Xuyên Thư: Mối Tình Đầu Của Nam Chủ Vườn Trường

Chương 7


1 năm

trướctiếp

Chờ Giang Vũ Mạt cùng Đoàn Dã trở về, mấy người bạn tinh mắt phát hiện anh đã thay quần áo mới.

Đoàn Dã lúc trước mặc áo ngắn tay màu đen, lúc này cũng là màu đen, nhưng vừa nhìn đã không giống. Hai người này vừa đi làm gì? Quách Thế Siêu cùng Đoàn Dã bắt đầu giao tình từ tiểu học, nhưng mặc dù như vậy, cũng không dám đem loại chuyện này đi trêu chọc. Lúc nam sinh bọn họ tụ tập cùng một chỗ, mở miệng vàng là chuyện thường xuyên, đề tài hạn chế gì cũng có thể tán gẫu, có nam sinh còn có thể đem những trải nghiệm tình cảm kia trở thành "huân chương" để khoe khoang, ở trong mắt người khác, nam sinh như vậy không có tiết tháo không có giới hạn thấp, nhưng những người này cũng là xem đồ ăn xuống đĩa, mặc kệ quan hệ với Đoàn Dã tốt cỡ nào, mặc kệ trò chuyện hăng hái cỡ nào, ai cũng không dám ở trước mặt Đoàn Dã dùng loại ngữ khí không tốt cùng với từ vựng nhắc tới Giang Vũ Mạt.

Mười bảy mười tám tuổi, còn không hiểu trân trọng là có ý gì, cũng đã làm như vậy.

Thành tích của Giang Vũ Mạt không tốt lắm, nhưng cùng bọn họ cũng không phải người một đường. Các trường học khác cũng có tên côn đồ giao tiếp với bọn họ, ba ngày hai đầu đổi bạn gái, còn có thể ở trước mặt bọn họ hút một hơi thuốc rồi mới vượt qua, bạn gái bị sặc đến ho khan, người ngoài cuộc cười to.

Cũng bởi vì như vậy, mấy người kia đối với bạn gái của bọn họ cũng sẽ không quá tôn trọng.

Cho dù mang danh tiếng bạn gái, tiểu đệ dưới tay cũng dám mở miệng.

Bọn họ còn chưa trưởng thành, nhưng cũng biết, người nào có thể nói giỡn, người nào không thể chơi đùa.

Ví dụ như Giang Vũ Mạt, bọn họ đều biết Đoàn Dã còn chưa theo đuổi được cô, nhưng không dám không quy củ.

Đám Quách Thế Siêu coi như mù mắt không nhìn thấy.

Quan hệ giữa Nhan Tình và Giang Vũ Mạt rất tốt, không có nhiều băn khoăn như vậy, Giang Vũ Mạt mới ngồi xuống, Nhan Tình liền tiến lại gần bên tai cô hỏi: "Làm gì vậy, Anh Đoàn thay quần áo như thế nào.”

Đoàn Dã ngồi xuống ghế lô lớn.

Mấy người đều là đang tranh nhau hát, ầm ĩ không chịu nổi.

Giang Vũ Mạt cũng không tiện lớn tiếng la hét, cắn lỗ tai với Nhan Tình: "Quần áo của cậuh ấy không phải bẩn sao, mình thấy cậu ấy rất khó chịu, hơn nữa... Hôm nay chi phí rất nhiều, cậu biết đấy.”

Ghế sofa đã được lấp đầy.

Những người khác ngược lại muốn vị trí, nhưng Đoàn Dã không muốn ngồi.

Hết lần này tới lần khác bên cạnh Giang Vũ Mạt lại bị hai đại hộ pháp của khuê mật của cô chiếm lấy.

Anh ngăn cản bọn Triệu Chính nhường chỗ ngồi, trực tiếp ngồi trên ghế cao cách đó không xa.

Đèn chiếu trong phòng ngũ quang mười màu, chiếu lên người Giang Vũ Mạt cũng lưu quang tràn đầy màu sắc.

Anh thấy cô nói chuyện với bạn bè, đôi mắt ướt đẫm nụ cười.

Tôn Mộng Đình cũng tiến lại gần: "Quần áo trên người Đoàn ca là cậu mua đi?”

Nhan Tình cũng có chút ngượng ngùng: "Hic… mình không nên ném kem..." Cô ấy dừng một chút: "Bao nhiêu tiền, coi như mình mua đi. ”

Giang Vũ Mạt làm bộ véo cánh tay cô một cái: "Dùng cậu mua nha, vậy tính là chuyện gì xảy ra! ”

Nhan Tình phản ứng lại: "Được rồi, quần áo của Đoàn ca nhà cậu chỉ có thể để cậu mua, đúng không ~"

"Vậy cũng không có nghĩa là cậu liền tránh được một kiếp." Giang Vũ Mạt ngồi nghiêm chỉnh: "Khoai tây nướng sau một tuần khai giảng, mua cho mình”

"Mập chết cậu luôn." Nhan Tình cười tủm tỉm, khoác cánh tay Giang Vũ Mạt, bộ dáng rất cao hứng: "Mua thì mình mua, không chỉ khoai tây nướng, kem mình cũng mua.”

Ba nữ sinh náo loạn.

Vẫn là Tôn Mộng Đình phản ứng lại, đẩy Nhan Tình một cái, nháy mắt với cô: "Đừng vừa kéo vừa sờ với Vũ Mạt." Cô hạ thấp thanh âm, chỉ có ba người các cô nghe được: "Cậu xem, ánh mắt hâm mộ ghen tị kia của Đoàn ca nha.”

Giang Vũ Mạt theo bản năng nhìn về phía Đoàn Dã.

Anh đang nhìn chằm chằm vào cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Đoàn Dã ngẩn ra, đứng dậy, khom lưng từ một góc lấy một chai nước khoáng tới, mở nắp chai rồi đưa cho cô.

Giang Vũ Mạt nhận lấy.

Đoàn Dã cũng không muốn ngồi, dứt khoát tựa vào vách tường gương ở một bên, giống như một cái cung thả lỏng.

Nhan Tình nháy mắt với Tôn Mộng Đình: "Đi, chúng ta đi chọn bài hát, nhường vị trí cho Đoàn ca. ”

Hai người họ rất có ý thức.

Giang Vũ Mạt nắm lấy các cô không cho đi, nhưng một người không làm được hai người.

Nhan Tình và Tôn Mộng Đình vừa đứng dậy đi đến sân khấu, không bao lâu, Đoàn Dã liền tới ngồi xuống, ngồi bên cạnh Giang Vũ Mạt.

Bản thân Đoàn Dã là một người có cảm giác tồn tại rất mạnh.

Anh vừa ngồi xuống, một số người bên cạnh đều tự động chen chúc, nhường cho hai người bọn họ nhiều vị trí hơn.

Có lẽ là tâm lý tác quái, Giang Vũ Mạt đều có một loại ảo giác đột nhiên an tĩnh lại.

Năm nay, làng nhạc Hoa ngữ mới xuất hiện rất nhiều bài hát vàng, tất cả mọi người tranh giành để hát.

Quách Thế Siêu có âm thanh rất mạnh, anh ta đang ngồi trên ghế cao, nhìn lời bài hát trên màn hình, cầm micro hát ——

"Vẻ ngoài phấn nộn thanh tú của em giống như đào mật mọng nước, ai cũng muốn cắn."

Giang Vũ Mạt đang ở độ tuổi ngậm nụ chờ thả, làn da nhẵn nhụi như sứ trắng, dưới khóe mắt có một nốt ruồi màu nhạt, hầu như không có bất kỳ khuyết điểm nào. Nữ hài tử tuổi này, không cần chất phấn nền má hồng, cũng đủ sáng ngời tú lệ.

Thiếu nữ mới chớm nở tình yêu, chưa từng trải qua đả kích xã hội cùng phong sương của cuộc sống, có một cỗ ngây thơ từ trong ra ngoài.

Đôi mắt trong veo và nụ cười là ngây thơ.

Đây là điều tốt nhất mà Đoàn Dã từng thấy.

Đó là ngay cả sau nhiều năm, sẽ không bao giờ quên vẻ đẹp này.

Ánh mắt cô bối rối, lại giả vờ trấn tĩnh nhìn MV trên màn ảnh rộng.

Bàn tay đặt trên đầu gối vô thức thắt chặt.

Khí lạnh trong phòng rất thấp, cánh tay cô đều lạnh lẽo.

"Son môi ngoài miệng cô ấy sáng sủa, có một cảm xức tự tin kiêu ngạo tôi có thể nhìn thấy."

Trong lòng Đoàn Dã, giống như có lông vũ lướt qua.

Người thích Giang Vũ Mạt có rất nhiều, nhưng dùng ánh mắt chuyên chú như vậy nhìn cô, cho tới nay, chỉ có Đoàn Dã.

Tình yêu của các chàng trai tuổi teen nổi trên bề mặt.

Hình như chỉ là tuổi đã thích một người nào đó, nhưng có nhiều chuyện quan trọng hơn người này, ví dụ như chém giết trong tiệm net, ví dụ như một điếu thuốc sau lưng cha mẹ vụng trộm nếm qua, bởi vậy, ngây ngô lại không chuyên tâm như vậy.

Đoàn Dã không giống nhau.

Anh rất tập trung.

Tập trung vào đoạn tình cảm này.

Giang Vũ Mạt mơ mơ màng màng, dường như hiểu không hiểu, cuối cùng tan tác vì chuyên chú như vậy.

Khi còn không biết thích rốt cuộc là cái dạng gì, cũng không biết "yêu" trong phim truyền hình là cái dạng gì, lúc cô bị Đoàn Dã nhìn, liền nhìn không thấy người khác, ngay cả khi không nhận được "thư tình chứng minh sức hấp dẫn của mình" mặc dù có oán giận nhưng không tiếc nuối.

Chiều cao của Đoàn Dã đặt ở chỗ này, không chỉ chân dài, tay cũng dài, anh thoải mái khoác lên ghế, giống như là ôm cô.

Giang Vũ Mạt không nhìn anh, nhưng tầm mắt anh quá mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi cô không thể bỏ qua. Hai má có chút nóng lên, cô quay đầu lại, giận dữ trừng mắt nhìn anh: "Đừng nhìn mình nữa. ”

Trong mắt Đoàn Dã hiện lên một tia thích ý lại quẫn bách ý cười: "Ừm.”

Anh học cách nhìn cô về phía màn hình.

Quách Thế Siêu hát hai bài.

Ngay cả hát các bài hát tiếng Quảng Đông cũng giống như vậy.

......

Mấy "học sinh xấu xa" trong mắt bọn họ đều có sở trường và bản lĩnh của mình.

"Không hát sao?" Đoàn Dã lại hỏi.

Giang Vũ Mạt sau khi chậm lại một trận thẹn thùng kia, lườm anh một cái: "Cậu cũng không phải không biết. ”

Đích xác, Giang Vũ Mạt cái gì cũng tốt, tính cách tốt, bạn bè nhiều, bộ dạng đẹp... Nhưng giọng hát của cô không đầy đủ…

Khó có thể tin được, giọng nói của cô rất dễ nghe, không phải là nếp mềm của vùng sông nước Giang Nam, mà là loại thanh thúy làm cho người ta vào mùa hè đều rất sảng khoái, nhưng cô chính là ngũ âm bất hòa.

Trước đó cô cũng từng hát, bị Quách Thế Siêu trêu chọc: "Chị Mạt có phải đang đọc văn bản không…”

Giang Vũ Mạt không vui, Đoàn Dã dùng ánh mắt cảnh cáo Quách Thế Siêu, Quách Thế Siêu kinh hoàng, nhưng về sau, Giang Vũ Mạt thế nào cũng không chịu ở bên ngoài cất giọng.

"Sao cậu không hát." Giang Vũ Mạt lại hỏi.

Đoàn Dã không thích nổi bật.

Anh lắc đầu, hơi nghiêng người, nhất thời Giang Vũ Mạt cảm giác cả người đều bị hơi thở của anh bao vây bao phủ.

Trong miệng anh nhai kẹo bạc hà Triệu Chính cho, vừa mở miệng liền là hương vị mát mẻ, ở trong trường hợp như vậy, thanh âm của anh trầm thấp trầm thấp, "Vậy có nên đi ra ngoài một chút hay không. ”

Giang Vũ Mạt chần chờ trong chốc lát, vẫn gật đầu.

"Vậy chúng ta chạy đi." Đoàn Dã rõ ràng cũng rất cao hứng.

Đoàn Dã đứng dậy, làm bộ tự nhiên vòng lấy cổ tay trắng nõn của cô, liền đi về phía cửa.

Giang Vũ Mạt có chút ngượng ngùng, cúi đầu.

Hy vọng không ai chú ý đến họ.

Nhưng mọi người làm sao có thể không chú ý được, đợi đến khi bọn họ đi rồi, Quách Thế Siêu còn cầm micro, nói với Triệu Chính: "Đánh hay không đánh cược.”

Mọi người đều có tinh thần.

"Đánh cái gì đánh cuộc."

Quách Thế Siêu cười đê tiện: "Cược tiền, không cược tiền không có ý nghĩa, không kích thích.”

Nhan Tình phụ họa, mơ hồ đoán được Quách Thế Siêu muốn đánh cuộc cái gì, từ trong ví móc ra năm mươi, hào khí vạn trượng ba lượt đặt ở trên bàn: "Tôi cược năm mươi. ”

"Mẹ kiếp, chị gái, chị chơi lớn như vậy?" Quách Thế Siêu cười: "Tôi chuẩn bị liền lấy hai mươi. ”

- Vui lắm! Nhan Tình gia cảnh cũng không tệ lắm, không thiếu tiền: "Tôi ra năm mươi, các cậu tùy ý.”

Ngay lập tức tất cả mọi người lấy tiền ra.

Ít nhất cũng có hai mươi. Thoáng chốc, trên bàn có một đống tiền nhăn nhúm.

"Tôi đánh cuộc anh Đoàn tối nay có thể thoát kiếp cô đơn hay không." Quách Thế Siêu nói.

Có người nói một câu: "Choáng váng, không bằng đánh cuộc Đoàn ca cởi quần áo hay không cởi quần áo. ”

Những lời như vậy mà các chàng trai hiểu.

Cậu ta nói xong liền hối hận. Chủ yếu là bầu không khí quá nóng, không có đầu óc nói chuyện.

Đây cũng chính là Đoàn Dã không có ở đây, nếu anh có ở đây, việc này không nhỏ được.

"Anh, chị, miệng em thối miệng." Cậu ta tự đánh vào miệng, lại cầu ông nội cáo bà nội: "Lời này đừng truyền đến tai Đoàn ca a, bằng không tôi xong rồi. ”

Sắc mặt Quách Thế Siêu cũng không dễ nhìn lắm.

Người này cùng bọn họ quan hệ cũng không phải rất sắt thép, đều là tạm thời đến.

Hôm nay người tới là khách, Đoàn Dã rõ ràng cũng không có khả năng đuổi người đi.

Triệu Chính mắng một câu: "Con mẹ nó tiện chủng đi. ”

Nhan Tình không còn hứng thú.

Các cô bao gồm Giang Vũ Mạt, cùng Đoàn Dã vốn không phải là người cùng một vòng tròn. Bên cạnh Đoàn Dã có quá nhiều người, nói là cá rồng hỗn tạp cũng không quá đáng, rất sắt với anh đều rất tôn trọng Giang Vũ Mạt, nhưng cũng có quan hệ với anh cũng bình thường.

Nhưng mặc kệ quen thuộc với Đoàn Dã, vẫn là không quen, đều biết một chuyện, đó chính là đừng chọc Giang Vũ Mạt.

......

Cùng tồn tại với thiện cảm là tôn trọng, đây mới là thích.

Nhưng mà điểm này, đừng nói là nam sinh mười mấy tuổi, rất nhiều nam nhân tự xưng là thành thục cũng không nhất định hiểu.

Bởi vì thích, không cho phép người khác đối với cô có một tia khinh mạn.

Nhưng lúc này Đoàn Dã cũng không biết, bởi vì không đủ cường đại, Giang Vũ Mạt mười bảy tuổi gặp phải khinh mạn kỳ thật đều là bởi vì anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp