Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 5: Sao cậu ấy còn chưa tới


1 năm

trướctiếp

Chuyện của Lục Phi, sau một hai ngày lên men, mấy lời đồn đãi cũng âm thầm truyền ra khắp khối lớp mười hai.

“Thánh hiền một lòng chỉ đọc sách, hai tai không để ý đến chuyện bên ngoài như Lục Phi lại thích Khương Giáng.”

“Đúng thế, nghe nói lúc tỏ tình còn bị hiệu trưởng bắt quả tang, phạt chạy hai mươi vòng thao trường nữa đấy.”

“Không phải nghe nói là năm mươi vòng sao?”

“…”

“Hoá ra, cậu ấy cũng giống những nam sinh khác thôi, không phải không có hứng thú với con gái, mà chỉ cảm thấy có hứng thú với mấy cô gái xinh đẹp mà thôi.”

“Đúng rồi, mình nghe người học cùng lớp với Lục Phi nói, bởi vì lần trước tỏ tình thất bại, giờ cậu ấy đang chuẩn bị làm lại lần nữa.”

“Có thật không?”

“Đương nhiên là thật.”

“Hâm mộ Khương Giáng thật đấy, có thể khiến Lục Phi thích như thế.”

“Cũng không còn cách nào khác, ai bảo dáng vẻ của người ta đẹp hơn chúng ta chứ.”

Khương Giáng cũng xem như nhân vật chính của sự kiện này, nghe mọi người âm thầm nói tới chuyện Lục Phi thích mình, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Đồng thời, mỗi ngày cô đều chuẩn bị tâm lý sẽ được Lục Phi đột nhiên tỏ tình.

Vì để ứng phó với lời tỏ tình của Lục Phi, thậm chí cô cũng đã nghĩ xong phương án nên xử trí tình hình thế nào.

Lúc Lục Phi tới tỏ tình với mình, mình đứng ở những nơi khác nhau, cậu ấy phản ứng thế nào, để lộ vẻ mặt gì, mình nên nói gì.

Cô luôn tưởng tượng mấy cảnh như thế trong đầu mình, tập luyện vô số lần, chờ Lục Phi chủ động tiến tới.

Sau hai ngày, sau khi mỗi một tiết học kết thúc, cô ngoại trừ đi vệ sinh, thời gian còn lại đề ngồi đợi trong lớp học, hơn nữa cũng không biết vô tình hay hữu ý đều nhìn về phía cửa lớp học, sợ sẽ bỏ qua Lục Phi.

Không chỉ có thế, mỗi khi đến trường, cô đều cố ý đi chậm một chút, chờ đợi một người có thể tiến tới vỗ vai cô một cái.

Sau đó cô sẽ từ từ xoay người lại, trên mặt là nụ cười ngọt ngào nhất, nghe đối phương tình cảm nói với mình: “Khương Giáng, mình thích cậu.”

Thậm chí, ngay cả khi đi đến canteen, cô cũng cố ý kiếm cớ, ngồi ăn cơm một mình, cho người nào đó cơ hội đến gần mình.

Thế nhưng cũng mấy ngày trôi qua rồi, Lục Phi, người được các bạn học nói chắc chắn sẽ tới tỏ tình với cô làn nữa hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu cả.

Đã nói sẽ tới tỏ tình với mình rồi mà nhỉ?

Sao cậu ấy còn chưa tới!

Thế là Khương Giáng có chút phiền não bắt đầu chủ động để ý tới quỹ đạo cuộc sống ở trường học của Lục Phi.

Thông qua quan sát của mình, so với sự thấp thỏm bất an, khẩn trường, cộng với tâm trạng mong đợi của cô, đối phương lại như không có gì xảy ra vậy.

Mỗi ngày anh đều làm những việc mình nên làm, học tập, ăn cơm, đá bóng, giống như hoàn toàn quên mất chuyện tỏ tình với cô.

Anh có ý gì? Một lần tỏ tình bị bắt quả tang đã kinh sợ?

Có cần phải nhát gan như thế không?



Hôm nay, Lục Phi và Diêm Minh vừa bước xuống khỏi toà nhà lớp học, lúc đến canteen, lại phát hiện Khương Giang đang nghênh mặt đi về phía bọn họ.

Diêm Minh nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện ở phía trước, có chút hưng phấn nói: “Con mẹ nó, cậu mau nhìn xem, kia không phải là nữ thần Khương Giáng của mình sao?”

Lục Phi liếc mắt một cái, đúng thật là cô.

“Được rồi, bình tĩnh đi, mình cũng không biết có gì hay để kích động đến như thế đấy.”

“Đó là cậu.” Ánh mắt Diêm Minh nhìn sang xung quanh, nói: “Cậu nhìn đi, lúc cô ấy đi qua, có nam sinh nào không nhìn chằm chằm vào cô ấy đâu chứ.”

Ở phía đối diện, Khương Giáng cũng không ngờ sau sự kiện thư tình kia, hai người họ lại gặp nhau bằng cách này.

Cô thề, mặc dù cô có từng nghĩ tới việc sẽ tạo cảnh tượng như vô tình gặp được anh trên đường anh đi qua, hai người tiếp xúc với nhau.

Thế nhưng lần gặp nhau này, chắc chắn không phải do cô cố ý, chỉ đơn giản là trùng hợp mà thôi.

Bởi vì tiết học cuối cùng của buổi chiều hôm nay là tiết thể dục, thế nên cô đến canteen sớm hơn bình thường, đang chuẩn bị quay về lớp học.

Cho đến khi cả hai đến gần nhau, Khương Giáng cố gắng để biểu hiện của mình tự nhiên một chút, sau đó thay đổi trạng thái bình thường, chủ động mỉm cười nhẹ nhàng với hai người Lục Phi.

“Khương Giáng đang cười với mình đó sao?” Diêm Minh nhìn thấy điều này, lập tức lên tinh thần.

Gương mặt cậu ấy không giấu được vẻ hưng phấn, chủ động lên tiếng bắt chuyện: “Bạn học Khương Giáng, thật đúng lúc.”

“Đúng thế, thật đúng lúc.”

Khương Giáng cố ý nhìn Lục Phi đang đứng bên cạnh, thế nhưng Lục Phi lại làm như không nhìn thấy cô, vẻ mặt vô cảm, không nói lời nào nhìn đi chỗ khác.

Này, mình đã chủ động chào hỏi cậu rồi, cậu còn không dể ý tới mình?

Mình nhịn.

Thế là Khương Giáng lại chủ động hỏi: “Có phải hai cậu đang muốn đến canteen đúng không?”

“Đúng thế.” Diêm Minh bắt lấy cơ hội, lập tức mời: “Cậu ăn chưa? Có muốn ăn cùng nhau không? Hôm nay mình mời khách.”

Khương Giáng lại theo bản năng nhìn về phía Lục Phi, chỉ cần anh có ý muốn đi, cô sẽ miễn cưỡng đến canteen lần nữa ăn tượng trưng một chút.

Thế nhưng điều khiến cô thất vọng chính là dường như Lục Phi lại chẳng hề cảm thấy có hứng thú với việc ăn cơm cùng cô.

Cậu có ý gì? Cố ý?

Đáng ghét!

Giờ phút này, trong lòng Khương Thanh đang điên cuồng, thế nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười từ chối: “Thôi đi, mình đã ăn rồi.”

“Vậy sao…”

Diêm Minh có chút miễn cưỡng nhìn nữ thần của mình, có chút tiếc nuối nói: “Hay là lần sau nếu cậu có thời gian rang, chúng ta lại ăn cơm chung?”

Trong lúc Khương Giáng đang do dự mình có nên đồng ý hay không, Lục Phi ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng.

“Thôi đi, cậu cũng đừng làm khó người ta nữa, nếu chúng ta còn không đi, chờ lát nữa đến nhà ăn sẽ không còn chỗ đấy.”

Nói xong, anh lập tức xoay người rời đi.

Lục Phi đã đồng ý với thầy hiệu trưởng, vì để tránh việc lại bị hiểu lầm lần nữa, anh cảm thấy mình phải cố gắng cách xa đối phương một chút.

Lục Phi rời đi, Diêm Minh có hơi lúng túng nhìn Khương Giáng, nói: “Cậu ấy là vậy đấy, cậu đừng giận, chúng ta liên lạc lại sau nhé.”

Mấy người Lục Phi đột nhiên rời đi khiến Khương Giáng có hơi sững sốt đứng tại chỗ ngơ ngẩn.

Cũng đã lớn như thế, đây là lần đầu tiên cô bị người khác đối xử như thế.

Đây là cái gì?

Sau khi quay lại lớp học, Khương Giáng nhớ tới ban nãy sau khi Lục Phi nhìn thấy mình, trong toàn bộ quá trình vẻ mặt anh đều không cảm xúc, không hề có vẻ gì là muốn trao đổi với cô, cô tức giận nghiến răng.

Hiếm khi cô mới chủ động một lần, anh lại cứ thái độ như thế?

Đáng ghét, đáng hận, đáng chết!

Bên này, Diêm Minh đuổi kịp Lục Phi, có hơi bất mãn nói: “Cậu đang làm gì thế, vất vả lắm mình mới có cơ hội nói mấy câu với nữ thần của mình.”

“Cậu ta có thể làm cơm ăn sao?” Lục Phi phản bác ngược lại.

Diêm Minh hết ý kiến, lắc đầu nói: “Đại ca à, cậu đúng là không phụ lòng biệt danh của mình!”



Cảnh tượng của Khương Giáng và Lục Phi bị rất nhiều bạn học ngồi ở phía cửa sổ nhìn thấy.

Sau một đợt truyền tai nhau, thế là ngày hôm sau, chuyện của hai người lại xuất hiện.

Giữa mấy cô gái, từ trước đến giờ đều không thiếu những lời rãnh rỗi, nhất là đối với những người đang đố kỵ và ghen ghét.

“Chiều hôm qua các cậu có nhìn thấy dáng vẻ kia của Khương Giáng không? Đúng là buồn cười thật.”

“Mình có nghe nói, cậu ta vẫn luôn chờ Lục Phi đến tỏ tình với mình, thế nhưng người ta lại không đến, thế là cậu ta chủ động tiến tới, lại bị từ chối.”

“Mình đã nói rồi, sao Lục Phi có thể để ý đến cậu ta chứ, một đứa con gái chỉ được cái mã, thành tích lại kém như thế.”

Lúc mấy người họ nói những lời này, lại chưa từng cân nhắc tới việc mình ở hạng mấy trăm, thành tích còn kém hơn cả Khương Giáng!

Thế nhưng cũng có người trung lập nói lên suy nghĩ của mình: “Không đúng, nếu như Lục Phi không thích cậu ta, thế chuyện thư tình là có chuyện gì xảy ra?”

“Ai biết được? Có lẽ Lục Phi chỉ tuỳ ý viết chơi thôi.”

“Mình nghe một người bạn của mình nói, cũng chính là người bạn học chung lớp với Lục Phi nói. Lúc Lục Phi bị bắt quả tang, Khương Giáng cũng chẳng hề che giấu giúp cậu ấy, thành thật đưa thư tình cho hiệu trưởng.”

“Chẳng lẽ Lục Phi vì thế mà cảm thấy khó chịu, cảm thấy có chút hối hận?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Chắc là không đâu, Lục Phi cũng không phải người dễ giận như thế, ngược lại mình cảm thấy, chắc chắn cậu ấy cá cược thua thế nên mới viết, tương tự trò thật và thách ấy.”

“Ừ, khả năng này cũng tương đối lớn.”

“Cũng đúng, dù sao có ai mà không biết, ngoại trừ việc học ra, Lục Phi vẫn luôn chẳng có hứng thú gì với những chuyện khác, không thể đột nhiên viết thư tình cho Khương Giáng như thế được.”

“Thế nên, cũng là do một mình Khương Giáng tình nguyện, tưởng thật.”

“Nói thật, thật sự phải xem xét cẩn thận, cậu ta còn chẳng đẹp bằng mình đâu, chẳng phải da hơi trắng hơn một chút, eo nhỏ hơn một chút, chân dài hơn một chút thôi sao?”

“…”

Buổi sáng, lúc đi từ ký túc xá đến lớp học, nghe thấy những tin tức này, Khương Giáng vốn đang có hơi buồn bực càng cảm thấy tức giận.

Là bản thân mình tự mình đa tình?

Rõ ràng là do cậu ấy gửi thư tình cho mình trước kia mà!

Cái gì mà dáng vẻ của mình còn không đẹp bằng bọn họ?

Tôi còn đẹp hơn các cậu gấp trăm lần đấy!

Còn tên Lục Phi thối tha kia! Đều do cậu hại.

Rõ ràng cũng đã gửi thư tình cho mình rồi, nếu thích mình, thế sao hôm qua còn bày ra thái độ như thế đối với mình, khiến những chuyện này truyền ra lộn xộn như thế.

Khương Giáng tức giận nghiến răng nghiến lợi, thầm thề trong lòng, nhất định cô sẽ khiến Lục Phi chủ động tới tỏ tình với cô lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp