Sau Cơn Mưa Sáng Sớm

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Tống Khinh Trầm sắp xếp trước khi đi ngủ, lấy thẻ học sinh của Khương Triệt ra nhìn lại vài lần, cẩn thận dùng phong bì bọc lại.

Cô nghĩ, bớt một chút thời gian đưa cho học sinh lớp bảy nhờ chuyển hộ là được rồi.

Trời không toại lòng người.

Buổi sáng Tống Khinh Trầm đi học, người đầu tiên nhìn thấy chính là Khương Triệt.

Anh ấy cùng tổ xe máy năm người của anh ấy đồng loạt đứng ở cổng trường, phạt đứng.

Hỏi ra mới biết, sáng nay Phó hiệu trưởng Tô cũng không ngủ, mang theo người của hội học sinh tra thẻ học sinh, người đầu tiên bị bắt làm mẫu chính là Khương Triệt cùng tổ năm người của anh ấy.

Tống Khinh Trầm đưa ngón tay vào trong túi quần, vuốt ve tấm thẻ cứng, đang do dự.

Nhị Hoàng bên cạnh Khương Triệt trở mặt: "Cậu nói Tô Du Bính có phải bị bệnh hay không, sáng sớm còn không mau về nhà ôm vợ ngủ một giấc đẹp, mỗi ngày tra cái gì?”

"Còn có Chu Trì Vọng, Anh Triệt! Tôi thấy thằng nhóc kia rõ ràng thấy anh khó chịu, ném mỗi thẻ học sinh nào nghiêm trọng như vậy, còn phải giữ cửa điều tra người ta, tra được người khác mới có thể đi, chủ ý này tám phần là do cậu ta nghĩ ra."

Khương Triệt hét lên một tiếng không sao cả.

So với người thật sự trung thực điều tra bên cạnh, anh ấy rất vui vẻ. Sau khi Phó hiệu trưởng rời đi, anh ấy đặt mông ngồi trên ghế Phó hiệu trưởng, ngả người dựa vào ghế sau lưng, chân dài lắc lư qua lại ở phía dưới.

Không có chút ý thức Ng bị phạt chút nào.

Nhị Hoàng càng nói càng tức giận: "Anh Triệt, hay ngày nào đó chúng ta dẫn người đánh cậu ta một trận liền sẽ hiền lành.”

Khương Triệt đang chơi bình nước khoáng bên cạnh người gác cửa, ném lên, xoay vòng rồi lại bắt lấy, nghe vậy liếc Nhị Hoàng một cái: "Cậu ta không dễ chọc, bớt tìm việc cho mình.”

Nhị Hoàng không phục, còn muốn nói cái gì, bị tiếng cười của hai nữ sinh ở cửa cắt đứt.

Các cô liếc qua Nhị Hoàng, xoay người đi tới trước mặt Khương Triệt.

"Đàn anh Khương, hôm nay bạn phụ trách kiểm tra sao?"

Khương Triệt nhấc mí mắt lên: "Tô Du Bính kiểm tra, tôi bị bắt.”

Trả lời mây trôi nước chảy, giống như người quen cũ.

Lưng Tống Khinh Trầm hơi cứng ngắc, siết chặt thẻ học sinh trong túi.

Nghĩ đến, lúc này Khương Triệt chắc là không cần thẻ học sinh.

Một bạn học nữ hỏi: “Đàn anh Khương, có thể xin WeChat không?”

Khương Triệt cà lơ phất phơ: “Tên 135xxxxxxxx.”

"Thêm đi."

Hai bạn nữ vui mừng khôn xiết, liếc nhau một cái, lén lấy điện thoại di động ra, ấn liên tiền một dãy số, gửi cho bạn bè.

Khương Triệt hài lòng nhếch môi: “Đàn em, đừng oán tôi, acc này là WeChat Tô Du Bính, hôm nay ông ấy quyết tâm bảo chúng ta bắt người khác thay, đưa hai cái điện thoại di động giấu ra đây, đổi lại hai anh em tôi trở về lớp.”

Tống Khinh Trầm ngẩn ra.

Sau một lúc, cô đi tới trước mặt Khương Triệt.

Khương Triệt lại trở về trạng thái dạo chơi, thấy Tống Khinh Trầm đi đến, thuận miệng hỏi: “Như thế nào, cậu cũng muốn thêm WeChat Tô Du Bính?”

Tống Khinh Trầm lắc đầu, từ trong túi lấy ra phong thư đựng thẻ học sinh, đặt ở trước mặt anh ấy.

Nhị Hoàng trực tiếp cầm lấy đồ trên bàn, trực tiếp mở ra: “Anh Triệt, đây không phải thẻ học sinh của anh sao, sao lại ở trong tay cậu ấy?”

Nói xong, ánh mắt liếc qua liếc lại Tống Khinh Trầm và Khương Triệt, đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Không phải chứ anh Triệt, đây không phải là cà lăm nhỏ lớp năm kia sao, anh mới quen biết một ngày liền bắt người vào tay sao? Anh Triệt phá kỉ lục rồi nha.”

Phiền không chịu nổi, Khương Triệt đạp chân Nhị Hoàng một cái: “Đừng ở đây không có liên quan, mau tra người đi.”

Khương Triệt chuyển hướng qua Tống Khinh Trầm, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy cái lông xoăn nhỏ trước mặt lắp bắp giải thích: “Hôm qua hai người mua xiên nướng, rơi xuống, dì ấy biết tôi, cho nên..."

Khi nói chuyện, ngón tay nắm chặt túi áo, đầu ngón tay có xanh trắng.

Khương Triệt quay lại nhìn mặt cô, nói một câu: “Thật đúng là có duyên.”

“Đúng rồi, cậu tên là gì?”

Ngón tay Tống Khinh Trầm lại nắm chặt một chút.

Còn chưa mở miệng, đã nghe thấy từ sau lưng truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Các cô các cậu làm gì vậy? Để các cậu đi kiểm tra, hai người lại đang nói chuyện phiếm ở đây?”

Phó hiệu trưởng dẫn người kiểm tra đã trở lại.

Khương Triệt cầm lấy thẻ học sinh trên mặt bàn, lắc lắc trước mắt phó hiệu trưởng: “Du… Hiệu trưởng Tô nhìn xem, tôi thật sự không lừa gạt ông, thẻ học sinh thật sự bị mất, may là học sinh lớp năm này nhặt được.”

"Tôi chính là tuân theo tác phong tốt đẹp của trường, đối với vị học sinh làm việc thiện này bày tỏ một chút cảm kích."

Âm thanh chàng trai cách cô cực gần, giọng nói giống như cát sỏi, vuốt ve màng nhĩ của cô, vừa ngứa vừa nóng, cô đột nhiên xoa tai một cái, chà xát vành tai đỏ bừng.

“Không phải... là chuyện lớn” Tống Khinh Trầm nhỏ giọng nói: “Tôi phải đi.”

Lời còn chưa hết, đột nhiên cô bị người túm lấy mũ phía sau áo, cô kinh ngạc quay đầu.

Trong ánh sáng, Chu Trì Vọng đi theo Phó hiệu trưởng, khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào góc bàn, trên mặt cười như không cười.

Rất nhanh Khương Triệt đã chặn tầm mắt cô: “Đừng đi vội, cà lăm nhỏ, cậu còn chưa nói cho tôi biết tên cậu là gì.”

Cô mím môi: “Tống Khinh Trầm.”

Khương Triệt cầm lấy một cây bút đưa đến tay cô, lại ném thẻ học sinh trong tay trước mặt cô, chỉ vào chỗ trống phía dưới thẻ học sinh: “Mấy chữ nào, viết đi.”

Lời này vừa nói ra, lại bị Hiệu trưởng Tô răn dạy: “Phát thẻ học sinh cho các cậu là dùng...”

Khương Triệt làm bộ móc lỗ tai: “Biết rồi, biết rồi.”

Nói xong, lại vươn lòng bàn tay của mình ra: “Viết ở đây.”

Ngón tay Khương Triệt thon dài mà to, đường chỉ lòng bàn tay rõ ràng, khi mở ra trước mặt Tống Khinh Trầm, đầu bút của cô run rẩy, dường như không dám viết xuống.

Rất nhanh bị người bắt lấy ngón tay, buộc cô viết chữ vào lòng bàn tay: “Sợ cái gì, một cái tên thôi mà.”

Nhiệt độ theo bàn tay, tầng tầng lan ra, rõ ràng không tính là khô nóng, Tống Khinh Trầm lại cảm thấy dòng nhiệt theo thân thể bò lên trên, dùng tốc độ không khống chế được.

Cho đến khi bàn tay kia giữ cổ tay cô.

Cùng nhiệt độ của Khương Triệt hoàn toàn khác biệt, bàn tay kia lạnh lẽo, từng đốt ngón tay rõ ràng, xương ngón tay nhô ra một chút trắng xanh.

Tống Khinh Trầm ngẩng đầu, đối mấy với đôi mắt đen sậm mà dày.

Chu Trì Vọng không nhìn cô, anh và Khương Triệt nhìn nhau.

Khương Triệt huýt sáo một tiếng: “Này học sinh giỏi, muốn một cái tên của ân nhân cũng không được sao?”

Ánh mắt Chu Trì Vọng xa xăm, nhếch môi cười khẽ: “Tôi đoán, Dì Khương sẽ không muốn cậu quấy rối bạn nữ mà bị gọi đến trường.”

Sắc mặt Khương Triệt tối hơn vài phần, chỉ ba giây sau, lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ(1), buông lỏng ngón tay đang nắm lấy Tống Khinh Trầm.

Nói với cô: “Tống Khinh Trầm đúng không, tôi lần này nhớ kỹ.”

Nói xong, cúi đầu tới gần cô, hô hấp nóng cọ lên vành tai nhỏ của cô: “Tôi cam đoan”

Giọng nói kia giống như tiếng chuông dài, không ngừng đập vào màng nhĩ của Tống Khinh Trầm.

Tống Khinh Trầm không được tự nhiên lui về phía sau, tránh thoát khỏi lòng bàn tay Chu Trì Vọng, nắm chặt quai cặp sách trên vai.

“Tôi... Tôi đi trước.”

Chạy chết trối.

Bước nhanh đến cửa lớp học, mới dừng lại, lấy tay lau mồ hôi sau gáy.

Tống Khinh Trầm không nghĩ tới, một chuyện nhỏ ở cổng trường cũng có thể nhấc lên gợn sóng.

Tin đồn nhảm nhí lan từ trong nhóm nhỏ của lớp, khuếch tán đến diễn đàn trường học, có người gửi tin nhắn nặc danh trên đó, tỏ vẻ mình tận mắt nhìn thấy, Chu Trì Vọng vì một Tống Khinh Trầm, kém chút nữa đánh nhau với Khương Triệt trước mặt Hiệu trưởng.

Nhiệt độ thảo luận nóng như lửa đốt, Tống Khinh Trầm lại hồn nhiên không biết, buồn bực đọc thuộc lòng.

Giờ học thứ bảy không chạy tập thể dục, thời gian đặc biệt dài, Tống Khinh Trầm buông sách lịch sử xuống, lại cầm một quyển chính trị.

Một quyển sách giáo khoa không mỏng không dày, bị kẹt trong đống sách không lấy ra được, cô nhíu mày, lập tức ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của một bạn nữ nào đó trong lớp.

Đó là Lý Xuân Vũ.

Bàn tay cô ta đặt trên đống sách của Tống Khinh Trầm: "Cậu chỉ là một đứa cà lăm nho nhỏ, sao dám thông đồng với Chu Trì Vọng, giả bộ đáng thương?”

“Muốn cậu ấy giúp cậu nâng thành tích để chứng minh lần trước cậu thi tháng có gian lận hay không?”

Tống Khinh Trầm lười phản ứng: “Không có thông đồng.”

Lý Xuân Vũ không hài lòng với đáp án này, cau mày: “Khuyên cậu vẫn nên chết tâm, Chu Trì vọng không hướng dẫn người, trừ khi cậu là Tưởng Kiều...”

Từ hàng ghế trước truyền đến tiếng ho nhẹ, Lý Xuân Vũ nói một chút: “Tóm lại, cậu không có việc gì ít đến gần Chu Trì Vọng.”

Tống Khinh Trầm đẩy tay cô ta ra, rút sách giáo khoa ra: “Lời này, cậu nên đi nói với Chu Trì Vọng.”

Lý Xuân Vũ nghẹn một hơi: “Cậu đừng tưởng rằng..."

lại bị ngắt lời.

Ứng Minh Sầm đứng dậy: “Tống Khinh Trầm và Chu Trì Vọng như thế nào, có nửa xu quan hệ gì với cậu?”

"Tự quản tốt chính mình, nghe nói lão Dương lại gọi điện thoại cho bố cậu."

Lý Xuân Vũ tức giận phát run, mắt muốn túm tóc Tống Khinh Trầm, lại bị một âm thanh nhu nhược yếu ớt gọi lại: “Được rồi, Xuân Vũ, đừng vì chuyện nhỏ này mà cãi nhau, không đáng giá.”

Lý Xuân Vũ trừng mắt nhìn Tống Khinh Trầm một cái, không tình nguyện trở lại chỗ ngồi của mình.

Lúc này, trước cửa lớp học truyền đến tiếng động.

Mấy bạn nữ xông ra cửa, thò đầu ra ngoài nhìn, còn có người báo tin: “Chu Trì Vọng tới.”

Đối với sự xuất hiện của Chu Trì Vọng, lớp mười một ban năm chia làm hai phe, một nửa người âm thầm mừng rỡ, một nửa người thật cẩn thận.

Lý Xuân Vũ trực tiếp kéo Tưởng Kiều ra, đẩy lưng cô ta một chút, dùng khẩu hình nói chuyện: “Tìm cậu đó.”

Tưởng Kiều xấu hổ cười, trong ánh mắt chăm chú hâm mộ của mọi người xách một cái túi, lảo đảo đi tới cửa, “Đây, tặng cho cậu.”

"Dù thế nào, đều cảm ơn cậu 'chiếu cố' rồi."

Một câu nói, vừa mập mờ lại thuần khiết, khiến cho các bạn trong lớp lộ ra vẻ mặt trong lòng hiểu rõ.

Chu Trì Vọng một tay vịn cửa, quét mắt nhìn túi xách trong tay Tưởng Kiều.

Anh không nhận, lại nói: “Phiền cậu bảo Tống Khinh Trầm đi ra một chút.”

Ngón tay Tưởng Kiều xách túi cứng đờ, nở nụ cười: “Nếu không, cậu mở ra trước xem là cái gì? ”

Thấy Chu Trì không để ý tới, cô ta miễn cưỡng để đồ ra sau lưng: “Cậu tìm cô ấy làm gì vậy?”

Ánh mắt Chu Trì Vọng bình tĩnh: “Có việc.”

Một chút nhỏ cũng không chịu tiết lộ, giống như Tưởng Kiều chỉ là một người xa lạ.

Tưởng Kiều cắn răng.

Bạn học vây xem càng ngày càng nhiều, có người hướng về phía hàng sau hô: “Tống Khinh Trầm, có người tìm.”

Tống Khinh Trầm còn đang trấn an Ứng Minh Sầm cùng bàn, nghe thấy có người gọi cô, lúc này mới ngẩng đầu, bốn mắt nhìn Chu Trì Vọng đang đứng ở cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp