Em Tựa Lửa Cháy

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Cà phê trên bàn nguội lạnh từ lâu, đống bản thảo lộn xộn nhét vào ngăn kéo không mở được.

Văn Hi quấn tấm chăn mỏng, nằm trên bức tranh lớn như vậy vẽ vẽ xóa xóa.

Trong thời gian học đại học, một bộ truyện tranh trực tuyến của cô đã trở nên hot và ký hợp đồng xuất bản.

Thật không may, nhà xuất bản mà cô ký kết đã đóng cửa vài tháng trước.

Hợp đồng trị giá hàng chục vạn đưa cho cô bây giờ chỉ còn là đống giấy vụn thừa thãi.

Cô đã suy sụp kể từ khi hợp đồng xuất bản bị hủy bỏ.

Không dám đi dự tiệc của bạn cùng lớp, càng sợ nói chuyện với mọi người về bản vẽ của cô.

Trong các bạn học thời đại học có những người đã hoàn toàn chuyển sang ngành khác, bây giờ có công việc ổn định, có vài người lại đến xưởng thiết kế game, trở thành tổng biên tập.

Chỉ có cô dường như vẫn luôn lùi lại...

Văn Hi không ngờ mình sẽ gặp lại Cố Cảnh Quang dưới tình huống như này.

Sự thảm hại, quẫn bách của cô bị anh nhìn không sót một cái nào, cho đến bây giờ cô đang ngồi trước bảng vẽ, tay vẫn không ngừng run rẩy.

Ngày đầu tiên đi làm đúng là khủng khiếp.

Nhưng cứ như vậy yên lặng rời đi, lại có chút không cam lòng.

Cô nghĩ lại, dần dần mê mẩn, đầu bút vẽ nghiêng nghiêng xẹt qua mấy bức tranh, dưới ngòi bút của cô mái tóc của nam chính bỗng nhiên nổ tung.

Đến khi Văn Hi phục hồi tinh thần lại, hình tượng nam chính trong truyện tranh vừa suy sụp vừa tàn phế, ánh mắt lạnh lùng còn mang theo chút thê lương...

Không xong, càng vẽ càng giống Cố Cảnh Quang, hơn nữa càng vẽ càng xấu.

Cô hít một ngụm khí lạnh, lựa lấy một cục tẩy để xóa, lập tức ngẫm lại lại bỏ đi.

Vẽ Cố Cảnh Quang thì có gì mà không được, chính là muốn vẽ anh thật xấu xí đấy!

Văn Hi lắc lắc cổ tay mỏi nhừ, bưng ly cà phê chuẩn bị đi phòng bếp để lấy thêm một ly nữa.

Khi đi ngang qua bàn làm việc, thoáng nhìn qua tấm bảng công việc mang về, hồi ức chợt hiện ra, rốt cuộc cô đã nhớ ra cô đã nhìn thấy chữ viết này ở đâu rồi.

Văn Hi buông ly xuống, lục lọi hòm đựng đồ dưới gầm giường, tìm thấy một quyển ghi chép và bản phác thảo thời trung học.

Quyển ghi chép đó là cô nhặt được trong chiếc tủ tương ứng với mã học sinh của cô khi cô học lớp 2.

Chữ viết bút ký nắn nót, nội dung chi tiết, bao gồm tất cả các điểm kiến thức của ba năm trung học, phân loại các tình huống áp dụng các công thức khác nhau, có trọng tâm và nổi bật.

Vốn dĩ toán học là môn yếu nhất của cô, nhưng dựa vào quyển ghi chép này, thành tích của cô lại từng chút từng chút nâng lên.

Bạn cùng bàn bày ra vẻ mặt hâm mộ, nói Văn Hi có vận khí tốt, nhặt được bảo bối.

Cô mở quyển ghi chép ra, so sánh với bảng công việc kia, cả người toát mồ hôi lạnh.

Chữ viết hai bên từ nét bút, cách hành văn, thói quen viết hoàn toàn giống nhau, rõ ràng là xuất phát từ bút tích của cùng một người.

Tháng mười Văn Hi mới chuyển sang trường trung học cơ sở số 1, mã học sinh nằm ở tận cuối lớp.

Mà mã học sinh của Cố Cảnh Quang lại nằm trong top 10 của lớp, cách cô rất xa.

Cô vốn tưởng rằng là do cái tên học trưởng hồ đồ kia bỏ sót sau khi tốt nghiệp, bây giờ nghĩ lại chẳng lẽ là Cố Cảnh Quang cố ý để lại cho cô sao?

Làm sao có thể...

Thầm mến Cố Cảnh Quang là bí mật giấu kín trong lòng nhất thời học sinh của cô.

Lúc trước Cố Cảnh Quang ở hành lang, dùng giọng điệu trêu chọc nói rằng “Cô ấy rất dễ đuổi theo” với đám bạn cùng lớp. Văn Hi ngay lập tức thanh tỉnh, hiểu được rằng trong mắt anh, tất cả của cô căn bản không đáng nhắc tới, thậm chí chỉ là các đề tài nói chuyện cho các nam sinh tiêu khiển sau giờ học mà thôi.

Mặc dù sự tình cách nhiều năm, Văn Hi ngẫu nhiên nghe bạn học nhắc tới tên của anh, lời nói không thể chịu đựng nổi kia vẫn quanh quẩn bên tai, từng chữ từng chữ đâm vào lòng cô.

Cố Cảnh Quang xấu xa như vậy, sao có thể đưa ghi chép cho cô chứ?

Văn Hi cầm bản phác thảo thời trung học, lười biếng nằm trên sô pha, lật từng trang của phác thảo, hồi ức như mãnh thú hồng thủy dâng lên trong lòn côg.

Nhút nhát, thẹn thùng, dè dặt, căm phẫn, uất ức, không cam lòng, các loại cảm xúc bao vây lấy cô, cô ngẩng đầu lên, ngón tay lướt qua khóe mắt, một mảng đã ướt...

Một lúc lâu sau bình phục lại, cô khép lại bản phác thảo, bắt đầu suy nghĩ về những gì Cố Cảnh Quang đã nói.

Ý thức tự bảo vệ bản thân của Văn Hi, cố ý xóa sạch Cố Cảnh Quang khỏi đầu cô.

Khi còn trẻ, cô đã tin vào sự chân thành của anh và thông cảm với những gì anh đã trải qua.

Nhưng sự thật lòng thật dạ của cô cũng không nhận được sự đối đãi chân thành, mà là bị người ta hung hăng nghiền nát cùng với lòng tự trọng, sau đó một mảnh lại một mảnh đâm vào tận đáy lòng.

Cô cho rằng mình đã sớm quên đi sự căm hận nồng đậm, mà vào giờ khắc này nó lại theo trí nhớ cuồn cuộn hiện lên.

Cô mở quyển ghi chép toán học ra, không kìm được lẩm bẩm: "Cố Cảnh Quang, rốt cuộc vì sao anh lại làm như vậy? Anh nghĩ anh làm vậy là có thể chuộc tội sao? ”

“Không dễ dàng như vậy đâu!” Văn Hi nắm chặt tay đập lên bàn, phát ra một tiếng buồn bực...

**

Ngày hôm sau, Văn Hi đến công ty sớm hơn nửa tiếng.

Có một người đàn ông không quen biết ngồi ở quầy lễ tân, vừa xem điện thoại di động, vừa gặm bánh ngón tay, anh ta thấy cô liền tiện tay cầm lấy một tờ giấy lau đi vết dầu mỡ trên khóe miệng, hoảng loạn đứng lên, "Xin lỗi. Cô đến sớm như vậy, là cần nghiệp vụ gì sao? ”

Đối phương đang coi cô là khách.

Văn Hi cười cười, nhớ tới ngày hôm qua Xà Vi đã nói qua, hỏi: "Anh là Trần Tư à? ”

"A?" Người đàn ông ngây người, chớp mắt, "Cô muốn tìm cậu ấy à? Hôm nay cậu ấy xin nghỉ rồi. ”

"Vậy anh chính là Doãn Quân Hạo?"

Người đàn ông “Ấy" một tiếng, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Văn Hi vươn tay, tự giới thiệu: "Tôi là Văn Hi. Là người nhập liệm học việc mới tới. ”

"Ồ ồ. Tôi nghe anh Vương nói rồi." Doãn Quân Hạo vươn tay, sắp cầm tay cô lại rút lại, cọ cọ trên giấy mới một lần nữa vươn tay nắm lấy tay cô, "Em gái à, lá gan cũng đủ lớn nha, dám đến ứng tuyển cái này. ”

Văn Hi cười hì hì, "Lúc trước tôi có xem qua bộ phim "Nhập Liêm Sư", cho nên muốn đến thử xem. ”

Doãn Quân Hạo lại hỏi: "Hôm qua cô đã bắt đầu chưa? ”

"Vâng. Có. Cố Cảnh..." Văn Hi kéo dài miệng, sửa lời, "Thầy Cố chỉ cho tôi xem thao tác của anh ấy một lần. ”

"Cảm giác thế nào?"

"Cũng được?"

Doãn Quân Hạo bội phục giơ ngón tay cái lên: "Cô giỏi thật đấy. Tôi nhớ rõ Vi Vi lần đầu tiên tiến vào phòng nhập liệm, nôn mửa đến lộn xộn, tôi đi theo phía sau mông cô ấy thu dọn cả buổi chiều. ”

“Tốt nhất là được rồi!” Sau lưng Văn Hi truyền đến một thanh âm có lực xuyên thấu cực mạnh.

Cô ngẩng đầu lên, Doãn Quân Hạo đã cứng người tại chỗ, vẻ mặt xấu hổ.

Anh ta vội vàng cười nói: "Yo. Hôm nay Vi Vi đến sớm như vậy à? ”

Xà Vi vung túi xách ra quầy lễ tân, xụ mặt xuống, giọng điệu trầm thấp nói: "Nếu tôi không dậy sớm, còn không nghe thấy một số người ở đây nói linh tinh đấy. Hôm nay gió gì thổi không biết, sao anh cũng đến sớm như vậy. Cố Cảnh Quang không phải đặc biệt phê duyệt, anh có thể đến trễ nửa tiếng sao? ”

Doãn Quân Hạo ngẩng mặt lên, kiêu ngạo nói: "Tôi không vội vàng tạo thành tích cho ông chủ. Hôm qua đi cùng người nhà đến bệnh viện lấy giấy chứng nhận, lão già cùng phòng bệnh đến tìm ta, nói là bạn già của ông ấy bệnh nặng phải nằm viện, hôm nay muốn đến hỏi giá cả của chúng ta, tiện thể nhìn xem phòng truy điệu lớn bao nhiêu. Tôi đây không phải là đến sớm một chút, lỡ như người ta đến sớm, chúng ta không ai đi làm thì sao? ”

Xà Vi nhìn vào trong một cái, "Trần Tư đâu? Hôm qua không phải cậu ấy còn phải làm nhiệm vụ sao? ”

"Nhưng trong nhà cậu ấy tạm thời có chút việc, sáng sớm hôm nay đã đi rồi." Doãn Quân Hạo gãi đầu, "Hôm nay đến sớm một chút, vừa vặn gặp đồng nghiệp mới, hôm qua tôi chạy ở bên ngoài một ngày cũng không thấy. ”

Doãn Quân Hạo lấy điện thoại di động ra, "Hai chúng ta thêm wechat đi? Sau này có chuyện gì, cô có thể liên lạc với tôi. ”

"Được." Văn Hi nghiêng người móc điện thoại di động, quét mã QR của anh ta.

Xà Vi chậc chậc hai tiếng, lại đâm thêm một đao, "Cô thêm xong nhớ che vòng tròn bạn bè của anh ta đi nha, phiền chết đi được, ngày nào cũng phát, không phải ân ái thì chính là quảng cáo vi thương. ”

"Vậy có biện pháp gì không, anh đây là người muốn nuôi sống gia đình mà." Doãn Quân Hạo nhân cơ hội quảng bá sản phẩm của mình, "Văn Hi cô có bạn trai chưa? Nếu có nhu cầu mua giày thể thao, có thể tìm tôi nha, tôi sẽ giảm giá cho cô, hơn nữa còn đảm bảo là hàng chính hãng. ”

"Ách... Tạm thời, tạm thời không cần. Tôi chưa có bạn trai. ”

Doãn Quân Hạo khẽ thở dài, có chút kinh ngạc.

Văn Hi mang khuôn mặt búp bê thanh thuần, ngũ quan tinh xảo đáng yêu, mái tóc dài bồng bềnh lười biếng xoã ở sau đầu, nhìn qua rất có vẻ học thức, rất nhu thuận.

Vừa nhìn đã biết chính là loại mà các chàng trai sẽ thích.

Anh ta lại liếc Xà Vi một cái, trang điểm đậm, tỏa ra vẻ kinh nghiệm đầy mình, hai người hoàn toàn khác nhau, mới quen biết một ngày thế nhưng lại trò chuyện được như thế.

Tình bạn của mấy cô gái đúng là kỳ lạ. Anh ta âm thầm cảm thán.

Anh ta đã nghe Vương Hâm nói về kinh nghiệm của Văn Hi, cảm thấy cô vẫn là sinh viên đại học không sâu, tốt bụng nhắc nhở: "Tôi không biết cô có thể làm nghề này bao lâu. Nhưng tôi nhắc nhở cô, chuyện tìm bạn trai nhất định phải sớm, bằng không sẽ càng ngày càng khó khăn. ”

Xà Vi mím môi, bỗng nhiên không nói lời nào.

Nói xong đề tài nghiêm túc, anh ta thay đổi khuôn mặt tươi cười, vỗ một cái vào vai Xà Vi, "Cô xem, giống như cô ấy làm ở chỗ này lâu như vậy, liền tìm không được người yêu đấy. ”

Xà Vi hung hăng lườm anh ta một cái, lôi kéo Văn Hi rời đi.

Lúc này, Cố Cảnh Quang từ ngoài cửa đi vào.

Doãn Quân Hạo vẫy tay với anh, "Tiểu Quang, em tới rồi. ”

Cố Cảnh Quang thản nhiên đáp một tiếng 'Ừ', chậm rãi đi tới.

Xà Vi cùng Văn Hi cũng lễ phép chào anh.

Nhưng ánh mắt của anh quét tới Văn Hi, dừng lại vài giây, lập tức nhíu chặt mày.

Doãn Quân Hạo lấy ra một tờ danh sách cho anh, "Đây là phần ngày hôm qua có khách đặt, em xem đi. ”

Cố Cảnh Quang không nghe, "Lát nữa anh trực tiếp đưa cho Vương Hâm đi. ”

"Thầy Cố. Hôm nay..."

"Hôm nay cô không cần đi theo tôi." Cố Cảnh Quang ngắt lời cô, chỉ Doãn Quân Hạo ngồi bàn sau hỏi: "Hôm nay chúng ta phải luân phiên, hôm nay cô đi theo anh ấy đi. ”

Doãn Quân Hạo nhíu mày, trong lòng thấy khó hiểu.

Cố Cảnh Quang nói cần luân phiên không sai, nhưng phải là sau khi quen thuộc một vị trí một chút, mới có thể luân phiên đến vị trí tiếp theo.

Hơn nữa giống như Văn Hi, rõ ràng là gọi tới làm người nhập liệm, không nên đi theo anh ta lãng phí thời gian.

Anh ta có ý tốt nhắc nhở, "Công việc kinh doanh của anh quen thuộc với hai chuyện, cũng không cần trợ lý. Hay là để cho cô ấy theo em để tìm hiểu thêm một chút, cô ấy cần phải thích nghi với công việc nhập liệm càng sớm càng tốt mà, không phải sao? ”

"Tôi nói đi theo ai thì đi theo người đó. Ai là người quyết định ở đây? " Cố Cảnh Quang càng nói càng không kiên nhẫn, giọng nói cũng cất cao hơn mấy phần, anh thậm chí còn gõ lên mặt bàn, cố ý nhấn mạnh cái gì đó.

Doãn Quân Hạo chớp mắt mấy cái, đặt tại chỗ.

Xà Vi ở một bên vẻ mặt cũng bối rối.

Bọn họ làm việc ở đây hơn một năm, chưa từng thấy Cố Cảnh Quang như vậy.

Doãn Quân Hạo lớn hơn Cố Cảnh Quang mấy tuổi, ân cần hỏi: "Tiểu Quang, em không sao chứ? Giống như ăn phải thuốc súng ấy, có chuyện gì vậy? ”

"Không có gì." Cố Cảnh Quang ý thức được bản thân mất khống chế, ánh mắt hơi trầm xuống, ngữ khí cùng biểu tình đều lạnh xuống, "Tôi đi trước. Có việc thì tìm Vương Hâm. ”

Ba người ba mặt nhìn nhau, ai cũng không dám nói chuyện.

Đợi sau khi anh đi vào phòng nhập liệm, bọn họ mới nhỏ giọng nghị luận.

Công việc của Doãn Quân Hạo cần phải chạy ngược chạy xuôi theo người nhà, không thường ở công ty.

Anh ta hỏi Xà Vi: "Có chuyện gì vậy? Hôm qua ai đã chọc ghẹo em ấy à? ”

Xà Vi buông tay, "Không có mà. Sáng hôm qua còn đỡ, buổi trưa nhận một công việc lớn, cả buổi chiều đều buồn bực vào phòng nhập liệm. ”

Văn Hi đan tay, ngẩn người nhìn chằm chằm nơi anh rời đi.

Cô có thể đoán được tính khí của anh đều vì cô mà dựng lên, nhưng đoán không ra là vì sao.

Bởi vì anh ghét cô? Nhưng cô không làm gì sai cả...

Chẳng lẽ là bởi vì anh không muốn để cho người khác biết anh chuyển nghề, kết quả lại gặp phải bạn học cũ, cảm thấy xấu hổ?

Văn Hi nghĩ tới nghĩ lui, giống như lý do có thể làm cho anh tức giận chỉ có cái này.

Cũng giống như cô không muốn mọi người biết cô có thể xuất bản chuyện là chuyện vô vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp