Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 32: Muốn tôi làm người dọn phân sao? Không thể nào!


1 năm

trướctiếp

“Bây giờ cậu định thế nào?”

Lục Phi nhìn Tiểu Hôi đang nằm trong ngực Khương Giáng, nói: “Không phải cậu định ôm nó trong lòng suốt thế chứ?”

Khương Giáng nói: “Mình cũng không biết, thế nhưng tai nó đang bị thường, nếu như không xử lý kịp thời, nói không chừng sẽ bị nhiễm trùng, mình phải đưa nó đi xử lý vết thương trước đã. Thế nhưng mình lại không biết chỗ.”

“Meo…”

Tiểu Hôi nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Lục Phi nhớ tới lời của Diêm Minh, một người họ hàng của cậu ấy có một tiệm thú cưng.

“Tôi biết một tiệm thú cưng, không biết có thể xử lý vết thương thế này không nữa.”

Khương Giáng vội vàng hỏi: “Ở đâu?”

“Cậu chờ một chút, tôi hỏi thử một chút.”

Lục Phi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Diêm Minh, hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”

“Chơi game, sao thế?”

“Mình muốn hỏi cậu một chuyện, không phải cậu nói nhà cậu có một người họ hàng mở tiệm thú cưng sao? Mình muốn hỏi một chút, chỗ đó có thể xử lý vết thương của thú cưng không?”

Diêm Minh có chút ngạc nhiên, hỏi: “Sao thế? Cậu có thú cưng bị thương sao? Mình chưa từng nghe nói cậu có nuôi thú cưng đấy!”

“Cậu chỉ cậu nói có thể hay không thôi.”

Diêm Minh suy nghĩ một chút, trả lời: “Nếu không phải quá nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ thôi thì có thể.”

“Được rồi, cậu gửi địa chỉ cho mình đi.”

“Được.”

Lục Phi hỏi rõ địa chỉ xong, quay đầu nói với Khương Giáng: “Đi thôi, có thể.”

“Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.”

Lục Phi cố ý hỏi: “Cho nên ban nãy cậu nói dẫn tôi tới làm quen với một người bạn nhỏ chính là con mèo trong ngực cậu đây sao?”

“Ừ.” Khương Giáng gật đầu một cái, nói: “Nó tên là Tiểu Hôi, là thú cưng mình lén nuôi ở ngoài đấy.”

“?”

Thấy Lục Phi có chút nghi ngờ, Khương Giáng giải thích: “Thật ra cũng không tính là thú cưng của mình, nó là một con mèo hoang. Năm ngoái, lúc mình mới chuyển tới trường, có một ngày trong lúc mình đang đi chơi ở chỗ này, nhìn thấy nó, dường như bị người ta vứt bỏ, chân trước cũng không biết bị vật gì cán gãy, hơi tật một chút. Mới đầu, mình thấy nó rất đáng thương, thế nên tốt bụng giấu nó ở một góc tường phía trong động, mỗi ngày đều tới thăm nó, cho nó một ít thức ăn, từ từ trở nên thân quen. Càng về sau khi nó đã khỏi bệnh rồi, chỉ thích chỉ nhảy khắp nơi, cũng vì phải đi học một tuần chỉ có thể tới thăm nó một lần.”

Lục Phi tò mò nói: “Nếu cậu thích nó như thế, cũng có tình cảm với nhau, vậy sao cậu không mang nó về nhà nuôi? Cậu để nó lưu lạc bên ngoài như thế, lỡ như chuyện giống hôm nay lại xảy ra một lần nữa thì sao.”

Khương Giáng có chút buồn phiền nói: “Mình cũng muốn, thế nhưng mình không thể mang về được.”

“Tại sao thế?” Lục Phi tò mò hỏi.

“Bởi vì em trai mình, từ nhỏ nó đã bị dị ứng lông mèo rồi.”

Lục Phi: “…”

Hoá ra là như thế!

Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, nhanh chóng đến tiệm thú cưng mà Diêm Minh nói.

Mới vừa đẩy cửa bước vào, chó mèo trong tiệm đều đồng loạt kêu lên với Khương Giáng và Lục Phi.

“Im!”

Một cô gái mặc quần áo màu trắng, đeo kính, mắng một tiếng, tiệm thú cưng nhanh chóng yên tĩnh lại.

Người phụ nữ quan sát hai người một chút, sau đó hỏi Lục Phi: “Cậu là Lục Phi đúng không? Tên nhóc con Diêm Minh giới thiệu tới đây?”

“Vâng.” Lục Phi đáp một tiếng.

Có vẻ như trước khi anh tới đây, Diêm Minh đã gọi điện thoại cho chị ấy.

“Con mèo trong lòng cô bé này bị thương?” Người phụ nữ nhìn Tiểu Hôi trong lòng Khương Giáng.

Khương Giáng nói: “Vâng, tai nó bị thương.”

Người phụ nữ đưa tay chuẩn bị xem vết thương của Tiểu Hôi, thế nhưng Tiểu Hôi lại phản kháng theo bản năng, giơ móng vuốt của mình ra, nhe răng múa vuốt với chị ấy.

“Meo…”

“Nó hung dữ thật.”

Người phụ nữ cười một tiếng, nói: “Hai em đứng đây chờ tôi một chút, tôi đang có một cuộc tiểu phẫu ở bên trong, đang triệt sản cho một em poddle.”

Khương Giáng: “…”

Lục Phi: “…”

Sau khi người phụ nữ rời đi, hai người ngồi trong tiệm, Khương Giáng ôm Tiểu Hôi trong lòng, có chút yên lặng.

“Con mèo này của cậu là đực hay cái thế?” Lục Phi đột nhiên hỏi.

Khương Giáng hơi sững sốt, sau đó lúng túng trả lời: “Mình cũng không biết.”

“…”

Lục Phi lại hỏi: “Cậu không nhận ra sao?”

“Cậu xem được?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Tôi cũng không nhìn ra.” Lục Phi nói: “Thế nhưng chờ lát nữa, cậu có thể nhờ chị họ của Diêm Minh xem giúp.”

“Ừ.”

Hai người đang trò chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của con poddle ở trong phòng.

Tiểu Hôi nằm trong lòng Khương Giáng bị doạ lập tức rúc vào người cô.

“…”

“…”

Lục Phi và Khương Giáng nhìn nhau một cái.

Người phụ nữ nói nhanh, đúng là nhanh thật.

Từ lúc chị ấy đi vào, còn chưa tới mười phút đã triệt sản cho con poddle xong rồi.

Một người phụ nữ trung niên ôm con chó nhỏ của mình, đi theo sau lưng người phụ nữ, nước mắt thi nhau rơi xuống.

“Được rồi, bây giờ tới phiên hai đứa.”

Khương Giáng lập tức ôm Tiểu Hôi tiến lên.

Có lẽ bởi vì tiếng kêu thảm thiết vừa nãy khiến Tiểu Hôi vẫn còn sợ hãi, nó kịch liệt phản kháng, ngay cả Khương Giáng cũng không khống chế nổi.

Lục Phi đang định tiến lên hỗ trợ, người phụ nữ xoay người cầm ra một chiếc ống tiêm.

Chỉ thấy tay chị ấy nhấc lên một chút, sau đó nhanh chóng tiêm Tiểu Hôi một mũi, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta tặc lưỡi.

Mười mấy giây sau, Tiểu Hôi lập tức yên tĩnh lại.

“Đây là thuốc an thần.”

Người phụ nữ đặt Tiểu Hôi lên bàn làm việc, vừa kiểm tra vết thương của Tiểu Hôi, vừa nói: “Con mèo này của em hẳn không phải nuôi ở nhà đúng không? Mèo hoang à?”

“Vâng, cho là thế đi ạ.” Khương Giáng trả lời.

“Ngoại trừ vết thương trên tai nó, thật ra trên người nó vẫn còn những vết thương khác. Có mấy vết mới, có mấy vết đã đóng màu, có vẻ như nó bị mấy con mèo khác bắt nạt. Không chỉ có thế, còn có cả ký sinh trùng.”

“Thế chị có thể xử lý được không ạ?” Khương Giáng lo lắng hỏi.

Người phụ nữ cười nói: “Đương nhiên là được, thế nhưng phải ra ngoài đóng tiền.”

Khương Giáng: “…”

“Em phải hiểu, mặc dù hai đứa là bạn học của Diêm Minh, thế nhưng chị đây cũng mở cửa làm ăn, cùng lắm là giảm cho hai đứa một chút.”

“Được, không thành vấn đề.” Lục Phi ở bên cạnh bổ sung.

Nếu như Khương Giáng không có đủ, anh vẫn còn một ít tiền.

Sau đó chính là thời gian công việc của phụ nữ.

Sau hơn nửa tiếng, cuối cùng toàn bộ vấn đế của Tiểu Hôi cũng được xử lý tốt.

“Được rồi, xong cả rồi.”

Người phụ nữ dặn dò: “Sau khi quay về, trong vòng ba ngày cố gắng không để nó dính nước.”

Khương Giáng vừa nghe, sắc mặt trông có chút khó coi.

Nếu như cô có thể đưa con mèo này về nhà thì đã mang về từ lâu rồi, cũng không để nó lưu lạc ở công viên như thế.

Phải làm thế nào đây?

Thế là, cô quay đầu nhìn về phía Lục Phi.

Lục Phi: “…”

Cậu không nên nhìn tôi!

Tôi sẽ không đưa nó về nhà đâu.

Muốn tôi làm người dọn phân sao! Không bao giờ!

Khương Giáng nói: “Lục Phi, hay là cậu chăm sóc nó giúp mình mấy ngày đi, được không? Chỉ cần nó khoẻ hơn một chút, mình sẽ thả nó về công biên ngay.”

Thấy Lục Phi do dự, không nói tiếng nào, Khương Giáng lại lên tiếng: “Lục Phi, xem như mình cầu xin cậu, có được không?”

Lần này, ngay cả người phụ nữ cũng nhìn về phía Lục Phi, dường như đang dùng ánh mắt nói chuyện với anh.

Nhóc con, một cơ hội để tăng thiện cảm tốt như thế, vậy mà cậu cũng không nhận?

Còn do dự cái gì đấy!

Đối mặt với sự khẩn cầu của Khương Giáng, trong lòng Lục Phi đang vô cùng rối.

Anh rất muốn từ chối.

Thế nhưng khi anh nhìn thấy dáng vẻ đáng thương kia của Khương Giáng, vẻ mặt khiến người ta thương xót, thế là anh không cứng rắn nổi nữa, không mở miệng được.

Thế là anh mềm lòng, lại gật đầu đồng ý, nói: “Được rồi, quyết định vậy nhé, chỉ mấy ngày.”

Hoàn toàn quên mất một giây trước anh còn thề rằng mình không đáng làm người dọn phân!

“Có thật không? Cảm ơn cậu nhé, Lục Phi.”

Vẻ mặt của Khương Giáng nhanh chóng trở nên vui sướng.

Cô cười nói: “Tiểu Hôi chắc chắn sẽ thích cậu.”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp