Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 8: Hổ dữ cũng không ăn thịt con


1 năm

trướctiếp



Bầu không khí trong phòng tiếp khách lập tức trở nên cứng nhắc.

Trần Đức ở bên cạnh ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Đi theo anh Tần nhiều năm, Trần Đức làm những chuyện khác chỉ có thể nói là tốt thôi, chỉ có một việc duy nhất là làm rất xuất sắc - Đó chính là nhìn sắc mặt của anh Tần.

Chẳng hạn như bây giờ, anh trông thì bình tĩnh, nhưng thực ra tâm trạng không tốt lắm.

Trần Đức lại liếc qua phía Tô Bối, lòng thầm sốt ruột.

Mặc dù hai đứa trẻ lai lịch không rõ này tìm tới đây để nhận ba cũng rất khả nghi, nhưng chỉ từ cuộc giao lưu đơn giản vừa rồi thì cảm giác của Trần Đức với Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cũng không tệ.

Cũng không biết đầu óc cô nhóc này có vấn đề hay chỉ đơn giản là vô tâm. Nếu cô đã có thể biết được địa chỉ trên thẻ căn cước của anh Tần thì chẳng lẽ không thể tiện thể hiểu biết một chút về cách người ngoài đánh giá anh Tần sao?

Người lần trước dám thách thức Tần Thiệu như vậy chắc giờ cỏ trên mộ lúc này chắc đã cao tới hai mét rồi.

Tuy nhiên, khi nhìn vào mắt của Tô Bối, không biết có phải là ảo giác của Trần Đức hay không, anh ấy luôn cảm thấy đôi mắt đó hơi giống anh Tần, không chỉ là đôi mắt, mà đến ánh mắt cũng rất giống.

Đều êm ả như nhau, nhưng cũng đều ẩn giấu sóng ngầm.



Trong cuộc giằng co này, Tần Thiệu là người dời mắt chịu thua.

“Mục đích của hai đứa là gì?” Tần Thiệu hỏi.

“Tìm ba.”

“Lý do?”

“Ba là ba của tụi con.”

Tần Thiệu: “…”

Anh đột nhiên hơi nhớ nhung những gián điệp thương mại được công ty đối thủ cài vào trước kia, ít nhất đầu óc ai cũng thông minh nhanh nhạy. Không giống hai đứa trẻ trước mặt này.

Anh Tần lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bất lực vì không thể câu thông.

Nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Tần Thiệu, trong lòng Tô Bối cũng hơi chột dạ.

Trong tiểu thuyết chỉ nói rằng sự kết hợp ngoài ý muốn của Tô Mai với Tần Thiệu là do nam chính sắp đặt, nhưng lại không nói đã sắp đặt như thế nào, cho nên, rốt cuộc Tần Thiệu có biết lúc trước anh đã từng có một đêm ngoài ý muốn như vậy hay không, trong lòng Tô Bối cũng không chắc chắn.

Nhưng anh chính là ba ruột của họ, điều này không sai chút nào.

“Có lẽ bọn con đột nhiên tìm đến thế này khiến ba cảm thấy rất bất ngờ, nhưng những gì con nói đều là thật cả, ba thật sự là ba của bọn con.” Tô Bối nhìn Tần Thiệu, nói với giọng điệu chân thành và khuôn mặt ngoan ngoãn: “Nếu thực sự không tin thì ba có thể đưa bọn con đi làm giám định ADN.”

Tần Thiệu hờ hững liếc nhìn Tô Bối, không hề từ chối việc giám định ADN mà đối phương đã đề nghị.

Đúng lúc này, di động của Tần Thiệu vang lên.

Nhìn thoáng qua thông báo cuộc gọi đến, Tần Thiệu giơ tay ra hiệu Trần Đức đưa hai đứa trẻ ra ngoài, sau đó mới bắt máy.

Cuộc gọi này của Tần Thiệu kéo dài suốt hai mươi phút.

Khi Trần Đức bị Tần Thiệu gọi vào lần nữa thì thấy anh Tần đặt di động bên tay, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên. Anh ấy nhỏ giọng gọi: “Sếp?”

“Ngoài Lưu Kim Kỳ ra thì còn có ai đang phụ trách chi nhánh Thiên Lam nữa?”

“Chi nhánh Thiên Lam sao?” Trần Đức nhớ lại: “Ngoài tổng giám đốc Lưu ra thì hai giám đốc Vương Tiến và Từ Cường cũng ở đó, có phải bên đó đã xảy ra vấn đề gì không?”

“Có một số người không có mắt, tay duỗi dài quá rồi.” Tần Thiệu chỉ nói một câu ngắn gọn rồi không nói thêm gì nữa, dặn Trần Đức sắp xếp lịch trình tới thành phố S cho mình.

Trần Đức đáp lại, sau đó đột nhiên nghĩ đến hai đứa trẻ vẫn đang đứng ngoài cửa, anh ấy thấy khó xử không biết làm sao, đành cắn răng nhắc nhở: “Sếp, vậy hai đứa trẻ ở bên ngoài…”

“Để đó trước đi.”

“Vâng.”



Cùng lúc đó, ở bên ngoài phòng tiếp khách.

Tô Tiểu Bảo tựa ở bên tường, im lặng một hồi, cuối cùng vẫn không khỏi oán trách một câu: “Thật không hiểu tại sao chị phải đến tìm người đó nữa.”

“Tìm ông ấy nuôi chúng ta.” Tô Bối trả lời.

“Chỉ vì điều này thôi à?”

“Chứ sao?”

Tô Tiểu Bảo: “…”

Lúc đầu Tô Tiểu Bảo nghĩ rằng Tô Bối đột nhiên nổi hứng, từ nơi xa xôi bôn ba đến thành phố B tìm ba là vì cô muốn có một người ba. Giống như những bạn học khác, có một người ba có thể họp phụ huynh cho họ, có thể đứng ra bảo vệ họ khi bị bắt nạt.

Nhưng làm sao cũng không ngờ rằng lý do của Tô Bối lại nông cạn như vậy.

“Chẳng phải dù không có người đó thì chúng ta vẫn sống rất tốt đó sao, hơn nữa em cũng có thể nuôi chị mà.” Tô Tiểu Bảo không phục nói.

“Khác chứ.”

Dù cho Tô Tiểu Bảo rất thông minh, dù cho Tô Bối đã học được rất nhiều thứ trong bốn năm ở dị thế kia, nhưng chỉ cần họ vẫn còn là trẻ vị thành niên thì có rất nhiều chuyện họ có muốn cũng không làm được.

Cho dù là cái kết trong phiên ngoại tiểu thuyết hay cái kết trong mơ thì cũng là thứ Tô Bối không muốn nhìn thấy, cô không thể để Tô Tiểu Bảo đi đến tương lai như vậy, cho nên dù thế nào thì cô cũng sẽ tìm tới Tần Thiệu.

Ít nhất người này có khả năng cung cấp cho họ một môi trường bình thường để lớn lên.

Mặc dù trong tiểu thuyết, cuối cùng Tần Thiệu sẽ thảm bại trong cuộc tranh giành với nam chính, rơi vào cái kết táng gia bại sản, nhưng đó cũng là chuyện của rất nhiều năm sau.

Ít nhất thì bây giờ anh Tần vẫn là một người lợi hại luôn giẫm nam chính dưới bùn lầy.

“Nhưng em cảm thấy Tần Thiệu kia… Không phải người tốt lành gì.” Tô Tiểu Bảo suy nghĩ một hồi rồi trầm giọng nói.

Tô Bối: “…”

Vấn đề anh Tần có phải là người tốt hay không thì quả thực rất mơ hồ.

Trong tiểu thuyết, Tần Thiệu với tư cách là đối thủ của nam chính, là một vai boss phản diện xuyên suốt toàn văn, được miêu tả thành một tên xấu xa nham hiểm xảo trá, thủ đoạn hung tàn, lạnh lùng tàn nhẫn.

Nhưng nghĩ kỹ lại, ngoài việc không ưa nam chính và cách đối xử với đối phương có phần mạnh mẽ ra thì dường như Tần Thiệu cũng chưa từng làm chuyện phi pháp hay giết người phóng hỏa gì cả.

Đương nhiên, sự đáng sợ của Tần Thiệu cũng là sự thật.

“Tô Tiểu Bảo, em phải nhớ kỹ một điều, cho dù ông ấy có phải người tốt hay không thì ông ấy cũng là ba của chúng ta.”

Dứt lời, Tô Bối lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Với lại, hổ dữ cũng không ăn thịt con đâu.”



Lúc Trần Đức từ trong phòng họp đi ra thì tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai chị em họ.

Hóa ra trong mắt của hai đứa trẻ này, anh Tần không phải là người tốt sao?

Còn nữa, cô bé à, câu cuối cùng “Hổ dữ không ăn thịt con” là nghiêm túc đấy hả?

Trần Đức vô thức quay đầu liếc nhìn cánh cửa của phòng tiếp khách để chắc chắn anh Tần ở bên trong hẳn không thể nghe được lời đánh giá của hai đứa nhỏ này về mình, lúc này mới cố tình ho khan một tiếng rồi bước đến trước mặt hai chị em.

“Để các cháu chờ lâu rồi.”

“Chú ơi, ba của cháu đã gọi điện thoại xong rồi sao? Bây giờ chúng cháu có thể vào được chưa?”

Gọi ba cũng bon mồm đấy nhỉ.

Nếu không phải nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi của hai đứa thì Trần Đức thật sự tin vào dáng vẻ ngoan ngoãn đợi ba của Tô Bối lúc này.

“Bây giờ anh Tần có một số công việc quan trọng phải xử lý, về phần hai đứa thì...” Nhìn hai nhóc đáng thương ở trước mặt, Trần Đức thở dài nói: “Hai đứa đi theo chú vậy.”



Trần Đức đưa Tô Bối và Tô Tiểu Bảo tới biệt thự của Tần Thiệu ở Cảnh Viện.

Sở dĩ đưa hai đứa nhỏ tới đây không phải vì đã công nhận thân phận của chúng, mà là vì bên đây có người trông chừng, tiện cho việc theo dõi.

Quản gia của biệt thự họ Châu tên Phúc – hay được gọi là bác Phúc rất ngạc nhiên khi thấy Trần Đức đưa hai đứa bé tới.

“Tiểu Trần, hai đứa bé này là ai?”

“Đồn cảnh sát liên hệ sếp đưa về, công ty của sếp có chút chuyện gấp phải xử lý nên không thể lo xuể, bác sắp xếp phòng cho chúng ở tạm trước, về tình hình cụ thể thì bác có thể tự hỏi sếp khi anh ấy trở về.” Trần Đức nói.

Sau khi giải thích vài câu với bác Phúc thì Trần Đức lại nhìn về phía hai đứa Tô Bối, nói: “Trong khoảng thời gian này hai đứa ở tạm đây đi, đây là bác Phúc, quản gia ở đây, có vấn đề gì thì hai đứa có thể tìm bác ấy. Còn nữa, đừng chạy lung tung trong nhà này, phải nghe lời bác Phúc…”

“Dạ.” Tô Bối gật đầu rồi kéo Tô Tiểu Bảo chào bác Phúc: “Chào bác Phúc ạ.”

Lời của Trần Đức rất mơ hồ, trong lúc nhất thời, bác Phúc cũng không chắc nên đối xử với hai đứa bằng thái độ gì. Nhưng rồi, bác Phúc vẫn mỉm cười đáp lại trước lời chào ngọt ngào của hai đứa bé.

Nhìn thấy hai người Tô Bối được đưa lên lâu, Trần Đức suy nghĩ một hồi rồi dặn dò thêm một câu: “Hiện giờ vẫn chưa rõ thân phận của hai đứa trẻ này nên làm phiền bác Phúc theo dõi thêm, có gì bất thường thì cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

Nghe vậy, trong mắt bác Phúc lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Vậy tôi đi đây.”

Khi Trần Đức chuẩn bị rời đi thì lúc này, Tô Bối từ trên lầu chạy xuống đuổi theo.

“Cái này cho chú nè.” Tô Bối đưa cho Trần Đức hai tờ giấy gấp vào nhau, hai tờ giấy này rõ ràng được xé từ vở bài tập ra.

Trần Đức thắc mắc: Đây là gì?”

“Tóc của cháu với Tô Tiểu Bảo, ngoài ra trong đây còn có móng tay mà tụi con vừa cắt, cháu cũng đã ghi số rồi, các chú có thể đem đi làm giám định quan hệ huyết thống với ba cháu.” Suy nghĩ một hồi thì Tô Bối lại nói: “Nếu giám định còn cần mẫu máu thì tụi cháu cũng có thể cùng chú đi lấy máu.”

Nghe thấy lời của Tô Bối, Trần Đức nhướng mí mắt lên: Rốt cuộc cháu lấy đâu ra tự tin mà dám chắc kết quả ADN sẽ giống như lời cháu đã nói?

“Tần Thị có dịch vụ y tế chuyên biệt, nếu cần lấy mẫu thì sẽ có người đặc biệt tới đây.” Trần Đức nói, nhưng vẫn nhận lấy vài gói đồ từ trong tay Tô Bối.



Sau khi rời khỏi Cảnh Viện, Trần Đức tức tốc trở về Tần Thị và sắp xếp lịch trình cho anh Tần tới thành phố S.

“Vào đi.” Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tần Thiệu ném ra một chữ.

“Sếp, lịch trình đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Ngoài ra.” Trần Đức khựng lại một chút rồi lại nói: “Hai đứa trẻ kia cũng được dẫn đi rồi.”

“Ừm.” Tần Thiệu nhàn nhạt đáp lại, rõ ràng không quan tâm lắm.

Nhưng Trần Đức vẫn phải làm tròn bổn phận báo cáo toàn bộ: “Tạm thời sắp xếp cho hai đứa ở Cảnh Viên.”

Nghe vậy, Tần Thiệu hơi nhíu mày, khi nghĩ đến hai đứa trẻ bẩn thỉu kia thì đáy mắt hiện lên vẻ không vui.

Trần Đức thấy thế liền lo lắng: “Sếp, có phải sự sắp xếp của tôi không thỏa đáng lắm không, vậy tôi…”

“Cứ thế trước đi.” Tần Thiệu nói: “Cho người điều tra cẩn thận và sắp xếp theo dõi 24/24.”

“Sếp, ý của sếp là…” Nghe lời này, sếp không tin hai đứa trẻ kia sao?

“Cậu cảm thấy tôi có thể có hai đứa con như thế được sao?” Tần Thiệu hơi buồn cười hỏi ngược lại.

Trần Đức câm nín luôn.

… Nói cũng phải, nếu thật sự có con thì sao chính bản thân sếp lại không biết cho được?

Cây to đón gió cả, có không ít người lăm le Tần Thị, muốn giở trò ở sau lưng.

Gián điệp thương mại, phụ nữ, đàn ông gì đó, Trần Đức đã xử lý quá nhiều rồi, thậm chí ba năm trước còn có người giả mạo là họ hàng nhà mẹ đẻ của bà chủ nhằm muốn vớt được chút lợi ích từ Tần Thị.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Trần Đức thấy cho hai đứa bé đến giả mạo là con ruột của anh Tần.

Bản thân sếp vốn có tính tình lạnh lùng, cộng thêm những năm này mải bận rộn chuyện của công ty, trước giờ bên cạnh cũng không có sự tồn tại của bất cứ người phụ nữ nào.

Thật sự không nói khuếch đại chút nào, nếu không phải bên Tần Thị gây áp lực thì nói không chừng những tin tức kiểu “Anh Tần X lãnh đạm”, “Anh Tần yếu sinh lý” đã bay đầy trời rồi.

Đây không được xem là bí mật.

Đến phụ nữ cũng không có thì con chui ở đâu ra được chứ?

Rốt cuộc là do người chủ mưu điều tra không kỹ hay là đầu óc có vấn đề không biết nữa?

“Khả năng diễn xuất cũng khá đấy.” Lúc này Tần Thiệu đột nhiên lên tiếng, tùy hứng nhận xét một câu.

Lời nhận xét này là dành cho Tô Bối: Ngay khi vừa nãy đối mặt với đứa trẻ đó, tuy không đến mức tin lời của Tô Bối, nhưng thái độ của anh quả thực đã có một chốc buông lỏng.

Nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười.

Phái đứa trẻ đến, nghĩ rằng anh sẽ mềm lòng hay gì?

“Đang cầm gì trong tay đấy?” Tần Thiệu liếc nhìn thứ trong tay Trần Đức rồi hỏi.

“Sếp nói cái này à? Đây là tóc và móng tay của hai đứa trẻ đó.”

Nghĩ đến những lời Tô Bối đã nói khi đưa thứ này cho mình, Trần Đức suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi Tần Thiệu: “Sếp, sếp xem liệu có nên sắp xếp làm giám định AND giữa sếp với hai đứa trẻ đó không?”

“...” Tần Thiệu nhướng mí mắt lên: “Bao lâu thì có thể ra kết quả?”

“Sau khi lấy mẫu thì nhanh nhất vài tiếng là có thể ra kết quả.”

“Làm đi.”



Vốn dĩ chuyện của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã được xem là tạm kết thúc rồi. Nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra dáng vẻ chắc chắn của Tô Bối khi đưa đồ cho anh ấy, cũng không biết Trần Đức bị chập dây nào mà lại như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Sếp có từng nghĩ rằng nếu, tôi nói nếu thôi nha, hai đứa trẻ kia thật sự có quan hệ máu mủ với sếp thì sao không?”

Nếu hai đứa trẻ kia thật sự là con của sếp.

Trần Đức: …

Anh Tần nổi tiếng lợi hại trong giới kinh doanh có thêm hai đứa trẻ con bên cạnh.

Anh ấy thực sự không thể tưởng tượng được cảnh tượng này.

Tần Thiệu không có nhiều suy nghĩ phong phú như Trần Đức, khi nghe thấy lời của Trần Đức, anh chỉ hờ hững liếc nhìn đối phương.

“Cho dù là như vậy thì đã sao?”

Chẳng qua cũng chỉ là hai đứa trẻ đột nhiên xuất hiện thôi mà, vậy thì sao?

Nhà họ Tần không thiếu tiền, Tần Thiệu anh đây càng không thiếu tiền, nếu pháp luật quy định anh phải nuôi hai đứa trẻ kia thì anh ném chút tiền ra nuôi thôi.

Nuôi đến khi trưởng thành thì ném ra ngoài.

Chỉ là trong nhận thức của Tần Thiệu không tồn tại loại khả năng đó.

Cho dù anh thực sự có con đi nữa thì cũng sẽ không phải loại chất lượng đó.



“Xem cái này trước đi.” Bỏ qua chủ đề “con cái”, Tần Thiệu ra hiệu Trần Đức cầm tài liệu trên bàn lên.

Cầm lấy tài liệu, Trần Đức nhìn kỹ một lượt, sau đó sắc mặt trở nên hơi u ám.

“Lại là Tống thị?” Trần Đức cau mày nói.

Chủ tịch của Tống Thị - Tống Ngạn Thành vì một vài nguyên nhân nên có mâu thuẫn với anh Tần cũng không phải là bí mật, Tống Thị thách thức Tần Thị từ ngoài đến âm thầm cũng không phải chuyện mới mẻ. Chỉ là, hành động nhỏ của Tống Thị gần đây có phải hơi nhiều không?

Đầu tiên là ra tay với chi nhánh Thiên Lam, lần này càng “Tốt”, trực tiếp duỗi tay đến trụ sở chính của Tần Thị luôn.

Âm thầm đục khoét nền tảng của Tần Thị thế này có ổn không thế?

“Ngày càng to gan rồi.” Tần Thiệu đánh giá một câu với vẻ mặt bình tĩnh.

Mười mấy năm trước, Tống Ngạn Thành chuyển tài nguyên của Tế Hoa để thành lập Tống Thị, bởi vì lười tranh luận với hai người kia nên anh không nói gì, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mấy năm nay Tống Thị lại luôn nhảy nhót trước mắt anh, anh Tần cũng chỉ xem là trò hề mà không thèm để tâm.

Nhưng không ngờ người đó lại xem sự bao dung của anh thành vốn liếng để làm càn.

“Giờ Tống Ngạn Thành đang ở thành phố S?” Tần Thiệu nhướng mày hỏi.

“Vâng, anh ta đã ở đó từ một tuần trước rồi.” Trần Đức đáp, đây cũng là tin tức anh ấy vừa nhận được. Vì khiến cho Tần Thị bị mất cánh tay chi nhánh Thiên Lam này, chủ tịch Tống quả thực rất nhọc lòng.

“Vậy thì vừa hay, đi cho anh ta một bài học.”



“Đúng rồi, đêm nay sếp còn về Cảnh Viện không?”

Anh Tần cau chặt mày: “Không về.”



Lời tác giả:

[Mẩu chuyện nhỏ]

10 ngày trước

Anh Tần: Đây là con của tôi á? Chất lượng kém quá vậy.

10 ngày sau

Anh Tần: Đây chính là con của tôi! Thơm quá

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp