Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 22: Vương Linh Linh bỏ trốn


1 năm

trướctiếp

Từ lão thái là người lanh lẹ, ngần ấy năm vẫn luôn hấp tấp đây là lần đầu tiên bà ấy khóc thành như vậy.

Từ Sương vẫn là bộ dáng mộc mộc ngốc ngốc. lâu sau mới khàn khàn giọng: “Chờ thêm một lúc lâu nữa con sẽ gửi ít hàng khô cho anh trai.”

Từ lão thái vỗ đùi: “Nó là đứa quật cường, con cũng là đứa quật cường! Nó dám đưa mình đến chỗ Tây Bắc thì thôi đi! Có phải con cũng đã có tính toán như thế đúng không?”

Từ lão thái lau nước mắt: “Không phải là mẹ nhẫn tâm, sau này e là nhà ta không được sống tốt, ngay cả việc công tác của con chưa chắc đã giữ được. Con nói đi, mặc dù anh trai con đi viện biên nhưng tốt xấu gì cũng sẽ có lúc được thả, dù ngày tháng sắp tới có thể không tốt lắm nhưng cố gắng cũng qua được. Con cũng đừng quá quật cường, cứ yên phận nửa năm, chờ nửa năm sau lại nói đến chuyện liên lạc.”

Từ Sương ừ một tiếng, sau đó im lặng không nói lời nào.

Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa bên cạnh truyền tới, Từ lão thái vội vàng nói: “Mau ra ngoài xem đi, có lẽ là thông gia tới. Nhà ta xảy ra chuyện này mà người ta còn nguyện ý tới cửa hãy nhớ kỹ phần ân tình này.”

Từ Sương đi đến bên cạnh cửa, kéo cửa ra không thấy ai cả.

Ánh mắt di chuyện xuống dưới chân, thấy cạnh cửa có hai bao cũ đã dùng có tờ báo quấn lên đồ.

Từ Sương lấy giấy bao vào nhà.

Từ lão thái còn buồn bực: “Không phải là thông gia à?”

Từ Sương lấy giấy bọc ra thấy bên trong là một con thỏ và mộc nhĩ đen thêm ít cái khác hình như là dược liệu, anh trầm mặc.

“Không sao, bọn họ không tới cũng là chuyện thường tình.”

Vương Anh có thế nào cũng không đoán được bản thân mới đi lên núi nửa ngày khi xuống núi đã nghe được chuyện xảy ra ở nhà họ Từ.

Anh trai Từ Sương bị nói là phản đồ, mọi người ở đại đội e sợ tránh còn không kịp. Trong miệng từng người còn nhắc mãi làm sao đứa con trai lớn của nhà họ Từ lại thế.

Vương Anh và Từ Sương theo lý thuyết cũng không có giao tình gì nhưng nghĩ đến lần trước đối phương tặng cho cô một con thỏ, Vương Anh cảm thấy lúc này bản thân không nên tỏ vẻ cũng không quá trượng nghĩa.

Vì thế cô đã cố gắng bắt một con thỏ mới đưa cho Từ Sương, một đổi một, sợ Từ Sương hiểu lầm mình lấy con thỏ này nhất đao lưỡng đoạn nên cô còn cố ý bỏ vào ít mộc nhĩ đen, thêm ít dược liệu bổ khí nữa. Cầm cục than viết cách dùng lên tờ giấy báo quấn bên ngoài.

Đặt đồ ở trước cửa nhà họ Từ, thấy Từ Sương đưa đồ vào nhà Vương Anh mới rời đi.

Dọc theo đường đi Vương Anh không khỏi cảm thán thế sự vô lường, hai ngày trước còn cảm thấy chị họ trọng sinh đã hoang đường rồi, nháo lên nháo xuống nhất quyết không gả cho Từ Sương, giờ nhà họ Từ gặp nạn có lẽ bác trai sẽ không gả chị họ đến đó nữa.

Ế?? Từ từ!

Chỉ cách có hai ngày!

Trong lòng Vương Anh hiện lên một suy đoán không thể tưởng tượng được, chắc không phải người chị họ đó lại đánh ra cái chủ ý gì đó chứ?

Nếu không sao nhà họ Từ lại xảy ra việc này được?

Ôi trời! Nếu là thật sự thì chị họ này đúng là đồ thiếu đạo đức.

Vương Anh chạy về nhà, mới vừa vào cửa đã nghe thấy âm thanh cãi nhau truyền ra từ phòng của Vương Linh Linh, cô đứng ngoài nghe một lúc, vẻ mặt Vương Anh khó nói thành lời, hợp lại tất cả đúng là chị họ làm ra chuyện này.

Người này đúng là thiếu đạo đức, vì đổi đàn ông mà phát điên.

Câu cuối cùng là Vương Vĩnh Thuận về việc hôn nhân của Vương Linh Linh.

Nhưng Vương Anh cảm thấy bác trai đã xem nhẹ cô con gái của mình rồi.

Vì gả cho người khác mà đi báo nặc danh còn không tiếc hủy hoại nhà người khác.

Quyết tâm của người chị họ sau khi trọng sinh đúng là kiên cố.

Vương Anh cảm thấy, sớm muộn gì người chị này cũng sẽ đạt được mong muốn.

Quả nhiên, ba ngày sau trên đại đội truyền đến chuyện lạ.

Vương Linh Linh nhà họ Vương mất tích.

Nửa đêm Vương Linh Linh chạy đi mất, không biết cô ta làm thế nào mà mở được cửa sổ ra. Đến khi phát hiện đã là buổi trưa ngày hôm sau rồi.

Mấy ngày nay Lý Xuân Quyên không ít lần bị Vương Vĩnh Thuận chỉnh đốn, Vương Vĩnh Thuận ghét bỏ bà ta là trước đã vừa để lỡ mất đứa cháu gái Vương Anh này, nay lại chiều hư tính nết của đứa con gái thứ hai. Giờ còn nói đó là chuyện vặt rãnh, quan trọng là Vương Linh Linh lại ngốc nghếch đi làm ra cái chuyện tổn người, hại mình như vậy.

Người trong đại đội đương nhiên là sẽ ngoài mặt thì kính nể nhà họ Từ (*), nhưng mặt khác, nếu để lộ ra ngoài là do Vương Linh Linh gây chuyện, vậy thì Vương gia bọn họ cũng đừng hòng mơ mộng gì đến thanh danh tốt nữa.

(*) Nguyên văn: 敬而远之 (Kính nhi viễn chi) - nghĩa là bề ngoài có vẻ kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó. (Nguồn: Wikipedia)

So với nhà họ Từ, mấy người cùng một đại đội lại càng sợ gặp phải chuyện tố giác như thế hơn.

Họ đều là người bận rộn việc đồng áng, đối với việc có người hỏi vòng vo tới lui thì tự nhiên trong lòng ít nhiều cũng nảy sinh ý dè chừng

Vương Vĩnh Thuận một bên thì lo lắng Vương Linh Linh tay chân lóng ngóng không biết có thu dọn ổn thỏa hay không, tốt hơn đừng để về sau bị người ta lục lại chuyện này. Một bên thì vẫn đang nghĩ làm sao để cắt đứt liên lạc với nhà Từ Sương.

Không thể không nói rằng, Vương Vĩnh Thuận với Vương Linh Linh không hổ là cha con, trong chuyện này ý đồ của hai người họ cũng không hẹn mà gặp.

Vương Vĩnh Thuận cảm thấy, thay vì mình tự đề cập tới, để mọi người cảm thấy nhà họ mắc nợ nhà họ Từ, chi bằng tìm ra lỗi sai của Từ Sương, uy hiếp Từ Sương đề ra chuyện huỷ hôn ước. Tốt nhất là nắm thóp điểm yếu lớn hơn nữa của Từ Sương, như vậy hai nhà dễ nói chuyện, về sau ông ta vẫn có thể nhờ đó mà kiếm chác thêm chút lợi từ nhà Từ Sương như thường rồi.

Vương Vĩnh Thuận suy tính ổn thỏa trong lòng, chuẩn bị ít hôm nữa đi lên thị trấn 1 chuyến, một là đưa cho Diệu Tông 1 ít đồ, nhà cửa dạo này bừa bộn, đỡ phải làm trì hoãn Diệu Tông, đưa đồ bảo Diệu Tông qua trường chờ là được. Vả lại, ông ta cũng định tạt qua tiệm cơm quốc doanh (*) xem thử có tìm được điểm đột phá gì không.

(*)国营 (Quốc doanh): chỉ các tổ chức làm hoạt động kinh tế thuộc sở hữu và chịu sự quản lý của nhà nước.

Ông ta trù tính từng li từng tí trong đầu, nhưng tuyệt đối lại không ngờ được Vương Linh Linh lại cả gan bỏ chạy!

Vương Linh Linh dám chơi trò mất tích!

Vương Vĩnh Thuận nghiến chặt răng, hận không thể nhét cái đứa con gái xúi quẩy này vào lại trong bụng Lý Xuân Quyên.

Vốn dĩ trong nhà đang từ từ suy nghĩ tìm cách giải quyết, về sau không đến vài năm nữa thì chuyện cũng lừa được mọi người rồi. Nông thôn chính là như vậy, nhà ai mà chẳng có chuyện xấu mặt muốn đem giấu nhẹm đi chứ, qua một thời gian rồi cũng chả có ai nhắc đến nó nữa.

Nhưng vào đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế này, con nha đầu chiết tiệt ấy lại có thể không nói không rằng mà biệt tăm biệt tích!

Nó đi mất tăm rồi, như này chẳng phải là muốn cho mọi người thấy nó không muốn gả cho Từ Sương sao?

Lý Xuân Quyên vẫn đang khóc lóc thảm thiết: “Linh Linh của mẹ à! Con chạy đi đâu rồi chứ!”

Bà ta đối với Vương Linh Linh ít nhiều vẫn còn sự quan tâm của người làm mẹ, vừa nghe Vương Linh Linh mất tích, phản ứng đầu tiên là lo lắng sợ con gái xảy ra chuyện gì đó.

Vương Vĩnh Thuận hừ 1 tiếng trong mũi: “Bà quản nó làm gì! Nó muốn đi thì đi! Dù có ra sao thì cũng do nó tự mình tìm!”

Lý Xuân Quyên vẫn còn khóc, khuôn mặt giàn giụa nước mắt: “Vậy cũng không thể không tìm! Lỡ như con nó có chuyện gì thì sao?”

Đúng là Vương Vĩnh Thuận cũng không muốn đi tìm, ông ta sợ tìm thấy con nha đầu chết tiệt này, nó cũng vẫn giãy đành đạch đòi tự mình đi tìm Triệu gia.

Vương Vĩnh Thuận không thể hiểu nổi, nhà họ Triệu kia có cái gì tốt chứ?

Lý Xuân Quyên kể rõ ràng với ông ta, bà cụ nhà họ Triệu kia là người rắc rối lằng nhằng, trong nhà đã có 4 đứa cháu trai, dưới gối cũng có 1 đám cháu chắt, hai mươi mấy con người, sống trong 5 gian phòng, chật chội đã không nói, hết vở kịch mẹ chồng nàng dâu rồi lại tới màn kịch chị em dâu xích mích nhau cứ tiếp nối nhau không ngừng.

Lại còn tên Triệu Quân kia nữa, nghe đâu là từng làm trung đội trưởng cho một tiểu đội hồi còn ở bộ đội, giỏi giang thế này thế kia. Nhưng Vương Vĩnh Thuận cũng đâu có ngốc, bây giờ đâu còn đi đánh trận nữa, trên trung đội trưởng là đại đội trưởng, trên đại đội trưởng là tiểu đoàn trưởng, trên tiểu đoàn trưởng còn có trung đoàn trưởng,...

Thằng oắt nhà họ Triệu vừa không có hộ khẩu ở thành phố, cũng chả có mối quan hệ gì nhờ vả được, học vấn cũng mới tới lớp 1 lớp 2 tiểu học,

Người như vậy thì có thể gây nên công danh sự nghiệp gì đây?

Hắn ta còn từng có một người vợ đã qua đời, trong nhà có hai đứa con của chồng trước mà người vợ tái giá kia để lại (*), nghe nói một đứa đã 5 tuổi, đứa kia thì mới được 3 tuổi.

(*) Nguyên văn: 拖油瓶 - là cách gọi theo phương ngữ Ngô ở Trung Quốc, chỉ đứa con của chồng trước mà người phụ nữ khi tái giá lần nữa dẫn theo về nhà chồng hiện tại.

Bất kể là Vương Vĩnh Thuận đứng ở góc độ nào thì cũng không thể hiểu nổi Vương Linh Linh, mặc dù ông ta đối xử với con gái không bằng với con trai, nhưng mà ông ta cũng không phải là loại người bán con gái đi rồi mặc xác nó.

Diệu Tông nhà ông ta ngày sau chắc chắn cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của hai người chị gái, vì vậy mà Vương Vĩnh Thuận hoàn toàn không giống như các nhà khác trong thôn, sai bảo con gái đủ thứ, ông ta nghiêng về hướng gả con gái gả cho một gia đình tốt, sính lễ phải cao một chút, về sau cũng dễ đi lại.

Rõ ràng nhà Từ Sương mà ông ta chọn cho Vương Linh Linh đáp ứng đầy đủ các điều kiện này, nhưng Vương Linh Linh thà huỷ hôn với nhà họ Từ cũng nhất quyết không gả, coi cái dáng vẻ bướng bỉnh cố chấp này, quả thực là làm cho Vương Vĩnh Thuận không biết đâu mà lần.

Bây giờ người chạy mất, Vương Vĩnh Thuận trong lòng thầm mong Vương Linh Linh cứ dứt khoát vậy mà đi luôn đừng về nữa.

Thứ trong nhà làm ra chuyện mất mặt như thế, thử hỏi ông ta với Diệu Tông còn mặt mũi nào ra ngoài?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp