"Ầm!"

Hai luồng lực lượng cường đại va chạm vào nhau, tạo thành một vụ va chạm kịch liệt.

Tất cả lá cây, đều hóa thành bột mịn.

Võ giả của Tứ Phương Quận Quốc kia liên tiếp lui về phía sau hơn mười bước, mới miễn cưỡng ổn định bước chân, giống như bị búa tạ đập vào ngực, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, bị nội thương không nhẹ.

Ngược lại Trương Nhược Trần vẫn đứng nguyên tại chỗ, phong thái ung dung, ngay cả góc áo cũng không bị ảnh hưởng.

"Làm sao có thể? Võ giả Huyền Cực Cảnh sơ kỳ, làm sao có thể mạnh đến mức độ như vậy?" Võ giả Tứ Phương Quận Quốc kia che ngực, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần đang đứng đối diện.

Tử Thiến từ sau lưng võ giả kia đi ra, nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết, hắn từng là người đứng đầu Hoàng Bảng của Vân Vũ Quận Quốc sao? Vô tri, cũng là một loại tội"

"Còn có cường giả?"

Võ giả Tứ Phương Quận Quốc kia biến sắc, trong lòng hiện lên một chữ.

Chạy trốn!

Hắn lập tức thi triển một loại thân pháp võ kỹ, chân đạp đất, thân hình đột nhiên lao ra ngoài, tốc độ vậy mà đạt tới ba mươi hai mét mỗi giây.

Thế nhưng tốc độ của Trương Nhược Trần càng nhanh hơn, rất nhanh đã đuổi kịp hắn, một ngón tay điểm ra, đánh lên đốt xương thứ ba trên lưng võ giả kia.

"Rắc!"

Võ giả kia kêu thảm một tiếng, toàn thân mềm nhũn, ngã trên mặt đất.

"Ngươi... Ngươi phế Trung Thiên Mạch của ta.." Võ giả kia nằm trên mặt đất, toàn thân run rẩy, oán độc nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần.

Một khi Trung Thiên Mạch của võ giả bị phế, tu vi sau này không thể có bất kỳ tiến bộ nào nữa, chẳng khác nào một phế nhân.

"-P-h-a-p-!-"

Tử Thiến vung kiếm chém xuống, đầu võ giả kia bay lên, máu tươi phun ra từ cổ.

"Nàng..."

Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm Tử Thiến, nói: "Trung Thiên Mạch của hắn đã bị phế, hắn đã không còn tư cách trở thành học viên của Võ Thị Học Cung, không thể nào uy hiếp chúng ta nữa, vì sao còn phải giết hắn?"

Tử Thiến lạnh lùng thu kiếm, nói: "Hắn tuổi còn trẻ mà đã tu luyện tới Huyền Cực Cảnh hậu kỳ, sau lưng chắc chắn có thế lực không nhỏ. Nếu hắn không chết, nhất định sẽ trả thù chúng ta."

Trương Nhược Trần nhất thời không biết nói gì.

Thực ra Tử Thiến làm như vậy cũng không sai. Chỉ là Trương Nhược Trần cảm thấy tội của người nọ không đến mức phải chết, phế đi Trung Thiên Mạch của hắn, đối với một võ giả mà nói đã là hình phạt rất lớn rồi.

Tử Thiến lục soát từ trên người võ giả kia được hai mươi mốt viên Linh Tinh, năm trăm ngân tệ, còn có một cái hộp đựng con mắt Man Thú.

Nàng mở hộp, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ vui mừng, "Sáu con mắt Man Thú, tương đương với ba con Man Thú nhị giai hạ đẳng"

Tử Thiến lập tức cất hộp đi, sau đó, nàng lại liếc nhìn Trương Nhược Trần, nói: "Ngươi là vương tử, chắc là không thiếu tiền chứ?"

Trương Nhược Trần nói: "Không thiếu."

"Nếu vậy, Linh Tinh và ngân tệ trên người hắn, ta lấy." Tử Thiến không khách khí chút nào, lấy đi hai mươi mốt viên Linh Tinh cùng năm trăm ngân tệ.

Trương Nhược Trần có chút tò mò, hỏi: "Nàng rất thiếu tiền sao?"

Tử Thiến nghiêm nghị nói: "Không có tài nguyên tu luyện, cho dù là võ giả có thiên phú cao đến đâu cũng không thể trở thành cường giả. Muốn có tài nguyên tu luyện, đương nhiên phải dùng rất nhiều tiền để mua. Đương nhiên, những vương tử cao cao tại thượng như ngươi, từ khi sinh ra đã không thiếu tài nguyên tu luyện, căn bản không thể nào hiểu được tầm quan trọng của tiền đối với việc tu luyện."

"Chiến đạo của hắn, cho ngươi."

Tử Thiến đá chiến đao cấp bậc Chân Vũ Bảo Khí cấp ba trong tay thi thể bay về phía Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần nhận lấy chiến đao, không chút khách khí thu vào nhẫn không gian.

Ánh mắt Tử Thiến lộ vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay Trương Nhược Trần, kinh ngạc hỏi: "Bảo vật không gian?"

"Phải."

Trương Nhược Trần cũng không che giấu, nói: "Nếu nàng muốn, ta có thể cho nàng."

Trương Nhược Trần tháo chiếc nhẫn màu trắng khắc hoa văn phượng hoàng xuống đưa cho Tử Thiến, cười nói: "Nói thật, chiếc nhẫn không gian này có quá nhiều hoa văn, nữ tử đeo sẽ thích hợp hơn."

Đối với Trương Nhược Trần mà nói, chỉ là một chiếc nhẫn không gian, hơn nữa còn là bán thành phẩm, cho đi cũng không tiếc. Cùng lắm thì mấy hôm nữa lại luyện chế một cái khác.

Thế nhưng trong mắt Tử Thiến lại bất đồng, một kiện bảo vật không gian, tuyệt đối giá trị liên thành, vô cùng hiếm thấy.

"Hắn lại muốn tặng không cho ta? Chẳng lẽ vị Cửu vương tử này thật sự có chút ngốc nghếch?"

Tử Thiến nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, phát hiện Trương Nhược Trần đang cười nhàn nhạt, tựa hồ thật sự muốn tặng nhẫn không gian cho nàng.

Tử Thiến liếc nhìn Trương Nhược Trần, cũng không nhận lấy nhẫn không gian trong tay Trương Nhược Trần, nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết, nam tử không thể tùy tiện tặng nhẫn cho

nữ tử sao?"

Nói xong, Tử Thiến đi tới bên cạnh Ngân Long Sư, móc ra một khối Linh Nhục nặng ba lạng trong cơ thể nó.

Tay Trương Nhược Trần đưa ra giữa không trung, khựng lại, sau đó cười nói: "Ta chỉ là thấy nàng mang nhiều đồ, muốn tặng nàng một chiếc nhẫn không gian để đựng đồ mà thôi, nàng nghĩ đi đâu vậy? Hơn nữa ta mới mười sáu tuổi, làm sao có thể có ý đồ gì khác với nàng?"

Ánh mắt Tử Thiến càng lạnh lẽo, ném khối Linh Nhục trong cơ thể Ngân Long Sư cho Trương Nhược Trần, nói: "Lấy bảo vật không gian ra cho ta xem một chút."

Trương Nhược Trần nhận lấy Linh Nhục, đưa nhẫn không gian cho Tử Thiến.

"Sử dụng như thế nào?" Tử Thiến hỏi.

Trương Nhược Trần nói: "Rót chân khí vào nhẫn là được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play