Phía sau truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết. Trương Nhược Trần quay đầu nhìn lại, quả nhiên Lâm Ninh San không hề nương tay, tất cả võ giả Hắc Hổ đường đều bị nàng giết chết.
Nàng không phải là kẻ lạm sát, mà bởi vì mỗi một cái đầu của tà đạo võ giả Hắc Hổ đường, sau khi mang về Vân Đài Tông Phủ đều có thể đổi lấy một ít tài nguyên tu luyện. Đối với nàng mà nói, thứ thiếu nhất chính là tài nguyên tu luyện.
Trương Nhược Trần khẽ lắc đầu, bay xuống lưng Tuyết Hoa Điêu, điều khiển Tuyết Hoa Điêu bay lên trời cao.
Lâm Ninh San ngẩng đầu nhìn thiếu niên thần bí đứng trên lưng Tuyết Hoa Điêu, trong mắt hiện lên vẻ khác thường, vừa có sùng bái, lại có chút si mê.
So với Thất hoàng tử, nàng cảm thấy thiếu niên mang mặt nạ kim loại này càng khiến nàng rung động. Hắn thần bí, ưu nhã, cường đại, kinh diễm, trên người gần như không có khuyết điểm.
"Ninh San, người đó là ai?" Lâm Thần Dụ bị mất một cánh tay chạy tới, kinh mạch ở vết thương bị phong bế, không còn chảy máu nữa.
Lâm Ninh San lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết hắn là ai, chỉ biết hắn là đệ tử nội cung của Võ Thị học cung
Nhìn thấy thi thể đầy đất, Lâm Thần Dụ vô cùng chấn động, hỏi: "Những tên tà đạo võ giả của Hắc Hổ đường này, đều là do một mình hắn giết chết?"
Lâm Ninh San gật đầu, nói: "Nhưng mà, những tên tà đạo võ giả cảnh giới thấp kia, hắn lại không mang đi, mà để lại cho ta."
Lâm Thần Dụ nói: "Đối với nhân vật như hắn, những tên tà đạo võ giả cảnh giới thấp kia căn bản không lọt vào mắt hắn. Còn có một chuyện, Vân Đài Tông Phủ truyền đến tin tức, sư phụ đã xuất quan, hơn nữa, không lâu nữa sẽ trở về Vân Vũ quận quốc."
"Thất hoàng tử điện hạ xuất quan rồi?" Lâm Ninh San kinh ngạc nói.
Lâm Thần Dụ gật đầu, nói: "Trong vòng ba ngày, sư phụ chắc chắn sẽ đến Địa Hỏa thành. Với tu vi hiện tại của sư phụ, nhất định có thể san bằng Địa Hỏa thành, đến lúc đó chúng ta cũng có thể nhân cơ hội kiếm chác được một ít chỗ tốt."
Lâm Ninh San nhìn chằm chằm vào Tuyết Hoa Điêu đang bay xa, nói: "E là, khi Thất hoàng tử điện hạ đến Địa Hỏa thành, thì Địa Hỏa thành đã bị hắn san bằng rồi."
"Cho dù là cường giả Thiên Cực cảnh, cũng không dám chắc chắn có thể san bằng Địa Hỏa thành. Với thực lực của tên đệ tử nội cung Võ Thị học cung kia, nếu không có đệ tử nội cung khác hỗ trợ, căn bản không thể nào rung chuyển được Địa Hỏa thành." Lâm Thần Dụ cười lạnh.
Lâm Ninh San sau khi được chứng kiến thực lực cường đại của Trương Nhược Trần, nàng không đồng ý với lời nói của Lâm Thần Dụ, nói: "Đại ca, bây giờ chúng ta phải làm sao? Quay về vương thành? Hay là ở lại đây chờ Thất hoàng tử điện hạ?"
Lâm Thần Dụ trầm ngâm một lát, cười âm hiểm nói: "Không phải ngươi rất có lòng tin với tên đệ tử nội cung Võ Thị học cung kia sao? Vậy chúng ta đến Địa Hỏa thành. Ta cũng rất muốn biết, rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào."
Địa Hỏa thành là một khu chợ cực lớn, cũng không phải là một tổ chức bí mật gì, hơn nữa còn có ảnh hưởng rất lớn ở khu vực tây nam Vân Vũ quận quốc. Rất nhiều võ giả đều sẽ đến Địa Hỏa thành mua sắm tài nguyên tu luyện.
Bởi vậy, cho dù Trương Nhược Trần tùy tiện tìm một người hỏi đường, cũng có thể tìm được Địa Hỏa thành.
Cách Linh Nhạc trấn năm mươi dặm có một nơi gọi là Ẩn Vụ hồ, quanh năm bị sương mù bao phủ, tầm nhìn không quá mười trượng. Thường có thuyền bè đi lạc vào đây, sau đó biến thành quỷ đòi mạng.
Nghe nói, Địa Hỏa thành được xây dựng bên trong Ẩn Vụ hồ, chỉ có thuyền của người trong Hắc Thị mới có thể tìm được đường đi trong sương mù, đến được Địa Hỏa thành.
Trương Nhược Trần để Tuyết Hoa Điêu ở lại trong rừng chờ hắn, sau đó một mình đi tới một bến tàu náo nhiệt ven hồ.
Trên bến tàu có mười sáu chiếc thuyền lớn đang neo đậu, trong đó mười chiếc lớn nhất đều cắm cờ hiệu Hắc Hổ đường.
Không cần nghĩ cũng biết, mười chiếc thuyền này là tới đón Thiết Đà Bối. Chỉ tiếc bọn hắn không biết rằng, đường chủ của bọn hắn đã chết trong tay Trương Nhược Trần.
Thấy Trương Nhược Trần xuất hiện trên bến tàu, đám người Hắc Hổ đường cải trang thành thuyền phu đều nhìn về phía hắn, trong mắt một số kẻ lóe lên địch ý, một số khác thì đi về phía Trương Nhược Trần.
Một lão già khoảng sáu mươi tuổi nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, hỏi: "Vị công tử này, không biết muốn đi đâu?"
"Địa Hỏa thành." Trương Nhược Trần đáp.
Nghe vậy, những tên Hắc Hổ đường vốn đã có địch ý với Trương Nhược Trần, lập tức rút binh khí ra, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
Lão già kia thản nhiên cười nói: "Địa Hỏa thành từ nửa tháng trước đã đóng cửa, ngoại trừ khách quen, những người khác đều không được vào."
Trương Nhược Trần cười nhạt, nói: "Chẳng lẽ Địa Hỏa thành sợ cao thủ Võ Thị học cung tìm tói?"
Một tên da đen ở bên cạnh cười lạnh nói: "Ta thấy ngươi giống như là người của Võ Thị học cung. Tiểu tử, tốt nhất ngươi nên thành thật khai báo thân phận, nếu không, đừng nói tới Địa Hỏa thành, ngay cả cái mạng nhỏ này của ngươi cũng không giữ được."
Trương Nhược Trần liếc mắt nhìn tên da đen, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài, nói: "Ta là người của triều đình, muốn tới Địa Hỏa thành mua sắm một ít tài nguyên tu luyện."
Trương Nhược Trần không định trực tiếp xông vào Địa Hỏa thành, dù sao hắn cũng không nắm rõ thực lực của Địa Hỏa thành. Bởi vậy, hắn quyết định tạm thời không để lộ thân phận đệ tử Võ Thị học cung, mà đổi thành thân phận người trong triều đình.
Lão già kia nhìn thoáng qua lệnh bài trong tay Trương Nhược Trần, ánh mắt khẽ động, nói: "Kim Long Lệnh! Chẳng lẽ ngươi là người trong hoàng thất Vân Vũ quận quốc?"
Trương Nhược Trần cất lệnh bài, nói: "Không sai."
"Nếu là người trong hoàng thất, vì sao bên cạnh không có thị vệ đi theo?" Lão giả nghi ngờ hỏi.
Mặc dù trên danh nghĩa, Hắc Thị và triều đình là kẻ thù. Nhưng trên thực tế, vẫn có không ít người trong triều đình âm thầm giao dịch với Hắc Thị, mua sắm tài nguyên tu luyện.
Bởi vì một số tài nguyên tu luyện đặc thù chỉ có thể tìm thấy ở Hắc Thị.
Hơn nữa, một số người trong triều đình có được bảo vật từ một số con đường bất chính, bọn hắn cũng sẽ mang tới Hắc Thị bán lấy Linh thạch. Thậm chí, một số thế lực trong Hắc Thị còn cấu kết với quan viên trong triều đình.
Người trong hoàng thất tới Hắc Thị mua sắm tài nguyên tu luyện, cũng không phải chuyện gì la.
Lạ là, những hoàng tử, công chúa kia khi ra ngoài, người nào mà không phải tiền hô hậu ủng, mang theo một đám đông người hầu, thị vệ? Chính vì vậy, khi nhìn thấy Trương Nhược Trần chỉ đi một mình, lão già kia mới cảm thấy nghi ngờ.
Trương Nhược Trần nói: "Nếu ta mang theo một đám đông người hầu, thị vệ, chẳng lẽ ngươi cho phép ta tới Địa Hỏa thành?"
"Đương nhiên là không." Lão già kia nói: "Hiện tại khác xưa rồi, nửa tháng trước, thành chủ Địa Hỏa thành đã hạ lệnh, nghiêm ngặt kiểm tra tất cả những ai muốn vào thành, nhất là người của triều đình, mỗi ngày chỉ cho phép tối đa mười người vào thành.
Trương Nhược Trần cười nói: "Xem ra Địa Hỏa thành rất đề phòng triều đình."
Lão già kia thẳng thắn nói: "Nếu là lúc khác, Địa Hỏa thành đương nhiên không để triều đình vào mắt. Nhưng mà gần đây Võ Thị học cung và Hắc Thị đang giao chiến, rất có thể quân đội triều đình sẽ nhúng tay vào, cho nên Địa Hỏa thành không thể không cẩn thận."
Trương Nhược Trần giang hai tay ra, nói: "Ngươi thấy đấy, ta chỉ đi một mình, không biết có thể vào Địa Hỏa thành hay không?"
"Đương nhiên có thể."
Trương Nhược Trần chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, lão giả đương nhiên sẽ không cho rằng hắn có thể tạo thành uy hiếp đối với Địa Hỏa thành. Trong Địa Hỏa thành nếu có một người của vương tộc, khi quân đội triều đình tấn công Địa Hỏa thành ngược lại sẽ có chỗ cố ky.
"Nhưng muốn đi Địa Hỏa thành, nhất định phải trả phí thuyền." Lão giả híp mắt cười nói: "Hơn nữa, đừng trách lão hủ không nhắc nhở ngươi, trật tự của Địa Hỏa thành tương đối hỗn loạn, tương đối hắc ám. Một vương tôn công tử đơn độc đi đến Địa Hỏa thành, rất có thể sẽ trở thành dê béo, bị người làm thịt!"
"Không sao!"
Trương Nhược Trần tiện tay cầm lấy một nắm ngân tệ nhét vào tay lão giả, nói: "Bây giờ hãy chở ta đến Địa Hỏa thành."
Ra tay hào phóng, tiện tay chính là một nắm ngân tệ lớn.
Nhìn bọc quần áo của Trương Nhược Trần, ánh mắt của những người chèo thuyền kia đều sáng lên, trong mắt của một số người thậm chí còn lộ ra sát ý.
Nhận lấy ngân tệ, thái độ của lão giả thay đổi hẳn, lập tức cười nịnh nọt, khom mình hành lễ, "Công tử, mời công tử lên thuyền, lão hủ tự mình chở công tử đi Địa Hỏa thành."
Trương Nhược Trần leo lên một con thuyền nhỏ.
Một lão giả áo xanh đứng ở đầu thuyền chèo, trên mặt nước xuất hiện từng vòng gợn sóng. Thuyền nhỏ rất nhanh đã tiến vào trong sương trắng mênh mông, biến mất ở trên mặt hồ.
"Tiện tay liền lấy ra một nắm ngân tệ lớn, ít nhất cũng có ba mươi miếng, tuyệt đối là một con dê béo."
"Một tên đệ tử hoàn khố của vương tộc, lại dám một mình đến Địa Hỏa thành, thật sự là không biết chữ 'chết' viết như thế nào?"
"Đáng tiếc bị Hạ lão đầu nhanh chân đến trước, thật sự là đáng giận."
"Tiện nghi cho lão già kia rồi, làm một chuyến này, nói không chừng Hạ lão đầu có thể gia tăng hơn vạn ngân tệ."
"Ta xem còn không chỉ."
Những tà đạo võ giả ăn mặc thành thuyền phu đều coi Trương Nhược Trần là dê béo, thập phần hâm mộ nhìn theo hướng thuyền rời đi.
Không cần đoán cũng biết, thiếu niên vương tộc kia, nhất định sẽ bị Hạ lão đầu xử lý, biến thành một bộ thi thể chìm dưới đáy hồ Ẩn Vụ.