Gió Thổi Qua Thắt Lưng

Chương 10


1 năm

trướctiếp

Thời gian như vó ngựa, đảo mắt cái đã đến cuối tháng mười.

Hôm nay, Vạn Ngọc Sơn ở phòng họp nổi giận một trận, một đám già trẻ nhìn nhau một lúc lâu, ai ai cũng ủ rũ, mọi người mấy ngày tăng ca kết quả cũng bị mắng đến không ra gì, có ai còn có thể vui vẻ được nữa.

Vạn Ngọc Sơn nghe được hai chữ tăng ca càng thêm tức giận, mắng: “Ai bảo mọi người tăng ca, tăng ca đến nỗi đầu óc đều rối bời hết rồi, đây gọi là sáng tạo sao? Kinh doanh cốt lõi và thương hiệu thì mơ hồ, mà đa dạng hóa thì rối tung, giảm đi sự cường điệu.”

“Sáng sớm tìm tôi cứ như là dâng lên bảo vật, muốn cho tôi thấy sự cực khổ của mọi người sao?”

“Nắm bắt những thứ không thay đổi, cái gì gọi là thứ không thay đổi, tâm lý người tiêu dùng, ngay cả tâm lý người dùng cũng không nắm được, làm thế nào để khống chế thị trường, dựa vào mấy cái quảng cáo rách nát này sao?”

“Làm lại đi, sáng hôm sau đưa cho tôi xem, không được tăng ca, ai tăng ca thì tôi sa thải hết!” Nói xong anh xắn tay áo rời đi.

Một đám người ở lại nhìn nhau, không tăng ca làm sao làm xong được, ông chủ là thần tiên, còn bọn họ có phải thần tiên đâu.

Vạn Ngọc Hà thấy thế, trấn an: “Đừng nản lòng, hôm nay nghỉ một chút, mọi người trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tái chiến.”

“Vạn tổng à, một ngày làm sao có thể làm ra phương án mà anh ấy vừa lòng được, hiện tại chúng đã hết cách rồi, không có bất kỳ ý tưởng nào hay cả.”

Vạn Ngọc Hà cười nói: “Ông chủ đã từng chỉ dùng một giờ đã làm một bộ phương án, mọi người nhiều người như vậy, một ngày là đủ rồi, vả lại trước đó đã có sự chuẩn bị không ít, trở về nghỉ ngơi đi, nếu không để cho anh ấy nhìn thấy mọi người còn ở chỗ này, rồi anh ấy muốn cầm đao, tôi cũng không kéo lại được đâu.”

Mọi người nhất thời im lặng, Vạn Ngọc Sơn từng cầm đại đao chém “hành động anh hùng” của Vạn Ngọc Hà, có người trong số bọn họ ở ở đây đã từng chứng kiến rồi.

Vì thế cậu ấy không dừng lại nữa, ra khỏi phòng họp, xách túi rời đi.

Những người từ các bộ phận khác nhìn thấy cảnh này, không rõ lý do tại sao.

Đây có phải là việc bị sa thải tập thể không?

Mới vừa rồi thấy Vạn Ngọc Sơn nổi giận đùng đùng từ bên trong đi ra, liền cảm thấy sẽ không phải là chuyện tốt, quả nhiên là như thế.

Ông chủ gần đây có vẻ không có tâm trạng tốt.

Có người túm lấy một người hỏi: “Chuyện này là như thế nào vậy?”

“Ông chủ buộc chúng tôi phải nghỉ một ngày để thay đổi đầu óc.”

“...!”

Ôi trời, cuộc sống tốt đẹp như vậy, còn ai nấy cũng có vẻ mặt cay nghiệt, thật muốn đánh bọn họ mà.

***

Vạn Ngọc Hà lên lầu trở về văn phòng, từ xa nhìn thấy hai trợ lý của tổng cục đang bận rộn một cách có trật tự, cậu ấy đi tới, dùng ánh mắt hỏi: “Còn tức giận sao?”

Trợ lý Tiểu Ngọc khép tay lại nhỏ giọng nói: “Tôi không tức giận đâu, lão Chu tới rồi.”

Vạn Ngọc Hà lại hỏi: “Đến làm gì thế?”

“Không biết nữa, dáng vẻ cũng rất phong độ.”

Vạn Ngọc Hà nghĩ thầm, Chu Chí đến nơi này như vậy, chắc cũng không phải chuyện tốt gì, người này làm việc trong tay Vạn Ngọc Xuyên, ngày thường sẽ không đến đây đâu.

Trong mỗi gia tộc đều có rất nhiều chuyện lớn nhỏ, có sáng có tối, nhà họ Vạn rõ ràng không giải quyết được chuyện này, đều do Vạn Ngọc Xuyên làm, lúc này không biết tra ra cái gì rồi đây.

Nhưng cậu ấy là cây ngay không sợ chết đứng, mặc kệ tai nạn gì, cũng sẽ không rơi xuống trên đầu cậu ấy.

Đang định đi thì Vạn Ngọc Sơn mở cửa đi ra, nhìn thấy cậu ấy, hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”

Vạn Ngọc Hà ngạc nhiên trước cây hỏi của anh, trả lời: “Tôi sẽ về phòng làm việc của tôi.”

“Tại sao cậu không đi về?”

“Tôi không mệt.”

Vạn Ngọc Sơn không lên tiếng, hai mắt nhìn cậu ấy.

“Tôi đi ngay đây.” Vạn Ngọc Hà xoay người đi ấn thang máy, tổng giám đốc như cậu ấy, đúng là không biết xấu hổ.

Tiểu Ngọc cùng những người khác cúi đầu làm việc, chỉ coi như không nhìn thấy.

Vạn Ngọc Sơn nói với Tiểu Ngọc: “Rót cho tôi một ly nước đi.”

“Vâng.” Tiểu Ngọc lập tức hành động, rót một ly nước đưa vào.

Chu Chí không nhấp một ngụm cà phê nào trước mặt.

Tiểu Ngọc đặt ly nước xuống, cúi đầu đi ra ngoài, trong mắt Chu Chí này có độc, liếc mắt một cái là như muốn giết người, đã sớm nghe qua danh của anh ta, nhưng chưa bao giờ được gặp, hôm nay gặp được, liếc mắt một cái là không dám nhìn lần thứ hai, quả thực so với Vạn Ngọc Sơn thì anh ta còn đáng sợ hơn.

Vạn Ngọc Sơn nói: “Ngọc Xuyên muốn làm như thế nào?”

Chu Chí nói: “Anh ta nói chờ xem thế nào, lúc này không cần làm gì cả đâu, chỉ chờ đối phương tiến vào, đến lúc đó sẽ bắt rùa trong chậu.”

Vạn Ngọc Sơn nói: “Được.”

“Lần này nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, Ngọc Xuyên dặn anh không cần mềm lòng.”

Vạn Ngọc Sơn liếc mắt nhìn con dao treo trên tường một lúc lâu, đáp một tiếng: “Ừm.”

“Tôi đi đây, trước hôn lễ của anh, sợ là sẽ có động tĩnh, phải tăng cường cảnh giác đấy.”

Vạn Ngọc Sơn nói: “Người trong nhà đều được bảo vệ rất tốt, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

“Còn việc ở trường thì sao?”

“Thân phận của cô ấy không ai biết cả, nhà họ Tạ lúc trước đã được bảo vệ rất tốt rồi.”

“Trong hôn lễ phải xuất hiện đấy.”

“Đừng lộ ra ngoài, chỉ cần che nó bằng một chiếc khăn trùm đầu thôi.”

Chu Chí nghĩ ngợi, đây cũng là một cách tốt.

***

Tạ Vãn Nguyệt gặp chuyện không may vào đầu tháng 11.

Đáng lẽ cuối tuần cô sẽ về nhà họ Vạn, kết quả hơn nửa ngày cũng không thấy cô về, điện thoại di động thì tắt máy, mọi người đi tìm cô khắp nơi nhưng tìm không được.

Chuyện này không ai dám để cho bà cụ Vạn biết, chỉ nói là do trong trường có việc nên cô không về được, bà cụ Vạn hỏi: “Sao con bé không gọi điện thoại cho tôi?”

Thu Mạn nói: “Có gọi nhưng mà lúc đó bà vẫn còn ngủ.”

Bà cụ Vạn không thấy Tạ Vãn Nguyệt, làm cái gì cũng không thấy vui, ở trong phòng tụng kinh niệm Phật một ngày.

Đến buổi tối, bà cụ Vạn nói muốn cùng Tạ Vãn Nguyệt gọi video, gọi qua thì không ai nghe máy, lại gọi thêm một cuộc nữa nhưng vẫn là không có người bắt máy, bà cụ Vạn vội vàng đi hỏi Vạn Ngọc Sơn.

Vạn Ngọc Sơn trả lời: “Cháu tới đây tìm cô ấy ăn cơm, lúc này cô ấy đi vệ sinh rồi.”

“Ồ, các cháu ăn gì thế?” Bà cụ Vạn bình tĩnh lại, trên mặt nở một nụ cười.

Vạn Ngọc Sơn đáp: “Đồ ăn phương Bắc ạ.”

“Ừm, ăn nhiều một chút, ăn xong đi xem phim, đi dạo phố, buổi tối cũng đừng về nhé.”

Vạn Ngọc Sơn đáp: “Bà nghỉ ngơi sớm một chút, chúng cháu ăn cơm xong sẽ đi xem phim.”

“Vậy bà sẽ không quấy rầy hai cháu hẹn hò nữa.” Bà cụ Vạn trong lòng thấy vui vẻ, vội vàng cúp điện thoại, vốn bà ấy vẫn luôn lo lắng, hai người này tình cảm không sâu đậm, lại mười ngày nửa tháng mới gặp mặt một lần, sau này cũng trở thành vợ chồng, sợ là bằng mặt mà không bằng lòng, không ngờ rằng bọn họ đã bắt đầu hẹn hò bồi dưỡng tình cảm, điều này làm cho bà ấy vô cùng hài lòng.

Vạn Ngọc Sơn buông di động xuống, cau mày, bảo Vạn Ngọc Xuyên lại đi tìm tiếp, đào ba thước đất cũng phải tìm ra người, nếu tìm không thấy Tạ Vãn Nguyệt, thì không biết phải giải thích thế nào với nhà họ Tạ nữa, cha mẹ cô sẽ khổ sở lắm.

Vạn Ngọc Xuyên gần như dùng hết sức lực để bắt đầu tìm người.

Ngày hôm sau, Chu Chí lại tới, nói: “Tôi đã tìm tất cả video giám sát đoạn đường, kiểm tra người đi đường và các phương tiện, không phát hiện ra điều gì khả nghi, nhưng sau khi xem đoạn video trong khoảng thời gian này thì phát hiện Phương Lam đã đi tìm cô ấy.”

Vạn Ngọc Sơn hỏi: “Cô ta đã ở đó bao lâu vậy?”

“Căn cứ vào video ghi lại, Phương Lam đi vào tòa nhà lúc 6 giờ tối, sáu giờ 05 phút lên lầu năm, mà chị dâu trở về lúc 7 giờ 14 phút, Phương Lam xuất hiện ở cầu thang và xuống lầu lúc 7 giờ 18 phút, tính ra, hai người gặp nhau chỉ có bốn phút, Ngọc Xuyên suy đoán, có thể có liên quan đến cô ta.”

“Phương Lam hiện tại đang ở đâu?”

“Cô ta nói là đi du lịch rồi.”

Vạn Ngọc Sơn hỏi: “Ngọc Xuyên định làm gì?”

“Chúng tôi đang điều tra tất cả hành trình gần đây nhất của Phương Lam, bao gồm gặp người nào, từng có liên lạc với ai. Ý của Ngọc Xuyên là sẽ phái một nhóm người đi tìm Phương Lam, tìm được người thì tạm giữ trước, bởi vì cách chị dâu mất tích đã qua một ngày một đêm, không có bất kỳ tin tức nào muốn chuộc tiền hoặc hay các điều kiện khác, cho nên xác định đây không phải là bắt cóc.”

Vạn Ngọc Sơn nói: “Làm theo lời Ngọc Xuyên đi.”

Chu Chí nói: “Nếu nhà họ Phương biết chuyện, khẳng định sẽ không bỏ qua đâu, tuy Rằng Phương Lam là một tiểu thư chỉ biết ăn chơi, nhưng địa vị của cô ta ở nhà họ Phương không thấp hơn Phương Hồng đâu.”

Vạn Ngọc Sơn nói: “Không sao đâu, các anh dựa theo kế hoạch mà làm việc, xảy ra vấn đề gì thì để tôi giải quyết, đúng lúc tôi cũng có giao dịch với Phương Hồng.”

Chu Chí nhận được mệnh lệnh rời đi, Vạn Ngọc Sơn suy nghĩ một chút, gọi Kim Ô vào và nói: “Giúp tôi đặt hẹn với Phương Hồng, nói rằng tôi có việc nhờ cô ấy giúp đỡ.”

Kim Ô liên lạc với đối phương, hẹn vào giờ cơm trưa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vạn Ngọc Sơn đến sớm, Phương Hồng đúng giờ đến, sau khi ngồi xuống thì hỏi anh: “Anh nói có việc nhờ tôi giúp đỡ à? Anh trêu chọc tôi chắc?”

“Nếu cô cảm thấy không ổn, thì cô hiểu theo cách khác cũng được.”

Phương Hồng nói: “Anh muốn giúp tôi sao?”

“Đúng vậy.”

Phương Hồng nói: “Anh ra điều kiện gì?”

“Không có điều kiện gì cả, tôi chỉ cảm thấy cảm thấy cha của cô già rồi, nên nghỉ hưu đi.”

“Vạn Ngọc Sơn, anh nói như vậy về cha tôi, hình như không tôn trọng tôi chút nào nhỉ.”

“Người thông mình không nói lời ám muội, nếu cô muốn nghe lời dối trá, tôi cũng có thể nói được.”

Phương Hồng cười nói: “Anh cảm thấy rằng tôi không có năng lực ngồi ở vị trí ở vị trí đứng đầu của nhà họ Phương sao?”

Vạn Ngọc Sơn lắc đầu, nói: “Chỉ dựa vào một mình cô thì khó lắm.”

“Anh quá coi thường tôi rồi đó.”

“Tôi cảm thấy cha của cô nhất định sẽ bối rối lắm, mặc dù Phương thị bây giờ là do cô làm chủ, nhưng ứng cử viên trong lòng cha cô chính là em trai của cô, theo tính toán của cô thì cha cô không có khả năng đáp ứng đâu, tôi khuyên cô một câu, vĩnh viễn đừng bao giờ đánh giá thấp sự nhẫn tâm của một người.”

Phương Hồng lại tươi cười, nói: “Tôi không tin.”

Vạn Ngọc Sơn không tiếp tục nói về chuyện này nữa, chỉ nói: “Ăn đi, đồ ăn ở đây rất ngon.”

Phương Hồng lại không muốn ăn, cô ấy tự nhiên hiểu được ý của Vạn Ngọc Sơn, cô ấy cũng biết rõ rằng vì sao Vạn Ngọc Sơn lại ủng hộ cô ấy, nếu có anh ở phía sau lưng chống đỡ, phần thắng của cô ấy tuyệt đối là trăm phần trăm, chỉ là, anh giúp cô ấy như vậy, điều kiện nhất định sẽ rất hà khắc, bất luận là điều kiện gì thì cô ấy đều cần phải trả giá rất đắt.

Hai người đều mang tâm sự, sau bữa tối, Phương Hồng vội vàng rời đi, Vạn Ngọc Sơn trông như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Liên tục hai ngày, vẫn không có tin tức gì của Tạ Vãn Nguyệt, tuy rằng tìm được Phương Lam, nhưng cô ta lại tỏ vẻ chẳng biết gì, còn muốn gọi điện thoại cho nhà họ Phương, nói rằng Chu Chí giam giữ cô ta bất hợp pháp, Vạn Ngọc Xuyên hơi thiếu kiên nhẫn, đi tìm Vạn Ngọc Sơn.

Tâm tình mọi người đều là sương mù nặng nề, lần đầu tiên gặp phải chuyện không được người, vừa tức giận, lại ảo não, đồng thời cũng đang vô cùng lo lắng.

Từ sau khi Tạ Vãn Nguyệt được đưa đến nhà họ Vạn, Vạn Ngọc Sơn cùng cô lập giao ước, việc cô đi đi về về thì Vạn Ngọc Sơn cũng không chú ý quá nhiều, bởi vì phần lớn thời gian là không gặp mặt, chỉ là trong lòng biết người này ở nơi này, cô cũng rất hiểu chuyện, không trốn cũng không tránh, tuân thủ ước định.

Lúc này người lại không thấy đâu, ngày đầu tiên thì anh tỏ ra tức giận, ngày hôm sau là thấy khó chịu, đến ngày thứ ba, thì lại có chút sợ hãi.

Mấy tháng nay, cả ngày anh bận rộn với công việc, cô cũng chỉ cách hai tuần mới về nhà họ Vạn ở hai đêm, cũng chưa từng hòa thuận với nhai, lúc này người thì không thấy đâu, trong lòng lại giống như thiếu đi một mảnh rất lớn.

Phòng của cô được Từ Tố Phương quét dọn sạch sẽ, đầu giường đặt hai quyển sách, còn có một sợi dây chun dùng để buộc tóc, ngoài ra không còn gì khác.

Vạn Ngọc Sơn ngồi trên giường của cô một lúc, đứng dậy đi ra cửa, lái xe đến chỗ Vạn Ngọc Xuyên.

***

Những ngày vừa qua của Tạ Vãn Nguyệt có thể nói là những ngày đen tối nhất trong cuộc đời, ban ngày ban mặt, cô bị ai đó chụp thuốc mê, đợi khi tỉnh lại, phát hiện tay chân mình bị trói lại, ngoài miệng thì dán băng keo, nằm trên một chiếc xe đang di chuyển.

Cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, thấy sắc trời tối tăm, thỉnh thoảng hiện lên mấy ngọn đèn lập lòe, chắc là đã đi chệch khỏi nội thành rất xa rồi.

Nhìn về phía trước, phía trước chỉ có hai người ngồi, một người là tài xế, người còn lại ngồi ở ghế phụ, đang chơi trò chơi trên điện thoại di động, có thể nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đánh giết.

Cô nằm ở ghế xe, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, suy nghĩ làm sao mình đột nhiên lại đến đây, đột nhiên cảm giác bụng dưới đau nhức, xong rồi, dì nguyệt sắp tới, nhưng mà cô không lót cái gì cả...

Cô tính toán rất kỹ là hai ngày nữa sẽ có, cũng định về nhà họ Vạn để Từ Tố Phương nấu nước gừng đường nâu cho cô uống, nhưng người tính không bằng trời tính, không tính đến việc là cô sẽ bị bắt cóc.

Họ bắt cóc cô, vì tiền sao?

Xe tiếp tục chạy khoảng nửa giờ, vẫn chưa dừng lại, hai người kia vẫn không trao đổi gì với nhau, người chơi game cũng không chơi nữa, nghiêng đầu trên ghế ngủ, còn phát ra tiếng ngáy khò khò.

Tạ Vãn Nguyệt hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng lại không dám lên tiếng, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, cô không thể làm gì để hại bản thân được.

Cô nhẫn nhịn lâu thật lâu, cho đến khi ý thức của cô có chút mơ hồ, tốc độ xe bắt đầu giảm xuống, cô nghe thấy người đàn ông chơi game nói: “Ở đây sao?”

Tài xế nói: “Tôi phải giảm tốc độ để nhìn cho rõ, trời quá tối, nhìn không rõ lắm, lần này là lần đầu tiên tôi đi con đường này, không giống như đi tuyến khác, liếc mắt một cái là có thể đi đúng đường rồi.”

Người đàn ông chơi game nói: “Tín hiệu chỗ này quá kém, điều hướng không tra ra được.”

Tài xế nói: “Thứ này đều là cho những người ngốc dùng thôi, tôi chưa bao giờ dùng, dựa vào cảm giác và ánh mắt này của tôi, chỗ nào cũng có thể đi được, a, chính là nơi này, theo con đường nhỏ này đi xuống, lái xe thêm mười phút nữa.”

Người đàn ông chơi game nói: "Lần này hẳn là có hai mươi cái đi."

Tài xế nói: “Nhìn tin tức trong nhóm thì có thể có nhưng không biết màu sắc như thế nào, chúng ta lấy được cái này, chậc chậc chậc, đẹp lắm, da mềm mại và săn lắm, tôi sờ vào còn sợ nó vỡ ra cơ.”

Người đàn ông chơi game cười một cách hèn hạ: “Chỉ còn bốn ngày nữa là đến cảng rồi, có hẳn một ngày để chơi với cô ấy, thời gian rất dư dả nha.”

Tài xế cũng cười “hô hô hô” theo: “Hàng tốt như vậy, cũng không nỡ đưa ra ngoài.”

Người đàn ông chơi game nói: “Thú vị nhỉ, người bán nói “con cá” này nhất định phải đưa ra ngoài, tuyệt đối không thể ở lại trong nước đâu.”

“Chậc chậc, chắc là hận sâu sắc lắm nhỉ.”

“Không có hận thì có thể làm ra mấy chuyện rẻ rúng thế này sao?”

“Hô hô hô.” Người lái xe cười một lần nữa và giọng nói của ông ta tràn đầy sự phấn khích.

Tạ Vãn Nguyệt biết bọn họ đang nói về cô, chỉ là cô không biết lúc cô hôn mê thì cô đã bị bán đứng rồi.

Ngay trong lúc hai người thì thầm vớu nhau, xe cũng dừng lại, Tạ Vãn Nguyệt nghe thấy bên ngoài có tiếng chó sủa, ngay sau đó, là một chuỗi tiếng ma sát vào thanh sắt, xe lại khởi động, chậm rãi lái khoảng mười mét nữa thì dừng lại, xe tắt máy, cô vội vàng nhắm mắt lại.

Hai người xuống xe, người đàn ông chơi game mở cửa sau ra, kéo Tạ Vãn Nguyệt khiêng lên vai.

Tạ Vãn Nguyệt lén lút mở mắt ra nhìn một chút, bốn phía đều tối đen như mực, chỉ có mấy ngọn đèn lờ mờ, bọn họ giống như đang ở trong một cái sân khổng lồ, người đàn ông chơi game đi tiếp mười mấy bước, có mấy người đi vào một gian phòng, trong phòng có người đáp lại: “Tốc độ này của hai người hơi chậm rồi nha.”

“Này, tôi đây lái một đường lái hỏa tiễn trở về, anh nói tôi chậm, muốn sỉ nhục tôi à.”

“Đưa vào sớm sẽ được nới lỏng tay chân, trói lâu biến thành tàn phế, bán không được giá tốt đâu.”

“Được rồi, anh cho chúng tôi ăn cái gì đi, chứ chạy một đường không dừng chân, không ăn cũng không uống rồi.”

“Trên bếp hâm nóng lên rồi, tự mình đi lấy đi.”

Người đàn ông chơi game khiêng Tạ Vãn Nguyệt vào một gian phòng nhỏ, đặt cô lên giường, sau đó cởi bỏ dây trói tay chân cho cô, lẩm bẩm: “Chẳng biết đã dùng bao nhiêu thuốc mê mà đã chạy cả ngày cũng không tỉnh lại vậy.”

Tài xế nói: “Nghe nói là gần đây mới ra loại mới, công dụng rất tốt, đi thôi, trước tiên ăn chút gì đó đi, tôi đói đến ngực dán vào lưng rồi, ăn xong rồi trở về chơi.”

Người đàn ông chơi game thuận tay sờ sờ trên mặt Tạ Vãn Nguyệt một cái: “Thật là kích động nha, người đẹp chờ tôi nhé, hai chúng tôi lát nữa sẽ đến chơi với cô.”

Đợi hai người ra khỏi cửa, Tạ Vãn Nguyệt từ trên giường ngồi dậy, nhìn quanh một vòng, phòng này không có cửa sổ, chỉ lắp lan can sắt ở một bên tường, một bên là cửa sắt, trong phòng bày biện vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn, một cái ghế, một cái giường đơn, cô đi đến bên cạnh bàn mở ngăn kéo, bên trong cũng sạch sẽ, không có cái gì cả.

Cửa sắt ở bên ngoài bị khóa, không mở được, lúc mới được dẫn vào, cô quan sát thấy bên này là một dãy phòng, chắc là đều giống như căn phòng cô đang ở, theo tin tức cô nghe được, có thể trong này có không ít người bị bán vào giống như cô, cô đứng rất lâu nghe ngóng nhưng bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có.

Đang lo lắng thì đột nhiên nghe được có người đi về phía này, sau đó là tiếng cửa sắt bị mở ra, tiếp theo là tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ, tràn ngập sự hoảng sợ và tuyệt vọng, kèm theo tiếng khóc đè nén, thấu tận đáy lòng.

Tạ Vãn Nguyệt lui về phía sau ngồi xuống bên giường, bụng dưới càng ngày càng đau, trong lòng cũng càng ngày càng sợ.

Cô muốn khóc, nhưng không dám khóc, đành lấy tay lau mặt, dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp