Thanh Mai Có Biết Không

Chương 5: Tớ gặp crush rồi


1 năm

trướctiếp

Chiều thứ bảy, Trình Kiêu Kiêu hẹn Phương Tri Nịnh ra cửa đi dạo phố, thuận đường mang bài tập kỳ nghỉ cho cô cứu cấp.

Sau khi trang điểm một phen, Phương Tri Nịnh mặc váy hai dây màu vàng nhạt vô cùng cao hứng ra cửa, lúc đổi giày gặp phải Chu Gia Diên cũng ra cửa.

Hôm nay Chu Gia Diên một bộ áo thun trắng quần đùi đen, nhìn có vẻ cao cao gầy gầy, hơi thở thiếu niên ập vào trước mặt, khuôn mặt đẹp trai môi hồng răng trắng kia vừa ra khỏi cửa không biết lại phải thu hoạch bao nhiêu em gái nhỏ mê muội.

Đừng nói, này vừa thấy đã biết là cùng đám anh em kia của hắn đến sân bóng rổ rơi mồ hôi.

Chu Gia Diên liếc váy mới của Phương Tri Nịnh và túi vải trên vai cô một cái: “Này, ra ngoài hẹn hò?”

“Đúng rồi, đi dạo phố cùng một anh đẹp trai.”

“Đẹp trai bằng tôi không?”

“Cậu có liêm sỉ chút đi.”

“Lão Chu, con muốn đi trung tâm thể dục, chở con 1 đoạn đường.” Chu Gia Diên chả sao cả cười cười, quay đầu lại hô trong phòng.

“Không biết lớn nhỏ, chờ ba một chút.” Chu Nghị Minh ở thư phòng đáp lại.

Lúc còn học cấp 2, Phương Tri Nịnh vô cùng hâm mộ một nhà Chu Gia Diên gia đình hòa thuận, cha mẹ ân ái, tư tưởng thoải mái, sẽ không can thiệp quá độ vào cuộc sống cá nhân của con cái. Không giống mẹ cô, luôn là một dáng vẻ nữ cường nhân nghiêm khắc không dễ chọc, đối với cô rất nghiêm khắc.

Đây cũng là lý do Phương Tri Nịnh từ nhỏ thích chạy tới Chu gia cách vách. Ở trước mặt Hứa Lộ Hoa, cô không có nhiều yêu cầu tuân thủ quy củ như vậy, cũng không cần lo lắng bị trách phạt vì ăn cơm chậm.

Sau cấp 2, quan hệ giữa Phương Tri Nịnh và mẹ có cải thiện, thử tìm hiểu đối phương. Dần dà, cô phát hiện người mẹ dưới bề ngoài thông minh tháo vát cũng có một lòng yêu thương cô, sẽ bắt đầu đối tốt với cô, công việc dù vội cũng sẽ rút ra thời gian tâm sự cùng cô.

Có lẽ thấu hiểu là phương thức gia tăng tình cảm hữu dụng nhất trên thế giới, Phương Tri Nịnh dần dần hiểu được sự nghiệp mẹ dốc sức làm không dễ dàng, Lâm Hồng cũng học được cách buông tay, vì con gái mà tạo ra hoàn cảnh gia đình thích hợp trưởng thành, đương nhiên ba Phương cũng góp không ít sức trong đó.

Ngồi ở ghế sau xe, Phương Tri Nịnh cúi đầu cùng Trình Kiêu Kiêu quy hoạch hành trình kế tiếp. Con gái đi dạo phố đơn giản là các loại cửa hàng phục sức và tiệm trà sữa đồ ăn.

Hai người hẹn gặp ở đại đạo phồn thịnh. Chu Nghị Minh dựa theo chỉ thị Phương Tri Nịnh đặt cô ở ven đường, Phương Tri Nịnh xuống xe cười ngọt ngào với Chu Nghị Minh: “Cảm ơn chú Chu.”

“Không cần cảm ơn, đợi lát nữa chú tới đón con.”

“Con và bạn ngồi xe buýt về nhà là được. Nơi này cách tiểu khu chúng ta không xa, chú về nhà với dì Hứa đi.”

“Được, vậy con chú ý an toàn.”

Bóng dáng Phương Tri Nịnh đi xa, Chu Nghị Minh khởi động xe, quét mắt ghế phụ.

“Ba đưa một trăm tệ, con nhất định mang người an toàn về nhà.” Chu Gia Diên nghĩ cũng không cần nghĩ, dựa vào trên ghế dựa không chút để ý nói.

-

“Tri, nơi này nơi này.” Xa xa, Trình Kiêu Kiêu cầm theo hai ly trà sữa vẫy tay với Phương Tri Nịnh.

Phương Tri Nịnh chầm chậm đi qua.

Ra cửa đi dạo phố, đương nhiên phải trang điểm tỉ mỉ. Cởi giáo phục to rộng ra, Trình Kiêu Kiêu thay móc treo váy cao bồi, tóc dài quá vai khoác ở sau người, đeo một cái túi tròn nhỏ rất tinh xảo đáng yêu, đến gần nhìn kỹ còn son môi. Phương Tri Nịnh vẫn là lần đầu tiên thấy Trình Kiêu Kiêu trang điểm như vậy: “Đây mới đúng là A Kiều.”

Quen biết với Trình Kiêu Kiêu ngày đầu tiên, Phương Tri Nịnh đã trêu ghẹo cô là A Kiều, còn nói giỡn nói nếu không về sau cậu kêu tớ là Tri, tớ kêu cậu A Kiều là được.

“Không cần đâu. Tớ lập chí trở thành thiên chi kiều nữ tiền đồ như gấm, không cần trở thành nụ hoa kiều mềm đâu.”

Hôm nay thời tiết đẹp, đón ánh vàng rực rỡ, Trình Kiêu Kiêu tùy ý cười cảm nhiễm Phương Tri Nịnh: “Được, thiên chi kiều nữ, chúng ta đi đâu dạo trước?”

Đại đạo phồn thịnh là thương vòng lớn nhất thành phố Nghi Nam, lại là cuối tuần, đây sẽ là biển người tấp nập, các chị gái tuổi trẻ xinh đẹp đi trên đường tự chụp đi dạo phố. Dọc theo đường đi, hai cô gái nhìn chằm chằm mỹ nữ xinh đẹp lui tới, hâm mộ dáng người đẹp của người ta.

Trình Kiêu Kiêu và Phương Tri Nịnh đi lên lầu 4 của trung tâm mua sắm chuyên bán nữ trang. Hai người vòng một vòng, đi vào một cửa hàng nội y.

Đây là lần đầu tiên Phương Tri Nịnh đơn độc dạo cửa hàng nội y, cô nhìn chằm chằm phong cách nội y bất đồng kiểu dáng bất đồng màu sắc trong tiệm không dời mắt được. Từ bắt đầu cấp 2, dù công việc Lâm Hồng vội cũng sẽ chừa thời gian tự mình chọn nội y cho con gái, phổ cập kiến thức về phát dục của thân thể cho cô, để cô có thể bình tĩnh đối mặt với sự biến hóa của cơ thể mình.

Nhân viên hướng dẫn mua sắm nhiệt tình đề cử với Trình Kiêu Kiêu những bộ mới trong tiệm.

Phương Tri Nịnh đi theo phía sau, cúi đầu đánh giá ngực mình, lại vội vàng liếc trộm Trình Kiêu Kiêu một cái. Ai, đều là người cùng tuổi, sao lại khác biệt lớn như vậy nhỉ? Là ngực cô quá không biết cố gắng.

Trình Kiêu Kiêu chọn vài bộ nội y để cô hướng dẫn mua hỗ trợ gói lại, quay đầu lại hỏi: “Tri, cậu muốn mua một bộ sao?”

Nhìn lén thiếu chút nữa bị bắt lấy, khuôn mặt nhỏ của Phương Tri Nịnh đỏ lên: “Không…… Không cần.”

Ra cửa hàng nội y, hai người vừa hút trà sữa vừa đi dạo, từ lầu 4 đến lầu sáu lại đến lầu một, đi không biết mệt. Vốn dĩ kế hoạch đi tiệm đồ ăn Nhật kia nhưng lại kín người hết chỗ, khách xếp hàng lấy số ngồi đầy khu chờ.

“Nếu không, tìm một nhà cửa hàng khác tùy tiện ăn chút?” Phương Tri Nịnh hữu khí vô lực kiến nghị.

Mấy giờ sau, hai người từ tinh lực dư thừa đến kiệt sức, đói đến ngực trước dán lưng sau, cũng không muốn lại vì một bữa cơm mà lãng phí thời gian.

“Được.”

Tiếng chuông cuộc gọi vang lên, Phương Tri Nịnh lấy điện thoại ra tìm một góc nghe máy.

“Ở đâu?”

Là điện thoại của Chu Gia Diên, giọng nói lười nhác thông qua điện thoại truyền đến. Không chờ Phương Tri Nịnh mở miệng, hắn tiếp tục nói: “Tôi ở tiệm đồ nướng lão La phố Phong Bình, tới không?”

Phương Tri Nịnh mắt nhìn đám người chen chúc xung quanh, chậm rì rì nói: “Tới. Cậu gọi món trước, tớ đói chết rồi.”

Phố Phong Bình và đại đạo phồn thịnh cách mấy con phố, khoảng cách không xa không gần. Thuận tiện, Phương Tri Nịnh kéo Trình Kiêu Kiêu trực tiếp bắt xe qua.

“Tri, nếu không chúng ta mang trà sữa qua cho Chu Gia Diên đi?” Lên xe trước, Trình Kiêu Kiêu dò hỏi.

“Không cần, đám nam sinh bọn họ không thích uống trà sữa.”

“Ngoại trừ Chu Gia Diên còn có ai?”

“Chắc là có Tạ Thừa Châu, hai người bọn họ thường xuyên hẹn nhau chơi bóng.”

Trò chuyện một chút xe đã đến nơi, sau khi chuyển khoản xong thì hai người xuống xe.

Khu phố cũ chật ních người của phố Phong Bình, xung quanh có rất nhiều nhà trệt tường xi măng, sát ở bên nhau không gian có vẻ chật chội hẹp hòi.

Lúc trước Phương Tri Nịnh chưa nghe nói tiệm đồ nướng này, chắc là mới khai trương gần đây, dọc theo hướng dẫn cuối cùng đi vào tiệm đồ nướng.

Nói là tiệm đồ nướng, kỳ thật chính là quán nướng dựng bằng lều plastic màu xanh, trên lều plastic treo bảng hiệu —— tiệm đồ nướng Lão La, bên trong tùy ý để bàn vuông nhỏ và ghế plastic màu lam, quy mô còn rất lớn.

Quả nhiên, Chu Gia Diên và Tạ Thừa Châu ngồi trước một bàn vuông nhỏ, trong tay Tạ Thừa Châu cầm thực đơn, vừa nhìn vừa nói gì đó với Chu Gia Diên. Hai nữ sinh bàn bên cạnh thường thường ngắm bọn họ vài lần, ghé vào một chỗ cười trộm, xúi giục đối phương đi xin phương thức liên hệ.

Phương Tri Nịnh đến gần, nghe thấy nữ sinh khe khẽ nghị luận có muốn lấy hết can đảm tiến lên thêm QQ không. Phương Tri Nịnh quét mắt nhìn nữ sinh một cái, khóe miệng giơ lên, lập tức có chủ ý.

Chu Gia Diên đưa lưng về phía Phương Tri Nịnh, hai chân dài tùy ý để, làm tắc không gian dưới bàn, hắn còn không biết người đã tới rồi.

“Anh đẹp trai, có hứng thú thêm phương thức liên hệ không?”

Vừa nghe âm thanh quen thuộc, Chu Gia Diên ngước mắt trên dưới đánh giá người tới, giọng lười biếng: “Tôi không trêu chọc học sinh tiểu học.”

Tay Phương Tri Nịnh còn đặt trên vai hắn, nghe được lời này không hiểu ra sao: “Học sinh tiểu học? Chỗ nào nhỏ?”

“…… Tự hiểu đi.”

Tạ Thừa Châu thuận thế kéo ghế plastic ra để Trình Kiêu Kiêu và Phương Tri Nịnh ngồi xuống.

“Cậu nhìn người ta đi, tri kỷ biết bao.” Phương Tri Nịnh không quen nhìn tính tình này của Chu Gia Diên, trước mặt người ngoài cũng không cho hắn mặt mũi.

“Thích hắn như vậy?”

“Ai cần cậu lo.”

“Ai nha, hai người các cậu đừng cãi cọ. Ở nhà còn chưa cãi đủ, ông chủ, còn bao lâu mới xong? Tôi đói chết rồi.” Trình Kiêu Kiêu tới hoà giải.

“Tới liền.” Ông chủ quán nướng là người đàn ông trung niên, nói xong động tác nhanh chóng bưng tới một mâm điều da nướng tầng ngoài quét sa tế, “Ăn trước, món khác sẽ xong ngay. Tiểu soái ca, bên này hai xiên không thêm rau thơm.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì, bởi vì hôm nay cậu ngồi xuống đây, mời chào cho tiệm tôi nhiều gấp đôi khách so với ngày thường. Nếu không, một túi điều da bán xong sớm, lại mở một túi.” Ông chủ có ý tốt, tâm trạng tự nhiên không tồi, không nhịn xuống trò chuyện cùng Chu Gia Diên.

“Đó là bởi vì ông chủ nướng điều da hương vị ngon giá cả vừa phải, đừng dát vàng lên mặt hắn.” Phương Tri Nịnh cầm lấy điều da không để rau thơm, cắn một mồm to, hương vị thật sự không tồi, vừa nhai vừa ghét bỏ nhìn Chu Gia Diên.

Người này, cho hắn chút mặt mũi thì phải mở phường nhuộm, không được khen.

Không bao lâu, dư lại nướng BBQ đặt ở bàn nhất trình lên. Hương tỏi hành xứng với sa tế tầng ngoài mê người, khiến người ta muốn ăn rộng ra.

“Chờ một chút!” Phương Tri Nịnh và Trình Kiêu Kiêu đồng thời móc di động, ngăn lại động tác lấy xiên của hai nam sinh.

“Có việc?”

Hai nữ sinh mở camera, đối với mấy bàn lớn xiên nướng BBQ tìm góc: “Chúng ta chụp mấy ảnh, buổi tối đăng lên vòng bạn bè.”

Chu Gia Diên ngữ khí khinh thường: “Nhanh lên, đợi lát nữa lạnh không thể ăn.”

Năm đó smart phone đã phổ cập, cảnh đẹp mỹ thực chiếu lên không gian chờ ở vòng bạn bè trên ứng dụng mạng xã hội là một chuyện cực kỳ thời thượng. Cô gái nhỏ cấp ba đi đầu thời thượng đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào bày đồ ăn ngon.

Nướng BBQ ăn được một nửa, trong tiệm tới một người đàn ông trẻ tuôi thân hình cao lớn, mặc áo da quần đen. Nện bước rất lớn, hai ba bước đi đến trước mặt ông chủ: “Chú La, con tới lấy chìa khóa.” Giọng nói rất lãnh đạm, biểu cảm cũng rất lạnh nhạt.

Chú La móc chìa khóa từ trong túi ra đưa cho hắn, chú ý tới vết thương trên miệng hắn, không khỏi lải nhải vài câu: “Đứa nhỏ này sao lại gây chuyện ở bên ngoài. Trên mặt sao lại thế này? Có biết mẹ con rất lo lắng cho con không, trở về thấy dáng vẻ này của con lại phải đau lòng. Trời nóng như này, con mặc áo da không nóng à.”

Người đàn ông trẻ tuổi thần sắc không thay đổi.

Phương Tri Nịnh ngồi vị trí này vừa nhấc đầu là có thể nhìn đến sườn mặt của người đàn ông trẻ tuổi, mới nhìn một cái đã bị kinh ngạc trước sườn mặt ưu việt của hắn, duỗi tay chạm cánh tay Trình Kiêu Kiêu: “Kiêu kiêu, có trai đẹp, mau xem.”

“Thật sao, ở đâu?”

“Ông chủ tiệm đồ nướng bên cạnh.”

Chu Gia Diên và Trình Kiêu Kiêu đồng thời ngẩng đầu.

Trình Kiêu Kiêu nhìn theo tầm mắt Phương Tri Nịnh, sau khi thấy rõ ràng diện mạo của người kia thì hít hà một hơi: “Trai đẹp thật ngầu, là gu của tớ.”

Cũng mặc kệ cánh gà nướng trên tay, cứ như vậy ngơ ngác nhìn chằm chằm người ta đến xuất thần.

Phương Tri Nịnh cũng muốn ngẩng đầu xem, bị Chu Gia Diên ngăn cản: “Đừng nhìn, nước miếng cũng không ngăn được.”

Từ góc độ Trình Kiêu Kiêu nhìn lại, cô có thể nhìn thấy cả khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi, khuôn cằm hoàn mỹ, cái mũi cao thẳng, càng nhìn càng đẹp, còn có một đôi mày kiếm mắt sáng. Công phu một hồi như vậy, Trình Kiêu Kiêu ghi tạc diện mạo người kia thật sâu trong đầu.

“Trần Liệt, đêm nay mẹ con tăng ca, tới nhà của chú ăn cơm, Tiểu Khải nhìn thấy con nhất định rất cao hứng.”

“Được.”

Lấy được chìa khóa nhà, Trần Liệt xoay người đi về phía ngõ nhỏ.

Một khắc ngoái đầu nhìn lại kia, tầm mắt hắn và Trình Kiêu Kiêu tương ngộ ngắn ngủi ở không trung.

“Thình thịch ——”

Trình Kiêu Kiêu nghe được tim mình đập kịch liệt, thì ra trên đời này thật sự có người sẽ bởi vì một ánh mắt mà yêu đối phương.

“Tri, hình như tớ gặp crush rồi.” Cô kéo tay Phương Tri Nịnh, khó có thể tin nói.

“Crush là cái gì?” ánh mắt Phương Tri Nịnh nghi hoặc, một dáng vẻ không để tâm.

Chu Gia Diên cười gượng: “Ngốc! Chính là gặp nam sinh khiến tim cậu ấy đập thình thịch.”

Phương Tri Nịnh mở ra túi vải tùy thân, lấy ra bài tập kỳ nghỉ đặt trước mặt Trình Kiêu Kiêu, cười hì hì quấy rối: “Đừng phạm hoa si nhé, mau về nhà làm bài tập đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp