương Anh cũng không ngờ Từ Sương lại hành động nhanh như vậy, tối hôm trước hai người vừa mới thỏa thuận xong thì chiều hôm sau Từ Sương đã tìm được bà mai tới cửa cầu thân.

Không chỉ có bà mai đến mà Từ Sương còn dắt theo cả mẹ của mình.

Vốn dĩ nhà Vương Vĩnh Phúc chỉ có hai phòng, nhưng phòng của bố mẹ thì đủ rộng để tiếp đãi khách nên chỉ có thể thay giường thành bàn kéo ra trải khăn lên và đặt vài chiếc ghế.

Lúc này, bà mai được nhà họ Từ mời tới đang ngồi trên ghế, không khỏi khen ngợi cách bài trí của nhà họ Vương thật có phúc.

Nhưng một thói quen, bà mai dường như đã thuộc lòng tất cả, bà ấy bắt đầu khoe khoang ngay khi ngồi xuống.

"Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Từ Sương nhà chúng ta là đứa giỏi giang, người chị này của ta cũng là người lương thiện, không ai để ý đến người nhà của ngươi đâu, cô nương, cho nên dì mới cùng ngươi nói chuyện trực tiếp..."

"Ai nói không có ai quản nó?"

Có tiếng hét giận dữ bên ngoài, đó là Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên.

Lý Xuân Quyên không quan tâm đến bất cứ điều gì vào lúc này, bà ta chỉ nghĩ kéo Vương Anh ra ngoài.

"Các ngươi thật giỏi tính toán, nhân lúc chúng ta không có ở đây thì lại đây gạt người, cô nương này cha mẹ đều đã mất còn có ta và bác của nó! Làm sao có thể nói là không có ai?!"

Vương Vĩnh Thuận tối sầm mặt lại: "Chúng mày thuê bà mai ở đâu ra thế? Mày không biết là trước khi qua cầu thân thì phải ra mắt người lớn trong nhà trước sao? Còn nữa, không coi ai ra gì mà đã trực tiếp đưa bà mai tới cầu thân rồi. Mày đây là đang cầu thân hay làm muốn ép hôn?"

Vương Vĩnh Thuận quay sang nhìn Vương Anh với khuôn mặt yêu thương: "Tam nha đầu, đừng sợ, ngày hôm trước con đã nói rằng con không muốn kết hôn, bác trai biết điều đó, con yên tâm, bác trai nhất định sẽ không để con tùy tiện kết hôn với cái già đình thấp hèn này đâu!"

Từ Sương lừa ông ta ta một trăm đồng! Sự việc này khiến trái tim của Vương Vĩnh Thuận đau nhói cả đêm!

Có thể nói hiện tại Vương Vĩnh Thuận căm ghét nhất ngoài Vương Anh thì là Từ Sương.

Hai đứa chúng nó muốn đến với nhau sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Bà mai cũng là người từng trải nên là cũng không chút lo lắng nào mà hòa giải: "Trời ạ, bác trai của cô bé đúng chứ? Nào, nào, ngồi đi. Vừa rồi chúng ta nói chuyện đến đâu rồi nhỉ? À à à, nói đến chuyện hôn sự rồi. Vậy thì để tôi nói thẳng với chú Vương, cô Vương Anh nhà bác đây là đang kén rể."

"Hợp lý mà nói thì bên ông phải đưa một số tiền cho bên đàn trai khi kén rể. Thật ra mà nói thì một gia đình để nuôi dạy con trai mình thành tài và trưởng thành cũng không quá dễ dàng. Lo ăn lo uống. Khi lớn lên thì bị đưa đi làm con rể, trong nhà cũng không ai có thể chăm sóc cha mẹ già, nên là cái này phải bồi thường chút tiền của người khác.”

"Bình thường mà nói tuyển vợ phải trả năm mươi đồng, nhưng tôi vừa nghe tiểu tử họ Từ nói rằng hai nhà chúng ta đã từng nói qua chuyện cưới xin, đây không phải là trùng hợp sao? Cơ duyên hiếm có như vậy. Tôi đang nghĩ cùng hai bên cùng thỏa thuận chỉ cần bốn mươi đồng là được rồi, không cần suy nghĩ nhiều, tôi là người làm ăn đàng hoàng, bốn mươi đồng cũng không lỗ, cha mẹ Anh cô nương không có ở đây, đây, mọi người xem như nào..."

Vương Anh trong lòng cảm thấy buồn cười chết đi được, cô thấy chuyện giữa cô và Từ Sương khó mà thành. Cô vốn muốn thảo luận chuyện đó với Từ Sương trước, nhưng không ngờ rằng Từ Sương hành động nhanh như vậy, vì vậy cô chỉ đành ngồi im chờ xem anh sẽ nói gì.

Nhưng xét từ biểu hiện của bà mai, Từ Sương có lẽ đã có sắp xếp, nếu không bà mai sẽ không nói chuẩn xác như vậy.

Chắc chắn, những gì bà mai nói gần như khiến Vương Vĩnh Thuận chết lặng.

Khuôn mặt của Vương Vĩnh Thuận lúc xanh lúc đen như bị mây đen bao phủ.

Vương Anh nhiệt tình đổ thêm dầu vào lửa: "Bà ấy nói đúng đó bác trai, cháu đang kén rể. Hôm trước cháu không nghĩ tới, hôm qua cháu đã nghĩ tới chuyện đó rồi nói với Từ Sương, anh ấy cũng đồng ý."

Vương Vĩnh Thuận thực sự muốn chửi thề, nhưng ông ta giỏi kìm nén nên dù tức đến đỏ cả mặt cũng sẽ không thể nói ra.

Lý Xuân Quyên ngược lại không chút kiêng kỵ, mở miệng mắng: "Mày nói nhảm cái gì! Rõ ràng là hai người chúng mày đã thỏa thuận rồi!"

Lý Xuân Quyên cuối cùng cũng hiểu rằng tại sao ngày đó Vương Anh lại không đồng ý ngay, vì cô không muốn liên quan đến việc đòi tiền của nhà họ Từ. Cô sợ nếu nói ra điều này thì Từ Sảng đòi tiền sẽ khó khăn.

Con nhỏ đáng chết này có thật nhẫn tâm, nhìn Từ Sương cướp một số tiền lớn như vậy từ nhà họ.

Vương Anh cười nói: "Bác gái muốn nói thế nào cũng được, dù sao con muốn gả cho Từ Sương, nếu bác gái và bác trai muốn tham gia, chỉ cần trả bốn mươi đồng, con sẽ dành cho người một chỗ tốt trong hôn lễ. Nếu bác trai muốn những thứ khác... Thì con khuyên người đừng nghĩ đến."

Lý Xuân Quyên muốn phản bác lại nữa, nhưng bị Vương Vĩnh Thuận ngăn cản.

Vương Vĩnh Thuận miệng cười nhưng trong lòng không cười: "Tam nha đầu, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Sau này con tính từ bỏ nhà mẹ đẻ, nếu bị ức hiếp không người nương tựa, làm quỷ cô độc?"

"Con thật sự cho rằng Từ Sương là người tốt sao? Gia thế không tốt, chỉ vì địa vị mà cưới con!"

"Con thật cho rằng mình là cái bánh ngọt ai cũng muốn dành lấy sao, còn kén rể, con có thể chèn ép người khác sao?"

Có thể là bởi vì Vương Vĩnh Thuận bây giờ không thèm giả vờ tử tế, khi thấy gia đình mình không còn hy vọng, và những gì ông ta nói chỉ toàn là lời đe dọa từ.

Vương Anh nhún vai: "Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về tôi, nhưng ông, ông muốn nhà và tiền của tôi, và cả những thứ mà cha mẹ tôi để lại cho tôi. Sao nào bây giờ không giả vờ nữa à? Nếu không phải việc gì tốt lành thì ông sẽ thay đổi sắc mặt ngay không phải sao chú, đó là bản chất thực sự của ông, Vương Vĩnh Thuận."

Vương Vĩnh Thuận đứng đó nhìn chằm chằm vào Vương Anh một cách căm phẫn dữ tợn.

Một lúc sau, ông ta cười mượn một cái cớ và kéo Lý Xuân Quyên đi.

Là ông ta đã đánh giá thấp cháu gái của mình, ông ta không ngờ rằng cháu gái mình vốn dĩ nắm chắc trong tay lại không biết vì sao đột nhiên trở nên minh mẫn.

Vương Vĩnh Thuận ghét điều đó, nhưng ông ta không thể nghĩ ra cách nào để xoay chuyển tình thế. Nhìn lại Lý Xuân Quyên, người đang tức giận và định quay lại gây rắc rối cho Vương Anh, sự tức giận của Vương Vĩnh Thuận coi như ngơi đi phần nào.

Một cái tát thẳng vào mặt Lý Xuân Quyên: "Tất cả là lỗi của bà! Không phải tôi từng nói bảo bà phải đối xử tốt hơn với tam nha đầu sao! Tôi đã bảo bà đừng chèn ép nó quá mạnh! Lời tôi như gió thoảng bên tai, giờ tốt rồi đó bà xem không còn lại gì cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp