Sau Cơn Mưa Sáng Sớm

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Tống Khinh Trầm rõ ràng hơn ai hết.

Bỗng nhiên cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt, sắc mặt mơ hồ đỏ lên, lắp bắp nói ra một câu, “Cậu, chính cậu đều nói...”

Chàng trai híp mắt: “Khi nào?”

Tống Khinh Trầm lại do dự yên lặng, dường như đang rối rắm nên nói hay không nói, người trước mặt nhấc mí mắt cười lạnh, không hỏi rõ thề không bỏ qua, lúc này mới mở miệng.

“Cậu và Tưởng Kiều đi rừng cây nhỏ, tớ đều thấy rồi.”

“Hội trưởng dẫn người tạm thời kiểm tra lớp học, vẫn là tớ ném, ném đá nhắc nhở hai người.”

“Về tình về lý, hai người nên cảm ơn tớ.” Tống Khinh Trầm càng nói càng lưu loát: “Bằng không bị bắt chính là hai người.”

Ánh mắt Chu Trì Vọng từ trầm sang rõ ràng. Anh cúi đầu, kề sát cô một chút, cánh mũi tràn ngập hương chanh tươi mát.

Anh không hề nhắc tới mình và Tưởng Kiều, chỉ nói: “Hôm đó lớp bọn tôi cùng lớp bảy học thể dục, mà lớp các cậu là học toán.”

Một cách giải thích ngu dốt, giống như thảo luận về thời tiết ngày hôm nay.

“Cho nên, cậu trốn học.”

Bị phản tướng một quân, nhất thời Tống Khinh Trầm khẩn trương, không ngừng nhúc nhích khóe môi, mấy lần muốn nói chuyện, lại nuốt trở về.

“Tớ, tớ không có.” Muốn nói có rất nhiều, ấp úng lắp bắp, liền biến thành mấy chữ này: “Tớ chỉ là... Chỉ là…”

Chỉ là cái gì thôi?

Chỉ là trong giờ học nhìn thấy Khương Triệt, nhịn không được tiến lên nhìn thêm vài lần.

Dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Chu Trì Vọng, Tống Khinh Trầm không nói nên lời, hai má nghẹn đỏ bừng, cuối cùng cúi đầu, bại trận: “Cậu, cậu đừng nói với ba tớ.”

Chu Trì Vọng cúi đầu nhìn cô: “Lý do?”

Tống Khinh Trầm vắt hết óc: “Coi như là... Được rồi được...”

Chu Trì Vọng không cho cô cơ hội, anh nhấc mí mắt lên: “Kỳ thi tháng vào top 1/3, cậu cân nhắc.”

Tống Khinh Trầm hả một tiếng, âm thanh ùng ực vỡ vụn từ trong cổ họng chen ra, mang theo chút khàn khàn ngứa ngáy.

Thật khó khăn.

Chu Trì Vọng ở bên cạnh nói những lời lạnh lùng: “Không làm được sao?”

“Phân tích bảng điểm thi hàng tháng của cậu, ngày mai sẽ…”

Tống Khinh Trầm vội vàng tiến lên, kiễng mũi chân lên, nắm lấy cổ tay chàng trai, nửa người dán vào người cậu, hơi thở ấm áp cọ xát bên cạnh gò má cậu, ý đồ kéo bảng điểm trong tay cậu xuống.

“Phân tích bảng điểm gì thì thôi…”

Chu Trì Vọng bật mầm, ánh mắt lặng xuống, liếc về phía chiếc dây màu lam do động tác quá lớn của cô lộ ra: “Lần sau đổi trong suốt.”

Tống Khinh Trầm nghi hoặc nhíu mày, phản ứng lại Chu Trì Vọng đang nói cái gì, bỗng dưng đỏ mặt, quay lưng lại sửa sang lại cổ áo của mình: “Tớ, đồng ý với cậu là được rồi, đừng nói lung tung với ba tớ.”

Chu Trì Vọng lạnh lùng đáp: “Nhìn thành tích lần sau của cậu.”

Không có chút ý tứ nhượng bộ nào.

Lúc trở lại lớp học, chuông lớp thứ hai đã vang lên, Tống Khinh Trầm ủ rũ, nặng nề thả mình vào trong ghế, chép lại một quyển sách đắp lên mặt mình.

Ứng Minh Sầm tiến lại gần, thấy cô không có tinh thần, thấp giọng hỏi, “Lão Dương lại phát biểu gì kỳ lạ?”

Tống Khinh Trầm lắc đầu: “Không có.”

Chỉ là bị ép buộc cùng người khác ký kết điều khoản bá vương.

Cô nghĩ, Chu Trì Vọng nhất định rất ghét cô.

Chương trình giảng dạy nửa sau của lớp 12, rất dài và phức tạp, hầu như tất cả các giáo viên trước khi lớp học sẽ dặn dò họ, ngay lập tức vào lớp 12, cần cố gắng thêm một năm nữa.

Từ đầu đến cuối trong đầu Tống Khinh Trầm xoay quanh chuyện buổi tối trả ô, nhưng cũng không dám trắng trợn ngây ngẩn, phòng bị thầy cô tạm thời đề bạt lên trả lời đề.

Buổi chiều, lớp toán cuối cùng.

Giáo viên Toán nói tiếng Quan Thoại không chuẩn, tạm thời quyết định gọi một số bạn cùng lớp lên viết các đề lớn.

Giáo viên đưa tay ra sau lưng, trượt một vòng trong lớp học: “Có bạn học nào tự tiến cử không?”

Trong lớp yên tĩnh hiếm thấy, trong đầu người tối đen đè ép, chỉ có cán bộ môn trong lớp giơ tay lên.

Giáo viên toán hỏi lại: “Có bạn nào khác không?”

Đúng lúc này, từ phía dưới truyền đến một âm thanh kiên định và ôn hòa: “Thưa, em muốn đi lên thử xem.”

Theo hướng giọng dò xét, vừa vặn nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng của Tưởng Kiều.

Cô ta giơ tay lên, mái tóc dài theo động tác lắc lư sau đầu, đoan chính lại đẹp mắt.

Là hoa khôi trường mới có nhan sắc kéo trung bình lớp lên cao, Tưởng Kiều luôn là trung tâm đề tài.

Có người đang kêu lên ồn ào, có người thì thầm: “Tưởng Kiều đổi tính muốn trở thành học sinh giỏi rồi sao?”

Ứng Minh Sầm là người nổi tiếng trong lớp, cô hạ giọng xuống, lén lút nói: “Mấy ngày nay Tưởng Kiều đặc biệt chăm chỉ, mỗi tối thức đêm, nghe nói cũng không đi đọc nữa.”

“Hình như là sau rừng cây nhỏ, bị kích thích.”

Ứng Minh Sầm vẻ mặt thần bí: “Bạn cùng phòng của cậu ta nói, cậu ta lập ra hào ngôn tráng chí, muốn đi lên sóng vai cùng Chu Trì Vọng.”

Tống Khinh Trầm không nhẹ không nặng nha một tiếng.

“Cậu cảm thấy cậu ta có thể làm được không?”

Tống Khinh Trầm một tay chống hai gò má, giấu dưới một xấp sách dày cộp vẽ lung tung trên giấy nháp, dường như còn đang buồn bực điều kiện Chứ Trì Vọng đề ra, trả lời có lệ: “Chuyện do người bịa.”

Trên sân khấu, giáo viên toán hài lòng gật đầu: “Hy vọng tất cả mọi người có thể giống như bạn học Tưởng cùng lớp cùng nhau học tập, can đảm thể hiện bản thân, có những người bạn cùng lớp khác tự tiến cử không?”

Đúng lúc này, từ dưới bục giảng truyền đến một giọng nói.

“Thưa, em biết một người nhất định thích hợp.”

“Lớp chúng ta lần trước thi tháng, có một học sinh có thành tích môn toán tăng vọt, không bằng để cho cô ấy cũng đi lên biểu diễn một chút.”

Tống Khinh Trầm nắm chặt bút trong ngón tay một cái.

Người nói chuyện là Lý Xuân Vũ, từ khi vào THPT Số Sáu đã có thái độ đối nghịch với cô, học kỳ trước sau khi trở thành chị em với Tưởng Kiều càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Ánh mắt cô ta chuyển hướng về Tống Khinh Trầm, cười đùa mở miệng: “Chúng tớ cũng muốn xem bạn học Tống Khinh Trầm “nhất kỵ tuyệt trần” trong kỳ thi tháng này làm đề như thế nào.”

Lời này vừa nói ra, rất nhanh đã nhận được sự hưởng ứng của các bạn khác trong lớp: “Đúng vậy, cô, chúng em cũng muốn xem, liền thỏa mãn chúng em một chút đi.”

Có người đề nghị, cũng có người xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, ở phía thổi lửa.

Nói hai ba câu, liền để cho giáo viên toán chuyển lực chú ý đến trên người Tống Khinh Trầm.

“Không biết bạn học Tống có muốn đi lên làm bài hay không?”

Bạn cùng bàn Ứng Minh Sầm trên mặt lo lắng, ở phía dưới nhéo nhéo lòng bàn tay Tống Khinh Trầm: “Đề này là một trong những đề thi đại học, chúng ta còn chưa ôn luyện qua, nếu cậu không muốn, tớ giúp cậu…”

Lại thấy cô lắc đầu: “Quân đến tướng chặn, nước đến... Đất ngăn.*”

* Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm – 兵来将挡, 水来土掩

Nói xong, lại ngẩng đầu, dưới hơn bốn mươi ánh mắt trong lớp nhìn chăm chú gật gật đầu.

“Em, có thể thử xem.”

Tống Khinh Trầm thong dong từ chỗ ngồi đứng dậy, gọng kính lớn che đi nửa khuôn mặt, mái tóc xoăn nhỏ bên cạnh má nổi lên màu vàng ánh mặt trời.

Cô đi chậm rãi, ống quần rộng, lắc lư, lướt qua khe hở giữa các bàn học.

Khi đi ngang qua bàn của Lý Xuân Vũ, nghe được cô ta khinh thường cười lạnh: “Tôi ngược lại muốn nhìn xem ở cậu trước mặt nhiều người như vậy làm sao gian lận.”

Tống Khinh Trầm không để ý tới, cô đi tới chỗ trống bên cạnh Tưởng Kiều.

Tưởng Kiều đã viết được một nửa, trong tay cầm □□ bút viết bút, dương dương tiêu sái viết đầy nửa bảng đen, thậm chí còn tràn ra một chút, chiếm phần của Tống Khinh Trầm.

Tống Khinh Trầm bẻ gãy đầu phấn, nhìn chằm chằm khoảng trống trả lời còn lại của mình, cân nhắc một lát, bắt đầu viết.

Cô viết nghiêm túc, ở giữa không hề dừng lại, từ tính toán đến trả lời câu hỏi đều tiến hành trên bảng đen, khi thì xóa bỏ quá trình tính toán, để lại một mảnh nhỏ của công thức.

Người cuối cùng đi lên, lại cùng Tưởng Kiều đi xuống.

Tưởng Kiều khi xuống như chúng tinh phủng nguyệt*, đồng loạt khen ngợi cùng khoe khoang. Lúc cô xuống giống như đá chìm xuống biển rộng, chỉ có Ứng Minh Sầm nắm chặt nắm đấm chúc cô may mắn.

(Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月: một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)

Tống Khinh Trầm đi ngang qua Tưởng Kiều, cảm giác ánh mắt đối phương dừng lại trên người cô trong chớp mắt, cô theo bản năng quay đầu lại, đối phương lại quay đầu như không có chuyện gì xảy ra.

Tất cả mọi người đã viết xong, giáo viên bắt đầu xem xét.

Thầy cười tủm tỉm vung thước giúp bạn học phía trước sửa sai, khi đến chỗ Tưởng Kiều, lại dừng lại một lát, ngữ trọng tâm dài nói: “Có lẽ rất nhiều bạn học sẽ có sai lầm, cảm thấy viết nhiều bài thi điểm sẽ nhiều, nhưng nếu suy nghĩ sai, viết nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”

Dùng giọng nói ôn hòa nhất nói những lời tàn nhẫn nhất, thầy tiện tay cầm một viên phấn đỏ, trực tiếp gạch đi đáp án tổng thể của Tưởng Kiều, chỉ giữ lại ba dòng đầu tiên: “Nếu bạn học này đến phòng thi, có thể chỉ có 4 điểm công thức.”

Tưởng Kiều cúi đầu, dường như không đành lòng nhìn thẳng, Lý Xuân Vũ bên cạnh vỗ vai cô an ủi: “Không sao đâu, đề này ngay cả em làm không đúng, người khác lại càng không làm...”

Lời còn chưa dứt, thầy đã đứng trước đáp án của Tống Khinh Trầm, lộ ra ý cười: “Bạn Tống rất ưu tú, đáp án viết ra không khác gì đáp án tiêu chuẩn, kết quả cuối cùng cũng chính xác, kiểm tra có thể đạt điểm tối đa.”

Cả lớp im lặng, không ít người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tống Khinh Trầm, Lý Xuân Vũ càng thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ: “Chuyện này không có khả năng! Làm sao cô ta có thể viết tiêu chuẩn như vậy, đọc câu trả lời trước?”

Tiếng nghi ngờ ồn ào, thầy toán mở miệng: “Đề này là đề biến dạng của đề thi đại học ở ngoại tỉnh, muốn làm được đề gốc, bạn Tống đã hạ công phu.”

Lý Xuân Vũ bị sặc nói không nên lời, nhất thời tìm không thấy bậc thang, tức giận cúi đầu, cả tiết đều thất thần, bị phấn do thầy giáo toán ném tới đập vào ót.

Buổi tối tự học tiết đầu tiên, Tống Khinh Trầm gửi một tin nhắn cho WeChat của Khương Triệt.

[Tôi đi trả ô, cậu đang học lớp 7 sao]

Như đá chìm xuống biển.

Lớp bảy nằm đối diện lớp cô, Tống Khinh Trầm ngồi gần cửa sau, mỗi lần mở cửa sau, cô đều có thể nhìn thấy Khương Triệt cũng ngồi ở hàng ghế sau.

Khi thì ngẩn người, khi thì lười biếng trêu chọc đám người.

Tống Khinh Trầm gấp ô trong tay gọn gàng, đứng dậy đi về phía lớp bảy.

Vị trí của Khương Triệt trống rỗng.

Tống Khinh Trầm trong lòng khó tránh khỏi mất mát, mặc kệ như thế nào cũng không chịu trở về chỗ ngồi của mình, đứng ở cửa sau, an tĩnh nhu thuận chờ, mái tóc xoăn nhỏ dán lên gò má, che lại biểu tình rũ xuống của cô.

Hai phút sau, cô lấy hết can đảm và gọi một học sinh lớp 7.

“Cậu có biết Khương, Khương Triệt lớp các cậu…”

Cô hỏi chậm chạp, bạn học lớp 7 trong nháy mắt sáng suốt: “À, cậu tìm Khương Triệt đúng không, cậu ấy vừa tan học đã đi ra phía sau lớp học trống bên kia, nếu không, cậu đi qua xem một chút?”

Lớp của họ là một tòa nhà giảng dạy riêng biệt, với một hàng phòng học trống ở phía bên phải của tầng ba.

Tống Khinh Trầm nhẹ nhàng lên tiếng, ôm ô đi về phía phòng học trống rỗng.

Tối nay bên kia không có người, xuyên qua hành lang thật dài, đi ngang qua từng cái kính đen, bóng dáng cô lần lượt xuất hiện.

Góc hành lang, có giọng nữ đang khóc nức nở, kèm theo tiếng nam cười nhạo: “Chuyện gì mà khóc thành như vậy?”

Tống Khinh Trầm chân dừng bước.

Giọng của Khương Triệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp