Ước Nguyện Duy Nhất Em Vẫn Còn Thích Anh

CHƯƠNG 5: “TÔI KHÔNG ỔN, MỘT CHÚT CŨNG KHÔNG.”


1 năm

trướctiếp

Có được khoảnh khắc im lặng hiếm có trong hộp đêm, Hàn Cận Yến không để ý tới bất cứ điều gì, anh bước thẳng ra khỏi phòng với bóng lưng thẳng tắp. Anh dựa vào tường hành lang, điếu thuốc ngậm hờ trên đôi môi mỏng, không ngừng dùng đầu ngón tay lạnh cóng bấm bật lửa, khiến nó phát ra ánh lửa lập lòe màu lam nhạt, phản chiếu con ngươi đen láy mờ ảo, nhưng lại không châm thuốc.

Suốt một lúc lâu, anh ném điếu thuốc vào thùng rác, mặt không biểu cảm đi về phía trước. Nam Tửu không ngờ Hàn Cận Yến lại quay lại, khóe môi hơi cong lên. Cuối cùng, cô đột nhiên cười ra tiếng, hất chiếc cằm trắng nõn ra hiệu cho Hàn Cận Yến ngồi xuống. Ánh sáng sặc sỡ, kỳ dị chiếu lên người cô, đôi lông mày của người con gái thanh tú, đôi mắt lại dường như ngấn nước, giọng điệu rất thản nhiên có lý.

"Muốn trò chuyện không?"

Hàn Cận Yến khẽ mím đôi môi mỏng, chọn một chỗ ngồi sạch sẽ rồi ngồi xuống, gần như vắng vẻ. Đôi mắt Nam Tửu thấm đẫm nụ cười, còn cười thật hay không thì ai thèm quan tâm? Cô cũng đi tới, ngồi xuống, giơ tay trái sờ vào túi nhưng thấy không có gì nên uể oải vẫy tay với nhân viên pha chế ở quầy bar, một tay chống cằm.

"Cho tôi một điếu thuốc."

Nhân viên bất lực lắc đầu, đi tới khéo léo ném cho Nam Tửu một hộp thuốc lá và một cái bật lửa.

"Tôi nói này tiểu thư Nam, hút thuốc không tốt đâu."

Nam Tửu cười lạnh một tiếng, không thèm để ý tới lời nói của anh ta, cũng không thèm để ý tới Hàn Cẩm Yến bên cạnh, chỉ cụp mắt xuống, tùy ý bấm nút của chiếc bật lửa, một ngọn lửa màu xanh nhạt bật lên. Người phụ nữ ngước mắt lên, ngậm điếu thuốc giữa đôi môi mỏng, uể oải ngước mắt lên nhìn Hàn Cận Yến một cách lộ liễu.

“Xem đi, không có anh thì em mới sung sướng làm sao.” Nam Tửu cứ như vậy nghiêng đầu, chống cằm.

Tai cô đeo đôi bông tai màu tím, ánh sáng phản chiếu lên lờ mờ khiến mắt của Hàn Cận Yến đau nhức. Hàn Cận Yến nhìn động tác thuần thục quyến rũ của người phụ nữ, ánh mắt anh rung động kịch liệt trong giây lát, bàn tay buông thõng bên người siết chặt lại, đáy lòng anh không rõ là tức giận hay là cái gì khác. Ánh mắt anh tối sầm lại, giọng nói cũng trầm xuống.

“Em hút thuốc lúc nào?”

Nghe thấy câu hỏi này, Nam Tửu nhướng mày, cô nheo mắt lại, tựa hồ đang nhớ lại điều gì, khói thuốc nán lại trên đầu ngón tay, khuôn mặt của người phụ nữ dần dần mờ ảo.

"Khoảng... tám năm trước?"

Khi Nam Tửu nói ra câu trả lời này, cô không nhịn được cười, nhưng vào lúc đó, ngón tay của Hàn Cận Yến dừng lại, giống như có thứ gì đó đang không ngừng gặm nhấm ăn mòn trái tim anh, sau đó truyền đến một cảm giác đau đớn kéo dài.

"Nam Tửu..." Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trầm trầm, như đang đè nén một cảm xúc nào khác, nhưng cuối cùng lại đột ngột dừng lại.

"Em bây giờ..." Hàn Cận Yến khẽ cụp mắt xuống, nhìn Nam Tửu bằng đôi mắt u ám, anh hỏi.

"Em ổn chứ?"

"Em không ổn, không ổn chút nào." Nam Tửu ngậm điếu thuốc, trả lời không chút do dự, cô không hề né tránh ánh mắt của Hàn Cận Yến, cô chỉ nói sự thật. Người đàn ông trước mặt cô mặc một bộ âu phục đen tuyền, áo sơ mi cài khuy trên cùng rất tinh xảo, cà vạt cũng được thắt rất tỉ mỉ. Chỉ lộ ra chiếc cổ áo màu trắng, cả người cao quý tao nhã, lạnh lùng vô cùng, so với khi vẫn là thiếu niên thì còn mang theo chút trầm tĩnh nghiêm nghị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp