Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 49: BẤT CHỢT NHỚ LẠI


1 năm

trướctiếp

Trúc Lan háo hức dõi theo từng động tác của Tôn thị, nhìn là biết ngay bảo bối cất dưới đáy rương. Khi mảnh vải đỏ được Tôn thị lấy ra, Trúc Lan cũng không biết đó là gì.

- Mẹ, mẹ lấy gì vậy?

Tôn thị cẩn thận lật từng lớp vải đỏ ra, nói:

- Đây là nhân sâm mà cha của con tìm thấy trong lúc lên núi đặt bẫy gà rừng, một lớn một nhỏ. Củ lớn đã bán chia cho Đại ca và Nhị ca của con rồi, còn lại củ nhỏ ta và cha con đã bàn với nhau là để dành lại cho con. Nhìn nó vừa xấu vừa nhỏ thế thôi, chứ hai mươi năm rồi đấy. Vùng này của chúng ta cũng không phải núi cao rừng già gì cả, rất khó tìm thấy nhân sâm nhiều năm, cho con mang về bồi bổ cơ thể.

Hai mắt Trúc Lan đau xót, thuốc bổ được kê cho cô cũng có nhân sâm, một mảnh rất nhỏ không rõ tuổi đời, chỉ thế thôi mà thang thuốc trở nên rất đắt, một gốc nhân sâm nhỏ này ít nhất cũng phải hai mươi lượng bạc.

Nhân sâm đã có từ thời xa xưa, được ghi chép lại vào đời nhà Tấn. Có điều nhân sâm khó trồng, cho nên nhân sâm luôn là mặt hàng quý hiếm, nhân sâm tự nhiên càng có giá trị. Trúc Lan biết những điều này là do ông ngoại nói cho cô biết, dược thiện dùng nhiều nhân sâm, nên cô cũng có nhiều hiểu biết hơn.

Trúc Lan đẩy mảnh vải đỏ trả lại:

- Mẹ, mẹ giữ nhân sâm lại đi, con không có thiếu nhân sâm bồi bổ cơ thể, thuốc bổ mà con đang uống hiện tại có sẵn nhân sâm trong đó rồi.

Nói một hồi cũng nói tới chuyện thuốc bổ, Tôn thị không lấy nhân sâm lại, nói:

- Cầm nhân sâm về, bảo đại phu kê vô đơn thuốc cho. Con cũng có thể tiết kiệm được ít tiền, nhà con còn hai người phải đi học, chi tiêu không nhỏ, nghe lời mẹ đi.

Trúc Lan mấp máy khoé môi, đây là ý tốt của mẹ, chẳng qua cô đang cảm thấy bối rối và hổ thẹn. Cô không phải nguyên thân, điều duy nhất có có thể làm là sống thay nguyên thân thật tốt, thay đổi Chu gia và hiếu thuận với cha mẹ thôi.

- Cảm ơn mẹ ạ.

Tôn thị thở phào nhẹ nhõm, con gái có chút xa cách, sao người làm mẹ lại không nhận ra. Có điều bà càng đau lòng, nghĩ rằng con gái lo lắng bản thân sẽ xảy ra chuyện bất cứ lúc nào cho nên mới cố ý giữ khoảng cách, để bà bớt ngậm ngùi và thương tâm khi nghĩ về mình.

Bữa trưa ở nhà họ Dương tương đối thịnh soạn, Dương gia luyện võ cho nên không thể thiếu thịt, một bàn thức ăn toàn thịt là thịt. Trúc Lan ăn đến no căng cả bụng, cô cũng cố gắng để mình không ăn quá no, nhưng mẹ của bạn sẽ không bao giờ cho rằng bạn đã ăn no, cho nên cô cứ ăn mãi đến khi no căng.

Lúc quay trở về, trên chiếc xe bò đã chất rất nhiều đồ đạc. Trúc Lan không khỏi đỏ mặt, nói với Chu Thư Nhân đã tỉnh rượu ngồi bên cạnh:

- Sao tôi cứ có cảm giác như mình tới đây tống tiền thế nhỉ?

Chu Thu Nhân uống rượu mà không đỏ mặt, nhưng ánh mắt như biết nói chuyện vậy, trong mắt tràn ngập ý cười:

- Bình thường nhà ba mẹ vợ cũng hay tới lui và đưa đồ cho nhà mình mà.

Trúc Lan: “...”

Đây là sự thật. Nguyên thân là người yếu ớt nhất nhà, đứa trẻ mỏng manh được người nhà cưng. Cho dù cuộc sống tốt hơn, suy nghĩ của cha mẹ già cũng không thay đổi bao nhiêu, cho nên thường xuyên tiếp tế cho nhà nguyên thân.

Trúc Lan cảm thấy cần phải cứu vớt hình tượng, nhất định phải thay đổi hình tượng này:

- Mình nhớ phải kiếm nhiều tiền hơn nha, tôi trông cậy cả vào mình đấy!

Chu Thư Nhân gật đầu:

- Chờ tôi quay về, nhất định sẽ khiến ba mẹ vợ thấy được chúng ta có tiền.

Trúc Lan rất tin tưởng vào Chu Thư Nhân, hai mắt sáng rỡ: - Ừm!

Tuyết Hàm nhìn cha mẹ mình, không khỏi đỏ mặt, nàng bèn bịt mắt cháu trai trưởng lại:

- Xấu hổ đừng nhìn, mau nhắm mắt lại.

Chu Minh Vân ngơ ngác: - Cô cô, vì sao phải nhắm mắt ạ?

Chu Minh Vân gân cổ lên hỏi, bả vai Chu lão đại run lên, nãy giờ ba mẹ khiến hắn cảm thấy ghen tị thôi rồi, bây giờ bỗng nhiên muốn cười.

Chu Thư Nhân liếc xéo con gái, rồi nhắm mắt lại, thấy hơi mệt mỏi. Anh biết trong lòng anh đang khát vọng điều gì ở cuộc sống cô độc hiện đại, anh rất thích cảm giác cuộc sống đời thường thế này, rất khó có được cơ hội tìm thấy một người ăn ý mười phần giống như Trúc Lan. Một giọng nói phá nát bầu không khí không dễ tạo ra, ừm, con gái út nên học làm tính, cháu trai trưởng cần phải học thuộc lòng Tam Tự Kinh và chép ra giấy, còn Lão Đại nữa, không thể để hắn ở không, kiếm chuyện gì đó cho hắn làm thôi!

Trên chiếc xe bò, ngoại trừ Trúc Lan, bỗng nhiên ba người còn lại cảm thấy gió thu lành lạnh đến lạ. Trúc Lan thật sự không hề hấn gì, bởi vì cô và Chu Thư Nhân bị ràng buộc chung với nhau, đối phương là người mà mình có thể tin tưởng. Cô nhìn con gái đang làm mặt quỷ, ra vẻ trên đời chỉ có một mình ta tỉnh, giữ nguyên nụ cười trên môi.

Xe bò lộc cộc hết một canh giờ mới sắp về đến thôn Chu gia. Trúc Lan ôm con gái và cháu trai trưởng ngồi trên chiếc xe lắc lư, đang thiu thiu ngủ, đột nhiên xe bò dừng lại. Chu Thư Nhân choàng mở mắt ra, Trúc Lan thấy còn chưa tới nhà bèn hỏi:

- Lão Đại, có chuyện gì vậy?

Lão Đại nhảy xuống xe bò, nói:

- Mẹ, đây là con trai cả của nhà Trương Đại Thiết, thằng bé sốt cao quá rồi.

Chu lão đại vừa sờ một cái lập tức giật bắn cả người, cơ thể đứa nhỏ nóng ơi là nóng.

Trúc Lan cẩn thận ngẫm lại mới sực nhớ ra là ai, cô còn chưa kịp lên tiếng, Tuyết Hàm đã không đành lòng:

- Mẹ ơi, mẹ cứu h đi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp