Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 6: Ba tôi tên Tần Thiệu


1 năm

trướctiếp

Chuyện của Tô Bối cuối cùng cũng kết thúc, nhưng vẫn còn nhân viên nhà trường chưa chịu thôi.

Trong phòng họp hội nghị của trường, hiệu trưởng cũng vì chuyện của Tô Bối mà tranh luận với các giáo viên khác không thôi.

"Nhà trường phải lên tiếng đính chính sự việc lần này ngay, không cần biết chuyện của Tô Bối trên các trang mạng là thật hay giả thì đều sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, có thể sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến điểm thi đua của trường ta."

"Thầy Lý, ý của thầy thế nào?"

"Tôi cho rằng nên cho Tô Bối tạm nghỉ học một thời gian ngắn, chỉ cần đương sự không đến trường, các học sinh sẽ tránh tái diễn xung đột như lần này. Mặt khác, nếu người bên phòng giáo dục hỏi đến, chúng ta cũng có thể nói mấy đứa học sinh chỉ đùa với nhau thôi, trường học đã nghiêm túc ra quyết định xử lý, cho đương sự ở nhà để tự xem xét lại chuyện lần này."

Thầy chủ nhiệm nghe ý kiến của thầy Lý xong thì nhíu mày: "Tôi không đồng ý, cách này chỉ có thể trị ngọn chứ không thể trị gốc, hơn nữa, cách này vô cùng không công bằng đối với em học sinh ấy."

"Giờ không phải lúc thảo luận việc công bằng hay không công bằng đâu thầy à, chúng ta phải lập tức suy nghĩ cách ứng phó với nhân viên điều tra bên phòng giáo dục."

"Thầy Lý nói đúng đó, chúng ta cho em học sinh kia nghỉ học cũng là vì lo lắng cho em ấy mà, qua chuyện lần này, em ấy cần phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh tâm trạng lại."

"Nhưng mà theo tôi thấy thì tình hình của em Tô Bối rất ổn, thành tích của học sinh này cực kỳ cao, một học sinh như thế cũng có thể giúp cho trường mình tăng điểm thi đua mà."

"Nhưng Tô Bối cũng chỉ là một học sinh, một học sinh có thành tích tốt chẳng là gì so với điểm thi đua cả." Vị giáo viên vừa nói câu này hơi ngừng lại một chốc, sau đó lại nói tiếp: "Hơn nữa, hộ khẩu và học bạ của hai em học sinh Tô Bối và Tô Tiểu Bảo này cũng có vấn đề cơ mà nhỉ?"

Đương nhiên đây là vấn đề có từ lâu trong trường, cũng không thể giải quyết trong một sớm một chiều được.

"Vậy việc học của Tô Bối thì sao đây?"

"Có thể bổ túc chương trình học sau, chúng ta cũng nào có đuổi học em học sinh này đâu, chỉ là tạm thời nghỉ học thôi, em ấy chỉ cần ở nhà tự điều chỉnh bản thân một thời gian ngắn, qua đợt kiểm tra là có thể quay về đi học tiếp mà."



Trong lúc nhà trường đang thảo luận việc có nên yêu cầu Tô Bối tạm thời nghỉ học hay không thì Tô Bối đã dẫn Tô Tiểu Bảo tạm biệt căn phòng cũ gắn bó 14 năm ròng, mang hành lý trên lưng, bước lên con đường tiến về thành phố B.

Đầu tiên, hai người đi nhờ một chiếc xe kéo nhỏ trong thôn, đi khoảng một tiếng, sau khi đã vào trong nội thành thì lại tiếp tục đi thêm hai chuyến xe buýt nữa mới đến ga tàu hỏa.

Mãi đến khi cả hai đã lên tàu hỏa, mặc dù đoạn đường này khá gập ghềnh xóc nảy, nhưng cũng coi như khá suôn sẻ.

Trên đường đi, không ngờ lại có thêm vài chuyện nổ ra.

Người ngồi bên cạnh Tô Bối là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, là một kẻ mặt người dạ thú. Ngay khi Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đi vào khoang tàu lửa, đối phương bắt đầu dùng ánh mắt thấp hèn rẻ rúng nhìn chằm chằm vào Tô Bối.

Ánh mắt dán chặt vào Tô Bối của người đàn ông kia khiến Tô Tiểu Bảo rất khó chịu, lồng ngực như nghèn nghẹn một cảm giác nóng rực như lửa.

Nếu ở trường học mà có học sinh nam nào có mắt như mù dám nhìn Tô Bối như vậy, chắc chắn Tô Tiểu Bảo sẽ đập đối phương răng rơi đầy đất rồi đấy.

Nhưng nhớ tới lời dặn dò trước khi đi của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo siết chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn nhịn cảm giác cáu kỉnh xuống.

"Tô Bối, chị ngồi bên trong đi." Tô Tiểu Bảo đứng dậy đổi chỗ với Tô Bối.

"Ừ, Tô Tiểu Bảo, em ngồi cũng hướng vào bên trong nha." Tô Bối kéo Tô Tiểu Bảo nhích vào bên phía trong một chút: "Quay đầu lại đây, đừng có nhìn về phía bên kia."

Tuy hiểu rõ ý của Tô Bối, vậy nhưng Tô Tiểu Bảo vẫn cảm thấy có hơi ngoài dự tính: "Em là con trai, không cần phải sợ như vậy."

"Em không hiểu đâu."

Thời buổi này không chỉ có nữ sinh mới gặp những "nguy hiểm" này mà nam sinh cũng thế.

Nhận ra sự phòng bị của hai đứa nhỏ, dường như người đàn ông ngồi bên cạnh kia cũng chẳng thèm để ý mấy, đã vậy còn liếm liếm khóe môi, "thân thiện" cười cười nhìn hai đứa nhỏ.

Tô Bối nhìn thấy nụ cười của ông ta, trong đầu đã thấu rõ sự bẩn thỉu hèn hạ của gã này.

"Em nhích vào chút nữa đi." Cách thằng già bỉ ổi này xa một chút.

Tô Bối kéo Tô Tiểu Bảo nhích về hướng mình một chút.

May thay gã đàn ông kia không xuống cùng trạm với Tô Bối.

Đến phía Bắc thành phố B, gã đàn ông bước xuống tàu, còn nhân lúc xuống tàu mà ngừng lại trước chỗ ngồi của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo một chốc.

"Vẫn còn là trẻ vị thành niên à?" Gã đàn ông nhướng mày hỏi hai người họ.

"Cặp tình nhân nhí bỏ nhà ra đi hả?"

Tô Bối: "..."

Tô Tiểu Bảo: "..." Mình cực kỳ muốn đánh chết thằng già mất nết này!

Thấy hai người họ cúi đầu không để ý đến mình, gã đàn ông cũng không cảm thấy ngại ngùng gì, sau đó còn cười cười rồi rút danh thiếp từ trong ví tiền ra, bỏ vào chiếc cặp mà Tô Bối đang ôm ở trước người.

"Làm quen một chút ha, tôi họ Âu, có khó khăn gì thì cứ việc gọi cho tôi. Đương nhiên, cần gì khác cũng có thể gọi."

Gã đàn ông để lại danh thiếp và một nụ cười ti tiện mà ông ta tự cho là rất có sức hấp dẫn rồi mới nhấc chân rời đi.

Tô Bối hơi rũ mắt xuống, nhìn vào hai chữ "Đạo diễn" trên danh thiếp.

Bởi vì cảnh tượng trong mơ mà Tô Bối cực kỳ ghét hai chữ "đạo diễn" này. Hơn nữa, nếu gã đàn ông kia là một đạo diễn có tiếng tăm thì hẳn phải đi máy bay, ngồi hạng thương gia trên tàu cao tốc chứ hà cớ gì phải trả tiền xâu đi một chiếc xe màu xanh lá cơ chứ?

Thằng cha đó tám phần mười là một thằng già lừa bịp rồi, còn chuyên lừa gạt thiếu nữ mười tám đôi mươi lỡ dại sa chân nữa ấy.

Tựa như nhìn thấy một món đồ dơ dáy vô cùng ghê tởm, Tô Bối dùng hai ngón tay cầm lấy một góc nhỏ của tờ danh thiếp, không chút đắn đo ném thẳng vào túi rác.

Nhìn dáng vẻ ghét bỏ ra mặt của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo hậm hực: "Ban nãy chị kéo em lại làm gì?"

Vì Tô Bối vẫn luôn giữ chặt dây lưng quần của Tô Tiểu Bảo nên cậu mới không thể đứng lên, cô mà không kéo là cậu đã nhào qua đập thằng cha kia một trận từ lâu rồi.

"Chẳng lẽ không kéo em lại mà để em nhào lên à? Lỡ chẳng may hai người đánh nhau, nhân viên tàu lửa kéo tới đây rồi sao?"

Tô Bối phải chi giá cao mới mua được vé tàu hỏa cho mình và Tô Tiểu Bảo từ bọn đầu cơ, nguồn gốc của hai chiếc vé này thì khỏi phải nói, lỡ như nhân viên tàu hỏa kéo sang muốn kiểm tra vé của hai người, vậy người gặp rắc rối chính là hai người họ rồi chứ còn ai vào đây nữa.

Nghe Tô Bối nói vậy, Tô Tiểu Bảo cúi đầu, mấp máy môi.

"Người kia thật sự ở thành phố B sao chị?" Tô Tiểu Bảo nhìn dãy nhà cao tầng lướt nhanh qua cửa sổ của chuyến tàu, ánh mắt dần mờ mịt.

"Người kia" chính là người đàn ông đã cung cấp hai con nòng nọc nhỏ cho bọn họ ra đời.

Cậu không biết vì sao Tô Bối lại đột ngột muốn đi tìm người kia. Nhưng Tô Bối muốn đi tìm, cậu cản không được cô, chỉ đành đi theo cô.

"Phải." Giọng nói của Tô Bối quả quyết chắc nịch.

"Sao chị biết?"

"Chị mơ thấy."

Tô Tiểu Bảo: "..."

Sao cậu có cảm giác bị Tô Bối mang ra ngoài bán đi là thế nào nhỉ?

"Thôi được rồi, em đừng nghĩ nhiều làm gì, chị sẽ không lừa em đâu. Kiên trì thêm tí nữa, khoảng hai mươi phút nữa là đến rồi." Tô Bối vỗ vỗ đầu Tô Tiểu Bảo.

20 phút sau, tàu lửa đã đến trạm cuối, trạm B.

Khoảnh khắc hai chân chạm xuống mặt đất sau khi bước từ trên tàu lửa xuống, cả người Tô Bối nhẹ nhõm hẳn.

Chỉ có trời mới biết trên suốt chặng đường đi Tô Bối đã lo lắng đến mức nào, nghe tiếng bước chân trên tàu khiến Tô Bối thấp thỏm vô cùng, tựa như chim sợ cành cong, rất sợ nhân viên tàu lửa đột ngột đến tra xét vé của bọn họ.

Bây giờ đã ổn rồi, cuối cùng cũng đã tới!

Siết chặt hai tờ vé xe lửa trong tay, Tô Bối còn chưa kịp vui vẻ đã thấy nhân viên nhà ga và một người mặc cảnh phục đi đến, chặn hai người họ lại.

"Phiền hai vị trình vé tàu mà hai người vừa đi một chút."

"Không có vé sao?"

"Có ạ..."

Nhận lấy vé tàu trên tay Tô Bối, vị cảnh sát đi đầu nhìn thông tin ở trên một chút rồi nhìn hai gương mặt non trẻ của hai đứa nhỏ.

"La Tiểu Hồng? Trương Nhị Ngưu? Là hai cháu sao?"

"Vâng ạ." Một tiếng đáp nhỏ đến không thể nghe thấy được.

"88 tuổi hả?"

"..." Tô Bối vâng dạ không nổi nữa rồi.

Vị cảnh sát thấy vậy cũng hiểu rõ đầu cua tai nheo rồi: "Hai cháu đi theo chú."

Vị cảnh sát dẫn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vào đồn công an trong trạm xe lửa để thẩm tra.

"Tàu từ huyện N à?"

"Vâng."

"Hai đứa mua vé này từ đâu đây?"

"Mua từ chỗ bọn đầu cơ ạ."

"Cháu cũng biết bọn họ là bọn đầu cơ trục lợi, vậy mà còn dám mua nữa hả? Không biết cách mua vé chính quy sao?"

Nếu không phải có đồng nghiệp vừa bắt được một đám đầu cơ, hẳn là bọn họ sẽ không tra ra được hai tờ vé tàu khác biệt này đâu. Đã vậy còn là hai tờ vé của hai đứa nhỏ.

Hệ thống soát vé ở huyện nhỏ cũng quá qua loa rồi, vấn đề rõ rành rành như vậy mà cũng không phát hiện được, vậy mà lại để hai đứa nhỏ lên tàu.

"Hai đứa tên gì? Tên thật ấy."

"Tô Bối.", "Tô Tiểu Bảo."

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"14."

"Có căn cước công dân không?"

Tô Bối lắc đầu.

"Vậy còn sổ hộ khẩu thì sao?"

Tô Bối lại lắc đầu, sau đó lấy một tờ giấy có con dấu của Ủy ban huyện từ trong túi ra, đưa cho vị cảnh sát kia.

Nhìn nội dung bên trong tờ giấy, vị cảnh sát lại nhìn về phía Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Hai cháu còn chưa làm hộ khẩu luôn à?"

"Vẫn đang xử lý ạ." Tô Bối đáp.

Năm đó bà Vương nhận nuôi một cặp song sinh, chưa từng cân nhắc về việc làm sổ hộ khẩu cho hai đứa nhỏ.

Thôn mà bọn họ ở cũng có không ít những đứa trẻ không có hộ khẩu, vài năm trở lại đây, bọn họ đều lục tục giải quyết vấn đề này, nhưng đáng tiếc sau đó bà Vương qua đời, chuyện đến tay Tô Bối và Tô Tiểu Bảo lại trở nên phiền phức vô cùng.

Nếu như hai người họ có hộ khẩu thì Tô Bối đã chẳng phải chi nhiều tiền như vậy chỉ để mua hai chiếc vé từ bọn đầu cơ.

"Hai cháu đến thành phố B làm gì?" Bò nhà ra đi hả? Hay đi gặp bạn quen biết trên mạng?

Thấy hai đứa nhỏ không đáp lời mình, vị cảnh sát thẳng thắn hỏi: "Người giám hộ của hai đứa đâu? Có phương thức liên lạc với người nhà không?"

"Không có ạ."

"Hả?"

"Người giám hộ đã mất rồi ạ."

"Vậy là hiện tại hai đứa không có hộ khẩu, người giám hộ cũng đã mất rồi đúng không?" Vị cảnh sát xác nhận đi xác nhận lại mấy lần. Anh ta rất ít khi gặp phải những trường hợp khó giải quyết thế này, nhíu chặt đầu mày.

Ngay lúc này, Tô Bối mở miệng nói với anh ta: "Chuyện này, chú ơi, bọn con có ba đó ạ, bọn con đến thành phố B để tìm ba ạ."

Nếu còn tiếp tục im lặng không nói gì, có khi bọn họ sẽ bị đưa trở về thôn mất.

"Cháu nói ba cháu ở thành phố B hả?"

"Đúng vậy ạ, trước đây bọn cháu ở nông thôn với bà, sau đó bà qua đời, dặn bọn cháu phải đến thành phố B tìm ba ạ." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lời thuyết phục của Tô Bối vô cùng hợp tình hợp lý, hơn nữa cũng rất khớp với tình huống hiện tại của hai đứa nhỏ.

Vị cảnh sát lại nhìn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, vẻ mặt có thêm mấy phần cảm thông: "Đừng lo, nếu ba các cháu ở thành phố B, chú chắc chắn có thể giúp các cháu tìm được ông ấy."

"Có biết tên ba không nào?"

"Tần Thiệu ạ, Tần trong triều Tần, Thiệu trong nhĩ Thiệu."

Tần Thiệu? Cái tên này nghe có hơi quen quen.

Vị cảnh sát nhập tên "Tần Thiệu" lên hệ thống cảnh sát, tổng cộng có 236 kết quả tìm kiếm.

"Hai cháu có biết thêm thông tin gì khác về ông ấy không? Ví dụ như địa chỉ nhà hoặc là công ty ba các cháu đang làm việc ấy."

"Địa chỉ thì chắc là ở thành phố B rồi ạ, còn công ty, là tập đoàn Tần Thị ạ."

Chiếu theo các thông tin mà Tô Bối cung cấp, kết quả hiển thị khiến vị cảnh sát ngẩn cả người.

Hèn chi anh nghe tên quen lắm mà.

Làm việc ở tập đoàn Tần Thị thì chỉ có một người tên là Tần Thiệu, chính là chủ tịch của Tần Thị đó! Tần Thiệu vang danh khắp chốn ở thành phố B!

Sắc mặt vị cảnh sát hơi trầm xuống, anh nhìn về phía Tô Bối và Tô Tiểu Bảo: "Nếu hai đứa thật sự muốn tìm được ba thì phải đưa thông tin thật cho chú, nếu hai đứa vẫn tiếp tục đưa những thông tin vô căn cứ thế này thì bọn chú chỉ có thể..."

"Cháu nói thật mà." Cắt ngang lời của vị cảnh sát, vẻ mặt Tô Bối vô cùng thành khẩn: "Cháu còn biết địa chỉ của ba nữa, ở nội thành thành phố B..."

Vị cảnh sát theo bản năng mà so sánh địa chỉ Tô Bối nói với địa chỉ của Tần Thiệu trên hệ thống thông tin của cục cảnh sát.

Không sai một chữ.

Với thân phận của Tần Thiệu, chắc chắn sẽ không công khai những thông tin như hộ khẩu hay địa chỉ nhà riêng. Lại càng không có khả năng hai đứa nhỏ tìm đại thông tin này trên mạng.

Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất... hai đứa nhỏ này không hề nói dối.

Vị cảnh sát lại nhìn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, sắc mặt đổi tới đổi lui.

Vốn là tra vụ án vé xe lậu của mấy tên đầu cơ trục lợi, không ngờ lại tìm được hai đứa nhỏ vượt ngàn dặm đến tìm ba ruột.

Vốn tưởng rằng có thể giúp hai đứa nhỏ này tìm được ba ruột, không ngờ lại dính líu đến một đoạn chuyện xưa đầy máu chó của một gia tộc giàu sang!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp