Xuyên Nhanh Chi Ký Chủ Nàng Không Làm Người

Chương 17: Phép tắc học bá (16)


1 năm

trướctiếp

Phong Triệt sống trong một biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố.

Cha mẹ Phong gia ở ngoài quanh năm, Phong Triệt lại thích thanh tịnh, vì thế trong số cả đống bất động sản chọn trúng nơi bất tiện này.

Đoạn đường hơi xa, cũng đã tiến vào đường nhỏ thẳng tắp của vùng ngoại thành.

Thanh Chu ngủ một giấc thoáng mở to mắt, nhìn Phong Triệt không biết đang suy nghĩ gì.

“Tỉnh rồi?”

Lực chú ý của Phong Triệt hầu như là ở trên người Thanh Chu, thấy Thanh Chu mở mắt liền vội vàng hỏi.

Lại thấy trong mắt không còn sáng rõ như trước, rõ ràng là vẫn còn mông lung ngái ngủ.

Thanh Chu nhìn thẳng vào mắt Phong Triệt, đầu không tỉnh táo lóe lên rất nhiều câu hỏi.

Chứng mất ngủ của nàng là vì tâm hồn bị tổn thương mà dẫn đến di chứng.

Hơi thở trên người Phong Triệt... Làm sao? Dường như đối với chứng mất ngủ mà nàng luôn bó tay không có biện pháp…

“Phong Triệt.”

Giọng nói hơi lạnh lùng của thiếu nữ phát ra, thốt ra hai từ này vô cùng nghiêm túc.

Phong Triệt… Rốt cuộc là ai?

Nàng tin rằng Bạch Thất hẳn rất rõ ràng.

Chỉ là tất nhiên nàng không thể nhận được đáp án mình mong muốn từ Bạch Thất.

“Ừ?” Phong Triệt nhẹ nhàng đáp.

Anh có thể thấy rằng cô gái trong vòng tay không có tính toán ngừng ngủ.

Đúng như Phong Triệt suy nghĩ, Thanh Chu sau tỉnh lại không bao lâu đầu lại lần nữa mụ mị, chỉ cần ở gần Phong Triệt là như thế.

“Liên hôn đi…” Thừa dịp trước khi cơn buồn ngủ nhấn chìm toàn bộ đại não, Thanh Chu giãy dụa nói ra ý tưởng cuối cùng trong đâu.

Kệ hắn là ai chứ.

Giấc ngủ đáng quý ngàn vàng, nếu nàng bắt được sẽ không để chạy đi đâu hết.

Bất kể dùng phương pháp nào ...

“Cái gì?” Phong Triệt kinh ngạc, thậm chí giọng nói cũng cao hơn một chút.

Anh có nghe nhầm không?

Thật sự nói đến liên hôn?

Với Đường gia?

Mặc dù loại chuyện liên hôn này vốn phổ biến trong giới quyền quý nhưng anh thật sự rất chán ghét, luôn cảm thấy trơ trẽn vì bị coi như một món hàng để đổi lấy quyền lợi của gia tộc.

Nhưng nếu là với nhà họ Đường... Đường Niệm mà nói...

Không có vẻ là không thể chấp nhận được.

Cảm giác quen thuộc trên người của Đường Niệm khiến anh nghiện như hút thuốc phiện, luôn muốn lại gần hơn một chút.

Như thể đó là cách duy nhất mới có thể chứng minh anh thuộc về thế giới này, rằng anh không hề đơn độc.

【Ký chủ??】 Bạch Thất tất nhiên phát ra tiếng cùng lúc với Phong Triệt.

Cả hai đều không nhận được câu trả lời của Thanh Chu.

Phong Triệt hơi hơi thất thần nhìn sườn mặt của Thanh Chu, như là đang ngẩn người.

Nói mớ sao?

Rốt cuộc vẫn còn chưa tỉnh táo.

Trong xe yên tĩnh trở lại, chẳng mấy chốc ánh đèn đã le lói nơi cuối đường.

Tài xế đậu xe trước cửa, quay đầu nhìn Phong Triệt nói: “Lão gia và phu nhân đã trở lại.”

Phong Triệt khẽ ừ một tiếng rồi ôm Thanh Chu xuống xe.

Anh còn đang suy nghĩ về lời nói của Thanh Chu, đến nỗi tài xế nói gì anh hoàn toàn không nghe thấy.

Người giúp việc mở cửa cho Phong Triệt, ánh sáng chói sáng khiến Phong Triệt lóa mắt, vô thức ấn đầu Thanh Chu vào trong lòng mình.

“Con trai!?” Bà Phong đắp mặt nạ nhìn người từ cửa đi vào, sau đó ánh mắt ngay lập tức rơi xuống lồng ngực của con trai mình.

Một cô gái?

Đức hạnh con trai nhà mình trong lòng bà rất rõ ràng, trong giới của họ là có tiếng giữ mình trong sạch, lớn như vậy cũng chưa từng thấy thân mật với cô gái nào.

“Mẹ?” Phong Triệt cũng hơi kinh ngạc: “Sao mẹ lại tới đây?”

Bà Phong một lúc lâu không nói gì, nhất thời không thể tiêu hóa được tác động thị giác đánh mạnh vào bà.

“Phong Triệt! Đã trễ như vậy sao giờ con mới về…” Cha Phong cầm một ly cà phê từ huyền quan bước ra, nửa lời còn lại nghẹn trong miệng sau khi nhìn thấy Phong Triệt.

“Con lên lầu.” Đối mặt với ánh mắt của cha mẹ, Phong Triệt không có ý giải thích, ôm Thanh Chu bước lên lầu.

Tính sai rồi.

Sớm biết hai vị này ở nhà sẽ không quay về.

“Đứng lại!” Cha Phong gọi Phong Triệt.

“Cô ấy đã ngủ.” Phong Triệt rất nhẹ buông một câu, đầu cũng không ngoảnh tiếp tục đi lên.

Không có báo trước, trong nhà không dọn dẹp phòng cho khách, Phong Triệt ma xui quỷ khiến đặt Thanh Chu lên giường của mình.

Lần này rời Thanh Chu không còn bắt lấy tay anh.

Căn phòng tràn ngập hơi thở của anh, giường mềm mại, Thanh Chu chỉ có thể nặng nề ngủ thêm một giấc.

“Sao lại thế này?” Phong Triệt vừa bước xuống lầu cha Phong liền nghiêm nghị hỏi, thậm chí còn tắt TV dưới lầu.

Điều mà cha Phong ghét nhất là suốt ngày ăn chơi tụ tập sinh hoạt cá nhân hỗn loạn.

Mặt nạ trên mặt bà Phong đã được lột ra, giờ phút này ngồi nghiêm chỉnh, nhưng vẻ mặt không nghiêm túc như cha Phong.

Con mình lớn hơn.

“Cô ấy sẽ không về nhà.” Phong Triệt vẫn còn nhiều chuyện trong lòng, trả lời cũng có lệ, ngắn gọn hết mức có thể.

“??”

Cha Phong nhận được câu trả lời như vậy, biểu cảm trên mặt có chút cứng đờ.

Cô ấy không về nhà nên liền mang về nhà mình?

Logic kiểu gì?

Phong Triệt lơ đễnh uống cạn cốc nước mà dì Vương đã chuẩn bị sẵn trên bàn, không nói lời nào.

“Con! Con! Con…” Cha Phong liên tiếp nói con mấy lần nhưng lại không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Bà Phong oán trách liếc nhìn cha Phong, sau đó quay lại nhìn con trai mình vẫn đang thất thần.

“Bạn gái?” Bà Phong gãi đúng chỗ ngứa hỏi.

Phong Triệt đã trưởng thành, có bạn gái cũng là chuyện sớm hay muộn.

“Vâng…” Phong Triệt tùy tiện ứng phó, sau đó mới phản ứng lại lập tức nói: “Không, không phải!”

Sắc mặt của phu nhân Phong hơi thay đổi.

Không phải là bạn gái mà còn dám tùy tùy tiện tiện đưa về nhà.

“Xem như…” Phong Triệt lại bổ sung thêm.

Chính xác mà nói, anh và Đường Niệm mới chỉ thực sự quen thân được một tuần thôi.

Tình cảm trai gái… Thật ra chưa thể nói tới.

Còn có một tên Mạc Vũ…..

Đờ mờ!

Phong Triệt bực bội.

Anh không biết Đường Niệm nói liên hôn là có ý nào.

Bà Phong ý bảo cha Phong trước đừng nói chuyện, định lên tiếng hỏi lại.

“Đừng hỏi, ngày mai lại nói sau.” Phong Triệt đứng dậy không muốn nhắc tiếp.

Kỳ thật, chính anh cũng cần phải hỏi cho ra nhẽ.

Bà Phong cũng biết tính khí con trai nhà mình, không hỏi thêm nữa.

Phong Triệt đi vào phòng của mình, Thanh Chu đang ngủ ngon lành trong đó.

Bạch Thất nhìn tiến độ nhiệm vụ nhánh phụ nhích 1% có chút buồn bực.

Đều đã trực tiếp đưa về nhà rồi, cũng bắt đầu suy xét đến việc kết hôn, thanh tiến trình của nhiệm vụ này bị kẹt hay sao vậy?

Phong Triệt ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn Thanh Chu ngủ.

Cô gái thật an tĩnh, so với Đường Niệm mà anh biết trước đây có chút khác biệt.

Anh cũng không muốn biết tiền căn hậu quả của việc này.

Có lẽ, đây là sự an bài tốt nhất của trời cao đi.

Ngồi được một lúc, Phong Triệt rời khỏi phòng mình. Người giúp việc trong nhà đã quét dọn phòng cho khách xong rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp