Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 30: TIẾP TỤC DỤ DỖ


1 năm

trướctiếp

Cơn mưa kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ mới chịu dừng lại, hết cơn mưa thu này đến cơn mưa thu khác kéo theo hơi lạnh, mưa to mới dứt, nhiệt độ không khí rõ ràng giảm đi rất nhiều. Trúc Lan vùi mình trong ổ chăn mà còn cảm thấy lạnh lẽo, may mà trong nhà có một căn phòng tranh dùng để chứa củi, cho dù mưa dột cũng không đến mức ướt nhẹp. Trúc Lan chịu không nổi bèn ngồi dậy:

- Tôi đi nhóm lửa giường đất mới được, sẵn tiện nấu siêu thuốc luôn.

Chu Thư Nhân muốn giúp một tay, song lại muốn giữ gìn hình tượng, nói: - Làm phiền em rồi!

Trúc Lan khẽ cười:

- Thật ra cũng khá thú vị. Hồi tôi mới tới, làm sao mà biết nhóm lửa cơ chứ, bây giờ lần mò từ trong ký ức mà sống cũng được.

Càng hiểu, Chu Thư Nhân càng phát hiện ra tính cách Trúc Lan không tệ. Không phải người nào cũng đều có thể thích nghi trong mọi hoàn cảnh. Anh nhìn Trúc Lan vội vội vàng vàng ra ngoài, cảm nhận cuộc sống có hương vị bình dị hơn so với cuộc sống của anh ở thời hiện đại, anh thấy khá ổn.

Trúc Lan đốt lò lửa và sưởi ấm giường đất một hồi mới cảm thấy thoải mái hơn. Cô vừa đẩy cửa ra, ngoài sân đã đọng vũng, may mà không nhiều lắm. Bởi vì Chu gia nằm ở chỗ cao, nước chảy theo hướng thấp, cho nên đều chảy xuống dưới. Cuối cùng chỉ có Vương gia là xui xẻo thôi, con phố phía trước vừa hay nằm ngay chỗ thấp nhất. Vả lại nóc nhà Vương gia đã lâu không được tu sửa, Trúc Lan nhớ rất rõ ràng trong truyện viết rằng nhà của Vương gia không có chỗ nào là không bị dột, sửa sang phòng ốc tốn không ít tiền! Cô có ấn tượng rất sâu sắc bởi vì Vương Trương thị cắt xén tiền tu sửa phòng của mấy đứa con, cả nhà nữ phụ nghịch tập Vương Như không có một chút tiền riêng nào cả, trong khi phòng của nhà Vương Như lại là căn phòng tồi tàn nhất, từ đó thôi thúc ý chí kiếm tiền trong lòng Vương Như. Trúc Lan xoa bụng, chẹp, sắp có đồ ngon ăn rồi!

Chu lão đại và Chu lão nhị tự giác ra quẹt sách vũng nước đọng trong sân, Lý thị cũng đi nấu bữa tối. Cơm chiều đã xong, bên ngoài trời còn âm u, cho nên trên bàn ăn cơm thắp thêm hai ngọn đèn dầu xa xỉ. Bốn món đồ ăn và một bát canh, cộng thêm dưa muối của Lý thị là có sáu món. Trong sáu món ăn, có bốn món là thịt, người ngồi trong bàn đều đưa mắt nhìn chằm chằm thức ăn.

Đến lúc ăn cơm, mấy đứa trẻ con mừng điên lên được. Cháu trai trưởng Chu Minh Vân nuốt xuống một miếng thịt gà, giọng nói ngọt ngào:

- Bà nội, sao này ngày nào cũng được ăn thịt đúng không?

Cậu nhóc không ngốc, hai ngày qua cậu nhóc phát hiện ra lời nói của bà nội là có giá trị nhất trong nhà. Bà nội nói giết gà là giết gà, hỏi bà nội chắc chắn không sai được.

Trúc Lan vui vẻ, cháu trai trưởng khỏe mạnh kháu khỉnh làm cho người ta thấy thích, nhóc con không hề rụt rè chút nào, cô hỏi:

- Minh Vân muốn được ăn thịt mỗi ngày hay sao?

Nhóc con gật đầu: - Dạ muốn!

Trúc Lan ra vẻ có chút khó xử:

- Nhưng mà bà nội không có khả năng rồi.

Hai mắt cậu nhóc lộ ra cảm xúc thất vọng, Trúc Lan nói tiếp:

- Có điều… bà nội tin chắc là Minh Vân có khả năng đó. Bà nội chờ Minh Vân trưởng thành giỏi giang, sau này mỗi ngày mua thịt cho bà nội ăn nhé!

Tuyết Hàm: “...”

Sao nàng cảm thấy mấy lời này nghe quen quen thế nhỉ?

Cậu nhóc được tâng bốc nên vô cùng tự tin, vỗ bộ ngực nhỏ:

- Bà nội, Minh Vân nhất định sẽ trở thành người tài giỏi!

Trúc Lan cười tủm tỉm: - Ngoan!

Tròng mắt cậu nhóc đảo quanh, nói:

- Bà nội, Minh Vân còn nhỏ, phải ăn nhiều thịt để mau lớn lên, lớn lên mới có khả năng, con ăn thêm vài miếng thịt được không ạ?

Trúc Lan: “...”

Ôi, thằng nhóc thật là ma lanh! Trẻ con cổ đại 5 tuổi đúng là không nên nghĩ rằng 5 tuổi!

Tuyết Hàm bật cười thành tiếng, Lý thị thấy con trai vậy thì cũng cười theo. Trúc Lan múc trong canh gà mấy miếng thịt gà, lần lượt chia cho bọn nhỏ.

Hai ngày nay được ăn ngon, sau khi ăn xong, Trúc Lan đã bị nhóm cháu vây quanh, líu lo nói với bà nội. Ngay cả cháu gái Ngọc Sương cũng dám chạy lại gần bà. Thật ra trẻ con là đối tượng nhạy cảm nhất, bọn chúng biết được ai đối xử tốt với chúng.

Sáng sớm hôm sau, Dương Võ Xuân không ăn bữa sáng mà trở về luôn. Nếu không phải mưa to làm gãy cầu thì hôm qua y đã đi ngay sau khi mưa tạnh. Hôm nay nước sông đã rút, y vội vàng lên đường về nhà. Bởi vì mưa to, Lão Đại và Lão Nhị không có ra đồng, Lão Tam và Lão Tứ không cần đến trường, hiếm khi người nhà họ Chu có mặt đông đủ. Trúc Lan rảnh rỗi đi xem Triệu thị may đồ, ban đầu cô không định học, nhưng áo trong phải tự mình làm. Cô có ký ức của nguyên thân, cho nên có chút tự tin, từ từ học hỏi thì sẽ học thành tài thôi.

- Tuyết Hàm! Tuyết Hàm! Tuyết Hàm có ở nhà không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp