Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 26: Nữ phụ ác độc trong truyện phúc vận (10)


1 năm

trướctiếp

Mùa đông ở phía nam vừa ẩm ướt vừa lạnh, Tam Nha xách theo thùng nước chạy về nhà.

Hoa Sở tẩu tử thấy thế gọi nàng lại: “Tam Nha, sao chỉ có một mình ngươi xách vậy.”

Mặc dù gia cảnh Tần gia vẫn xấp xỉ như trước, nhưng kỳ lạ là, khuôn mặt của mấy nha đầu rõ ràng đã có thịt, sắc mặt hồng hào, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ khỏe mạnh.

Tam Nha cười nói: “Chạy để ấm người.”

Hoa Sơ tẩu tử hơi đau lòng, nhưng lại không tiện nói gì cả, cái đức hạnh kia của Tần Trạch, nếu thật sự muốn sửa thì đã sửa lâu rồi.

Nàng ta nghĩ tiện đường, vì thế chủ động đi qua cầm lấy thùng nước trong tay Tam Nha, giúp nàng xách về nhà.

Tam Nha xấu hổ: “Tẩu tẩu, cảm ơn, cảm ơn tẩu tẩu nha.”

Hoa Sơn tẩu tử vui vẻ nói: “Cảm ơn cái gì. Đều là người cùng thôn cả.”

Hoa Sơn tẩu tử xách thùng nước về Tần gia, sau đó rời đi, qua một lúc, Tam Nha xách lên thùng nước rỗng ra cửa lần nữa.

Thứ nhất là vì nàng muốn xách nước, hai là vì để rèn luyện. Cổ tay Tam Nha không có lực, chỉ có thể luyện tập.

Nhưng mà chỉ luyện tập thôi thì còn chưa đủ, lực chân của Tam Nha rất yếu, có một lần Tần Trạch vừa hất chân một cái là đã khiến cho Tam Nha vấp ngã, đắc ý cười ha ha.

Cười xong, Tần Trạch còn giả dối nói: “Nếu ta là con, ta sẽ buộc bao cát trên đùi, cũng luyện cả chân. Chẳng qua con ngốc như vậy, cũng không luyện được cái gì cả.”

Tam Nha thở dài một hơi, buộc bao cát lên trên đùi. Vốn dĩ nàng muốn buộc nặng một chút, kết quả cha nàng dọa nàng, nói rằng cát quá nặng sẽ làm gãy chân.

Tam Nha nửa tin nửa ngờ, cuối cùng chọn bao cát nhỏ. Từ từ tập đi, nàng nghĩ.

Đợi nàng đong đầy nước, đã là giờ tỵ bốn khắc, cha của nàng mới dụi mắt thức dậy.

“Trời này lạnh muốn chết, tối hôm qua ngủ cũng không ngon.”

“Tam Nha, nấu nước nóng cho cha.”

Chốc lát sau, Tần Trạch lại hô: “Tam Nha, lấy đồ ăn sáng cho cha.”

Sau khi Tần Trạch ăn cơm xong, lại nói: “Tam…”

Tam Nha đưa cho hắn một cái khăn ấm để lau miệng, nhanh chóng thu dọn bát đũa.

Tần Trạch đi theo sau nàng trêu ghẹo: “Tam Nha, ta cảm thấy con thay đổi rồi.”

“Sáng hôm nay con lại không có chửi ta.” Tần Trạch thờ dài nói: “Ta thấy hơi không thích ứng.”

Tam Nha nhìn hắn một cái: “Vậy con bù cho cha nha.”

Tam Nha cười khà khà: “Vậy thì miễn đi.”

“Tứ nha đầu đâu.” Hắn lại hỏi.

Tam Nha: “Muội ấy đi tìm Thanh Thanh chơi rồi.”

Nhị ca của Tống Thanh Thanh là một thợ mộc học việc ở trấn trên, hôm trước hắn ta làm mấy con chó con, con thỏ nhỏ bằng tượng gỗ cho muội muội, Tứ Nha nhìn thấy thế, hồn cũng bị câu mất rồi.

Tần Trạch mờ mịt: “Thanh Thanh là ai thế?”

Tam Nha: …

Tam Nha trả lời hắn: “Tống Thanh Thanh, tiểu nữ nhi của Tống Đại Phu.”

“A, là nàng ta hả.” Tần Trạch bĩu môi: “Đều tại con gọi thân thiết quá, ta mới không nhớ ra ngay.”

Tam Nha không muốn tranh cãi với hắn.

Tần Trạch lại chạy ra ngoài chơi, trên đường lại cảm nhận được hai ánh mắt.

Đám gấu con đó dư năng lượng thật, lại còn thật sự rất ghi thù nữa. Đã qua lâu như vậy rồi mà còn cắn hắn không thả.

Tần Trạch cứ đi, ở ven đường có hai cái ghế nhỏ, trên một cái ghế nhỏ còn đặt một tô mì nóng hôi hổi, còn có một quả trứng gà rán.

Có khả năng là thôn dân nào đó có chuyện đột xuất, không thể không để mì xuống đấy. Tần Trạch vừa tham lam vừa ham ăn, chắc chắn sẽ ăn vụng.

Tần Trạch cười hừ một tiếng, có lẽ đám gấu con kia nghĩ theo mạch suy nghĩ này để tính kế.

Tần Trạch ngẩng đầu, rất tốt, phát hiện trên cây có một rổ đầy bùn, trên rổ còn có một sợi dây.

Hổ Tử nhìn thấy Tần Trạch đi về phía cái ghế kia, kích động đến nỗi run cả tay.

Gần rồi gần rồi…

Hổ Tử dùng lực kéo sợi dây một cái, cái rổ ở trên cây khẽ lật, tất cả bùn trong đấy đều đổ xuống.

Nhưng mà bùn không rơi trúng, không biết Tần Trạch cầm bát mì đứng cách đó bảy tám bước từ lúc nào. Cắn một miếng trứng rán to đầy miệng.

Hổ Tử: !!!

Tần Trạch ăn mì xong, xoa cái bụng lớn tiếng nói: “Ây ya, no quá đi.”

“Trứng này rán hơi quá rồi, còn hơi cháy nữa, mì cũng hơi cứng rồi. Cho quá ít nước tương, rau cải cũng chưa chín kỹ.”

Tần Trạch phê bình một trận.

Hổ Tử bị tiểu đệ ngăn lại: “Lão đại đừng kích động, đừng kích động.”

Đột nhiên Tần Trạch một cước đạp bay ghế, cười nhạo: “Tên đần độn nào nghĩ ra chiêu này vậy, từ lúc ba tuổi ông đây đã không chơi rồi.”

Hắn khoa trương thở dài: “Thiên tài như ta, hiếm thấy khó tìm. Trên đời nhiều kẻ tầm thường quá.”

Tần Trạch hừ một cái có nhịp điệu rồi nói: “Đầu đất đầu đất nhiều đầu đất, thiên hạ có đến ngàn ngàn vạn.”

“Tặng cho ta ăn lại tặng cho ta mặc, còn nói bản thân không đầu đất…”

Trong lòng tiểu đệ kêu rên, cũng không dám nhìn sắc mặt lão đại bọn hắn nữa rồi. Tần Trạch thúc này sao mà đáng ghét vậy chứ.

Nếu không phải mỗi lần Tần Trạch thúc đều đi gây thù, sao bọn họ có thể dập đầu với người khác. Hôm nay lại mất một tô mì.

Lão đại lấy trộm trong nhà đấy, nếu về nhà bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị phạt.

Tiểu đệ cố gắng an ủi: “Lão đại, không không sao hết, lần này không thành, vẫn còn lần sau mà ha ha.”

Hổ Tử đẩy hắn ta ra, dùng hết sức xông về phía Tần Trạch: “Ta liều với ngươi.”

Nhưng mà Tần Trạch ung dung xoay người, một chân đạp vào mông Hổ Tử, Hổ Tử khỏe mạnh ngã xuống cả miệng ngậm đầy đất.

Tần Trạch chống nạnh cười to: “Muốn đánh lén ta, ngã rồi đúng không ha ha ha ha ha.”

Hổ Tử tức giận đấm đất, sau đó lại nhào về phía Tần Trạch.

Tần Trạch tránh trái tránh phải: “Đánh không trúng, ể, ngươi đánh không trúng lêu lêu lêu.”

Hổ Tử sắp tức chết rồi, nhưng lại không làm gì được Tần Trạch. Tức đến nỗi đỏ hết mắt rồi.

Hệ thống thở dài nói: “Vừa vừa thôi được rồi.”

“Tên tiểu tử này thích ăn đòn.” Tần Trạch lầm bầm.

Trong nội dung ban đầu, bởi vì mấy chuyện thối nát của nguyên chủ, làm liên lụy đến Tam Nha và Tứ Nha bị nhận nuôi.

Sau khi Tam Nha bị nhận nuôi, vốn dĩ đã nhạy cảm, bọn Hổ Tử còn cố ý bắt nạt nàng.

Nhưng mà bây giờ “Tần Trạch” chưa chết, bọn Hổ Tử không dám làm càn như vậy. Nếu đối phương không trêu chọc bốn tỷ muội, Tần Trạch cũng không quan tâm.

Ai biết được Hổ Tử trực tiếp trêu đến đầu hắn.

Vậy thì đừng có trách hắn chỉnh đốn người đấy.

Tần Trạch lặng lẽ dẫn người đến nhà Hổ Tử, gõ gõ cửa, người mở cửa là cha của Hổ Tử.

Tần Trạch nhe răng cười một cái: “Đại huynh đệ, quản con cháu trong nhà cho tốt.”

Sau đó Tần Trạch chợt lách người, cha Hổ Tử đang không hiểu gì, kết quả một đấm từ đối diện đấm tới.

Tần Trạch ở bên cạnh lớn tiếng kêu la: “Nhi tử đánh cha, buồn cười thật đấy.”

Hổ Tử sợ đến ngơ ngác, cả người run cầm cập.

Sau đó Hổ Tử không nhịn được kêu khóc, đồng thời kèm theo tiếng măng tiên xào thịt*. (*tiếng đánh đòn)

Cuối cùng bọn Hổ Tử cũng yên tĩnh, nhưng Tần Trạch lại trở thành trọng tâm trong câu chuyện của thôn.

Cha Hổ Tử nhìn thấy Tần Trạch, hừ mạnh một tiếng. Hổ Tử kể hết mọi chuyện rồi, tuy rằng hành vi của con cháu trong nhà khiến người ta tức giận, nhưng Tần Trạch mẹ nó cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Chẳng qua cha Hổ Tử hừ hắn, Tần Trạch càng hung dữ hừ lại, nói thêm: “Tay nghề của nhi tử ngươi không được, rán quả trứng gà thôi mà cũng cháy.”

Sắc mặt cha Hổ Tử càng đen hơn, về nhà lại tìm một cái cớ đánh nhi tử một trận.

Những chuyện giữa người lớn với nhau đều sẽ liên lụy đến trẻ con, nhưng nhà Tần Trạch trong thôn là một ngoại lệ.

Đại khái chính là Tần Trạch quá không ra gì rồi. Không ngừng bắt nạt người ngoài, còn bắt nạt con cháu trong nhà.

Người trong thông có chút đồng tình với mấy đứa bé, cho nên, Tam Nha và Tứ Nha đi Tống gia tìm Tống Thanh Thanh, người Tống gia cũng không lộ ra vẻ mặt không muốn gặp.

Nam nhân Tống gia không ở nhà, trong nhà chỉ có Tôn thị, Vương thị và Tống Thanh Thanh.

Tam Nha và Tứ Nha lanh lợi chào hỏi mọi người, sau đó mới đi cùng Tống Thanh Thanh vào phòng chơi.

Vương thị thấp giọng nói với bà mẫu: “Cha Tam Nha không được, nhưng ta thấy Tam Nha bây giờ tốt hơn so với trước kia nhiều.”

Tôn thị không nói chuyện, nhưng không nói chuyện thật ra lại là tán thành lời nói của con dâu. ( truyện trên app T𝕪T )

Vương thị lại nói: “Trước đây nhìn thấy Tam Nha, nha đầu đó như đầu gỗ vậy, vừa ngốc vừa lầm lì. Đối xử tốt với nó, nó cũng không để ý, chỉ chớp mắt đã…”

“Được rồi.” Tôn thị mở miệng, kết thúc đề tài này.

Trong phòng, Tứ Nha thích cầm lấy gà con, thỏ con làm bằng gỗ chơi.

Tam Nha cầm lấy bút lông mà nhị ca Tống Thanh Thanh làm, chấm nước viết tên Tống Thanh Thanh lên bàn.

Nàng lấy bút lông đưa cho Tống Thanh Thanh: “Đến muội.”

Khuôn mặt nhỏ của Tống Thanh Thanh nghiêm túc, học theo từng nét từng nét. Viết xong rồi, nàng ấy còn để Tam Nha nhìn.

“Tam tỷ, muội viết đúng chưa.”

Tam Nha gật đầu: “Chẳng qua vẫn phải luyện.”

Tống Thanh Thanh: “Muội sẽ tập.”

Một người dạy một người học, thời gian trôi qua rất nhanh. Khi mấy người Tam Nha đi, Tống Thanh Thanh rất không nỡ.

Nàng nói với nương và đại tẩu muốn đi tiễn Tam Nha, nàng ấy lén cầm một cây bút lông đưa cho Tam Nha.

“Tam tỷ, đây là do nhị ca muội làm đó, không đáng tiền đâu, tỷ đừng chê nha.”

Tống Thanh Thanh bây giờ đã biết được một chút tính cách của Tam Nha, Tam Nha không thích nợ gì người khác, cho nên không thể tặng đồ đáng tiền. Nhưng mà mấy thứ đồ thông thường vẫn được.

Nàng vừa nói câu này, quả nhiên Tam Nha do dự. Cuối cùng Tam Nha nhận lấy bút lông: “Cảm ơn.”

Tống Thanh Thanh cười nói: “Không cần khách sáo đâu, chúng ta là tỷ muội mà.”

Tứ Nha gật đầu lia lịa: “Thanh Thanh tỷ tỷ nói đúng.”

Tam Nha cười một tiếng, bóp bóp khuôn mặt nhỏ của Tứ Nha, sau đó vẫy tay tạm biệt Tống Thanh Thanh.

Trên đường, Tam Nha dặn dò: “Không được nói cho cha biết Thanh Thanh tặng bút lông cho tỷ.”

Tứ Nha: “Vì sao vậy ạ.”

Tam Nha: “Không vì sao cả.” Nàng dụ dỗ nói: “Tứ Nha, nghe lời tỷ tỷ.”

Tứ Nha phồng phồng khuôn mặt nhỏ: “Dạ được.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp