Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 25: THÀNH THẬT MỘT CHÚT XEM NÀO!!!


1 năm

trướctiếp

Trúc Lan sửng sốt một lúc, mới sực nhớ ra người đang được gọi là mình. Cô chỉ có ký ức chứ không có ấn tượng nào về giọng nói này, cho nên thật sự không biết nó là của ai. Cô vội vàng đi ra ngoài xem thử, người đến là Dương Võ Xuân, con trai trưởng của Dương Trúc Sơn - đại ca nguyên thân, năm nay đã 23 tuổi.

- Thì ra là Võ Xuân à, sao con lại đến đây thế?

Dương Võ Xuân cột bò thật kỹ, rồi dọn đồ trên xe bò xuống đất:

- Cô cô, con đi vận tiêu ở phương Nam còn gì? Con tìm được một tiệm vải trong Nam thanh lý vải cũ từ những năm trước, con chợt nhớ ra Lão tam Võ Đông vừa bước qua tuổi 16, sắp sửa thành thân, cho nên con mới mua một ít. Bà nội bảo con mang tới cho cô cô vài thứ.

Trúc Lan nhìn gói đồ không hề nhỏ, vậy là cô đã hiểu lầm chuyện gì chăng?

Võ Xuân tiếp tục dọn đồ từ xe bò xuống, nói:

- Bà nội còn nhớ sức khoẻ cô cô không tốt, gửi đến một rổ trứng gà cho cô cô bồi bổ đây. Còn dặn con là nhắn nhủ cô cô không được bỏ ăn.

Trúc Lan nghe xong thì hơi thẫn thờ, trong lòng có chút ê ẩm. Cô ghen tị với nguyên thân rồi, cha mẹ của cô ở hiện đại không đối xử tệ bạc với cô, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng không để ý cho lắm. Cô tiếp tục nhìn đồ đặt trên đất, có rất nhiều thứ, đa phần là có thể ăn được, dùng để bồi bổ sức khỏe, khá tốt cho cơ thể.

Chu Thư Nhân vỗ về cánh tay Trúc Lan, anh bước lên và mỉm cười:

- Võ Xuân không bận việc gì thì vào ăn bữa cơm đi.

Trúc Lan tiếp lời:

- Đúng, đúng, mau vào ăn cơm, trưa nay có nấu mì đấy.

Võ Xuân ngạc nhiên khi biết nhà cô cô ăn ba bữa cơm, y lau mồ hôi, không khách sáo nữa:

- Để con đi rửa mặt cái đã.

Trúc Lan sốt sắng nói với Lý thị: - Đi rán quả trứng gà đi.

Cuối cùng đôi mắt Lý thị mới rời khỏi số vải, nhỏ giọng hỏi lại:

- Rán mấy quả mẹ nhỉ?

Trúc Lan khựng lại, cô không biết nấu cơm, làm sao biết được một đĩa cần mấy quả trứng là đủ. Cô lục tìm trong ký ức nguyên thân, hình như chưa từng làm trứng gà rán bao giờ. Cái này hơi khó, làm ít không đủ một đĩa thì mất mặt lắm.

Lúc này Chu Thư Nhân giật giật khóe môi, ra hiệu với Trúc Lan là tám. Trúc Lan: - Tám quả.

Tròng mắt Lý thị như sắp rớt cả ra ngoài, TÁM? Nhưng mẹ chồng đang trừng mắt nhìn, nàng ta không dám hé răng, nhanh nhẹn đi làm món ăn.

Sau khi trở lại nhà chính, Chu Thư Nhân đích thân múc một chén mì cho Võ Xuân, nói:

- Trưa nay ăn mì, tối có hầm con gà mái, hôm nay nhất định phải ở lại uống với nhau một chung đấy.

Võ Xuân có chút lo lắng khi được chiêu đại, y thật cẩn thận đón lấy cái chén. Y lớn tới tuổi này rồi, lần đầu tiên cảm nhận được dượng mình bình dị và gần gũi. Chẳng lẽ là do y đã bôn ba bên ngoài quá lâu, hay cách trở về không đúng? Y thích dượng của trước kia, bây giờ y phải thận trọng đến mệt, y cẩn thận trả lời:

- Ăn cơm xong con sẽ trở về ngay, người nhà còn đang chờ con đấy ạ!

Chu Thư Nhân thu lại nhiệt tình, tỏ ra nghiêm túc. Trong lòng anh nghĩ, thôi thì cứ giữ hình tượng như cũ tốt hơn.

- Ừm, cho ta gửi lời chào đến ông cụ nhé.

Võ Xuân lập tức thấy thoải mái hơn, đây mới là dượng mà y quen thuộc: - Vâng.

Trúc Lan chứng kiến toàn bộ: "..."

Lúc này đúng là không dám buông bỏ hình tượng, những con người này đã quá quen với hai vợ chồng họ, bị mắc kẹt lại trong một hình tượng thật sự rất không thoải mái. Trúc Lan cố nén cáu kỉnh, tỉ mỉ hỏi thăm tình hình nhà ngoại, biết trong nhà đều rất tốt thì không còn gì để hỏi thêm nữa. Lý thị bưng trứng gà lên, cô và Lý thị cùng đi chuẩn bị quà đáp lễ.

Trong nhà không có thứ gì quý giá, đáp lại chủ yếu nằm ở tấm lòng. Trúc Lan chọn xong một ít nông sản nhà trồng, thêm nửa hủ đầy rau dưa Lý thị vừa muối, hương vị dưa muối của Lý thị rất ngon, có thể dùng làm quà tặng. Tuy nhiên Trúc Lan vẫn cứ cảm thấy quà đáp lễ quá đơn giản. Cô nhịn không được bắt đầu tính ngày, hy vọng Tam Nha - Vương Như nhanh chóng vào việc. Tiểu thuyết viết rằng chủng loại rau dưa rất phong phú, tất cả là để phục vụ Vương Như. Cô ta là một reviewer món ngon nổi tiếng trên mạng, không chỉ biết ăn mà còn biết làm, ở thời cổ đại không khỏi cơ cực, không được nghĩ nữa, càng nghĩ càng thèm. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lý thị rất tự tin vào tay nghề nấu ăn của mình, thấy mẹ chồng lấy dưa nàng ta muối làm quà đáp lễ, sống lưng không khỏi thẳng lên:

- Mẹ này, đã vào thu rồi, có cần muối thêm những loại rau dưa khác hay không?

Trúc Lan: "... Ừm".

May mà cô có ký ức, nếu không sẽ rất hoang mang, cô chẳng biết làm gì cả!

Lúc trở vào trong, Trúc Lan vẫn còn khá là phân tâm. Bộ truyện chủ yếu xoay quanh Vương gia, đương nhiên sẽ không chú tâm miêu tả Chu gia sắm vai làm nền. Có điều chuyện gì quan trọng, trong truyện cũng có nhắc tới một câu. Cô ngẩng đầu lên nhìn trời, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp