Xuyên Nhanh Chi Ký Chủ Nàng Không Làm Người

Chương 12 Học bá pháp tắc (11)


1 năm

trướctiếp

Bạch Thất lén xem tiến độ nhiệm vụ.

Mặc dù ký chủ không chút hứng thú, nhưng đâu có nghĩa là nó cũng thế.

Chỉ có điều khi nhìn thấy điểm tiến độ bằng không, Bạch Thất trợn tròn mắt. Ký chủ của nó rõ ràng luôn chăm chỉ thực hiện nhiệm vụ, điểm tiến độ này sao lại là con số không kia chứ? Phong Triệt đối xử với ký chủ cũng có vài phần đặc biệt mà! Lẽ nào thanh điểm tiến độ bị hỏng rồi sao?

Tiếng lòng của Bạch Thất vang vọng trong đầu Thanh Chu, vốn dĩ cô đâu có quan tâm tới nhiệm vụ phụ?

Lúc này Thanh Chu đã lên xe của Phong Triệt cùng nhau chuẩn bị lên đường đi học.

Trước khi đến trường học, nàng đã sớm đọc qua sách, vậy nên Thanh Chu có thể tranh thủ thời gian dùng bữa sáng.

Thanh Chu lên xe rồi cũng không hề lãng phí thì giờ, xe vừa lăn bánh là lại bắt đầu ngủ, chẳng cho Phong Triệt chút cơ hội mở miệng.

Quả thực Phong Triệt có một chuyện muốn hỏi Thanh Chu, xem vì sao đêm qua lại tới tìm mình. Giờ đây nhìn thấy dáng vẻ này của Thanh Chu, anh biết bản thân dù có hỏi cũng chẳng được gì.

Thanh Chu vô cùng chủ động tựa đầu vào vai Phong Triệt.

Phong Triệt bĩu môi, cuối cùng vẫn không hề đẩy Thanh chu ra.

Tài xế đang lái xe cũng tò mò nhìn qua kính chiếu hậu soi xét Thanh Chu. Hắn chưa từng thấy thiếu gia nhà mình để người khác giới tới gần đến vậy, trông cô gái này cũng có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, thế mà lại cùng thiếu gia rời khỏi hội quán.

Không phải thiếu gia nhà hắn đang khi dễ tiểu cô gái nhà người ta đấy chứ?

Phong Triệt thấy ánh mắt của tài xế, anh không nói gì chỉ lẳng lặng quay đầu.

Lúc này Bạch Thất cũng không rảnh mà để ý Thanh Chu, nó chẳng càn quấy như lúc gọi Thanh Chu dậy nữa, cứ thế trầm tư vắt óc suy nghĩ xem, vì sao nhiệm vụ phụ của họ không hề có tiến triển.

Xe dừng trước cổng trường, Thanh Chu vẫn chẳng có dấu hiệu tỉnh lại.

"Đường Niệm." Phong Triệt lay người Thanh Chu.

Thanh Chu không chút phản ứng.

Tiếng gọi của Phong Triệt cũng làm Bạch Thất bừng tỉnh, Bạch Thất thấy xe đã dừng trước cổng trường lập tức náo loạn thêm trận nữa.

【 Ký chủ! Ký chủ! 】

Thanh Chu nhíu mày, lăn qua lăn lại một chút rồi mới mở to mắt ra.

Thấy Thanh Chu đã tỉnh dậy, Phong Triệt ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm. Bản thân anh chưa bao giờ thấy ai có thể ngủ ngon đến vậy!

Phong Triệt xuống xe trước, Thanh Chu cũng theo sát anh, mắt có hơi nheo lại.

Còn chưa ra khỏi xe thì ' CỐP ', đầu nàng trực tiếp đập vào nóc xe.

Cú va chạm này làm Thanh Chu tỉnh táo triệt để, nàng dụi dụi hai mắt sau đó bước ra ngoài, còn không quên dùng ánh mắt bất mãn liếc nhìn Phong Triệt.

Nhận được ánh mắt bất mãn từ Thanh Chu, khóe môi đang cười tươi rói của Phong Triệt lập tức khựng lại, đi thẳng về phía trước mà chẳng nói một lời.

Phong Triệt đây là đang cười nhạo nàng.

Thanh Chu đuổi theo Phong Triệt, nàng mong cơn buồn ngủ sẽ quay trở lại, vì vậy vô thức tóm lấy cánh tay của Phong Triệt.

Phong Triệt đang đi bình thường, bỗng nhiên cánh tay bị giữ lại, vừa quay đầu nhìn liền thấy cả người Thanh Chu đang dán chặt vào tay anh, này là đang muốn ngủ sao? Dù chân vẫn bước đều nhưng mắt đã nhắm tịt.

"Đường Niệm!" Phong Triệt đung đưa cánh tay ý muốn đánh thức Thanh Chu.

Không chút hiệu quả, bàn tay đang quấn quanh tay anh siết càng lúc càng chặt.

Đã đến giờ ăn cơm, trong khuôn viên trường lúc này đầy rẫy giáo viên lẫn học sinh, Thanh Chu và Phong Triệt đi bộ trong khuôn viên với tư thế này, số người quay đầu nhìn cũng ngày một nhiều hơn.

Sắc mặt Phong Triệt có chút khó coi, hiện giờ anh không thể không nghi ngờ Đường Niệm này là đang cố ý.

Nhưng hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, nếu bây giờ mặc kệ rồi vứt Thanh Chu ở đây, anh cũng có chút không đành lòng. Cuối cùng anh cứ như vậy đem Thanh Chu trở về phòng học.

Đến giờ dùng bữa sáng, chuyện của Thanh Chu và Phong Triệt đã được mang ra bàn luận đầy trên diễn đàn trường, không ít người cảm thấy sáng nay mình ăn dưa thôi cũng đủ no rồi. Một số người khác lại nói về chuyện đại hội thể thao sắp tới, Thanh Chu sẽ đứng giữa Phong Triệt và Mạc Vũ.

Sự nổi tiếng của Thanh Chu tăng vọt khi được Phong Triệt đưa về.

Phong Triệt mới vừa đem Thanh Chu đặt vào chỗ ngồi, Thanh Chu đã buông tay rồi trở về với tư thế ngủ thoải mái như mọi ngày.

Trông thấy Thanh Chu vừa rồi còn túm chặt lấy tay mình mà giờ lại dứt khoát buông ra nhanh như vậy, trong lòng Phong Triệt có chút không vui. Cảm xúc gì chứ, anh chỉ là một công cụ, không còn giá trị lợi dụng thì bị nàng vứt bỏ cũng đúng thôi.

Anh đâu thể nào đôi co với một người đang ngủ được, thế là anh mở sách ra rồi đọc một cách thản nhiên.

Lúc này mấy người bạn học cũng lần lượt trở về lớp, thấy Phong Triệt đã quay lại, họ không nhịn được mà liếc nhìn vài cái.

Phong Triệt được ví như một vị đại thần trong trường, ngoại hình chắc chắn chẳng ai địch lại. Nếu không phải anh ngày thường quá đỗi lạnh lùng, hẳn là sớm đã có không ít nữ sinh vây quanh tỏ tình rồi.

An Kỳ lại khác với số đông, sau khi vào lớp, điều đầu tiên mà cô ấy chú ý chính là Thanh Chu đang nằm dài trên bàn.

Lâu lắm rồi mới thấy bạn học Đường Niệm ngủ, không biết bạn học Đường Niệm đã ăn sáng hay chưa nhỉ?

Nghĩ đến đây, trong tiềm thức An Kỳ chợt nhớ tới bàn học của cô ấy vẫn còn một chút bánh mì, liền đi tin bước về phía chỗ ngồi của mình.

Phong Triệt ngạc nhiên nhìn An Kỳ, cơ bản anh chẳng đọc sách gì cả, lúc này An Kỳ vẫn đang đặt ánh mắt lên người bên cạnh anh, anh cũng không nhịn được mà liếc mắt theo An Kỳ, nhìn về phía Thanh Chu.

Chỉ là một con sâu ham ngủ, có gì đẹp đẽ mà nhìn chứ!

Bắt gặp ánh mắt của Phong Triệt, An Kỳ có chút hoảng loạn, lập tức chạy một mạch về bàn học của mình rồi ngồi xuống. Cô ấy muốn học tập thật chăm chỉ, dù sao ngày mai cũng có buổi thi cuối kỳ, trường Đại học Bắc Kinh chính là mục tiêu mà cô ấy hướng tới, ba năm trung học một khi đã bắt đầu thì cô ấy sẽ không ngừng trau dồi thêm kỹ năng, từ đó nắm vững cơ hội thăng tiến.

Thanh Chu đã ngủ suốt hai tiết học, nếu không phải Bạch Thất dùng giọng điệu như muốn đòi mạng người gọi nàng, thì nàng cũng chẳng muốn tỉnh dậy.

Giáo viên dạy hai tiết đầu không hề làm khó Thanh Chu, cô chỉ thắc mắc làm thế nào mà cô gái này có thể đến trường trong tình trạng này được.

Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ, chỉ cần tiểu tổ tông này không gây chuyện, bọn họ cứ làm tốt bổn phận của mình là được.

Thấy Thanh Chu đứng dậy, An Kỳ chọc vào lưng Thanh Chu.

Thanh Chu quay đầu lại: ". . . . . ."

Thực ra, khi vừa mới ngủ dậy, nàng chẳng muốn để ý tới người khác.

Phong Triệt, người đã ở cạnh Thanh Chu từ đầu đến cuối, anh cũng quay đầu theo Thanh Chu nhìn về phía An Kỳ.

Nhất thời An Kỳ ngây người ra.

A! Cả hoa khôi và đại thần trong trường đều đang nhìn cô ấy! Hôm nay cô ấy thật là có phúc a.

"Bạn học Đường Niệm, cậu có muốn ăn bánh mì không?" An Kỳ ngại ngùng hỏi.

Thanh Chu nhìn chằm chằm An Kỳ một hồi lâu mới gật đầu.

Tại sao An Kỳ luôn muốn cho nàng ăn này ăn nọ vậy nhỉ? Lại còn có vẻ rất gấp gáp.

An Kỳ đem miếng bánh mì đưa cho Thanh Chu, mặt khác cảm thấy nếu không cho Phong Triệt thì ngượng nghịu quá.

"Bạn học Phong Triệt. . . . . ." An Kỳ liếc nhìn Phong Triệt một cái, định mở lời hỏi anh có muốn ăn bánh mì không nhưng lại chẳng thể nói ra.

Thiếu niên kia cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt đang nhìn cô ấy không có nổi một tia ấm áp, lông mày còn hơi nhướng lên biểu thị bản thân không có kiên nhẫn với đối phương.

Giờ phút này, An Kỳ đã hiểu vì sao chẳng có cô gái nào dám tỏ tình với đại thần rồi.

"Của ngươi nè." Thanh Chu không nhịn được nữa liền đưa miếng bánh trong tay cho Phong Triệt, một chút cơ hội để từ chối cũng chẳng cho.

Nàng và Phong Triệt đến trường cùng nhau, vì quá vội nên sáng nay còn chưa được ăn no. Có lẽ Phong Triệt cũng vậy, dù sao sau này chuyện ngủ nghỉ vẫn phải trông cậy vào anh, đối xử tốt với anh một chút cũng là chuyện nên làm.

Phong Triệt khẽ hừ một tiếng rồi xoay người. Hôm qua anh ngủ cạnh giường nàng một đêm, hôm nay còn mang nàng đến trường học, tưởng một chút bánh mì này có thể dụ dỗ được anh sao?

Thanh Chu liếc nhìn Phong Triệt, nàng bĩu môi chẳng hiểu tên này đang nghĩ gì.

"Cảm ơn nhé." Trước khi quay đầu Thanh Chu không quên nói cảm ơn An Kỳ.

An Kỳ vội vàng xua tay.

Phong Triệt lấy bánh mì của Thanh Chu.

Đây là lần thứ hai Đường Niệm cho anh thứ gì đó. Vị đại thần này từ trước đến nay còn chưa từng nhận đồ từ nữ sinh bao giờ.

An Kỳ vui vẻ nghĩ, lần này mình được ăn quả ngọt rồi a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp