Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 23: TÍNH TOÁN


3 tuần

trướctiếp

Chu Thư Nhân kiên nhẫn chờ đợi: - Ừm!

Lý thị là luống cuống nhất, bởi vì mẹ chồng đang nhìn nàng ta, nàng ta yếu ớt nói: - Mẹ…

Trúc Lan cũng sợ, ngay cả khi cô không uống thuốc được, cô vẫn cần được bổ sung dinh dưỡng, cô không muốn qua đời sớm:

- Lát nữa đi bắt con gà mái nuôi từ năm ngoài rồi mần thịt đi.

Lý thị tưởng đâu nàng ta nghe lầm, giọng nói ré lên cứ như một con sóc đất: - GIẾT GÀ?

Trúc Lan bụm ngực, may mà cô không có bệnh tim, nếu không thì ngủm củ tổ mất rồi. Cô lạnh mặt nói:

- Đúng vậy, giết gà. Tối nay mang hầm, trưa nay thì hầm một khúc xương lớn trước. Chờ ta nghỉ mệt một lúc sẽ đi lấy mì cho con, lấy nước hầm xương ăn mì.

Lý thị càng luống cuống hơn lúc nãy, ngày gì thế này? Hôm nay mẹ chồng gặp phải cú sốc gì chăng?

- Mẹ, gà mái già sắp bước vào thời kỳ đẻ trứng rồi mà!

Trúc Lan trầm mặc. Chu gia nuôi gà chủ yếu là để đẻ trứng, ban đầu nuôi gà mái già năm ngoái là để mùa đông năm nay cho Triệu thị ăn trong thời gian ở cữ. Không nỡ giết gà nhà mình, nhưng đi ra ngoài mua gà ăn lại càng không được, hành động tỏ ra giàu có như thế càng khiến người ta để ý hơn.

Chu Thư Nhân: - Giết đi!

Lý thị không dám hé răng, nàng ta cảm thấy hôm nay cha chồng có chút đáng sợ:

- Dạ, dạ cha, con đi ngay đây.

Nàng ta như đang chạy trốn, nhanh nhẹn không gì sánh bằng. Chu Thư Nhân cúi đầu, nhìn thấy con gái út đang mở to mắt nhìn mình với vẻ khiếp đảm, lòng anh mềm nhũn, xoa đầu cô bé:

- Đi trông chừng cháu gái cho đại tẩu con đi, tối nay có thịt gà ăn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đôi mắt Tuyết Hàm cong lên, đây vẫn là người cha kính yêu của nàng, cha không thay đổi: - Dạ.

Trúc Lan về phòng, nằm trên giường đất. Trên giường đã được trải đệm, nếu không giường sẽ rất lạnh, cơ thể của nàng không thể chịu nổi. Chu Thư Nhân cũng trèo lên giường, nhưng anh không nằm mà dựa vào tường, sau lưng lành lạnh.

- Vùng này nằm ở phía Bắc, mùa đông cổ đại lạnh hơn. Tôi đang nghĩ tới chuyện sửa sang ngôi nhà một chút, làm lại tường ấm và giường đất, sau đó lát lại nền đất, thế thì trời mưa hay có tuyết rơi cũng không bị lầy lội quá.

Trúc Lan: - Được.

Tường ấm (tường có ống dẫn hơi nóng để sưởi ấm) và lò sưởi đã có từ đời nhà Hán, bọn họ chỉ sửa sang lại chút đỉnh sẽ không khác người. Cô cũng muốn bản thân sống thoải mái hơn, về phần nền đất, cô càng tán thành. Người hiện đại quen sạch sẽ không quá nhiệt tình tiếp thu nền đất, nhất là trong nhà. Trúc Lan nói tiếp:

- Đừng chỉ sửa mỗi phòng của chúng ta, phòng của bọn trẻ cũng cần được sửa. Sức khỏe chúng ta không tốt, mà Triệu thị sắp sửa sinh em bé, lý do đầy đủ, không quá phô trương.

Chu Thư Nhân sửng sốt, anh không hoà nhập tốt bằng Trúc Lan, anh chỉ nghĩ tới bản thân và Trúc Lan thôi, không hề nghĩ cho bọn nhỏ.

- Ừm, nghe em. Chờ sau khi đi tái khám trở về, chúng ta lập tức chuẩn bị. Tránh cho đến lúc thu hoạch vụ thu lại càng bận hơn, ngày hôm sau sẽ lạnh hơn ngày hôm trước, kéo dài cho đến mùa đông.

Trúc Lan: - Được.

Chu Thư Nhân thấy mí mắt của Trúc Lan sắp dính vào nhau, anh không nói thêm gì nữa. Quả nhiên, chờ một lúc sau đã nghe có tiếng hít thở đều đều, anh cũng buồn ngủ theo cô, cho nên nằm xuống nghỉ ngơi.

Trúc Lan ngủ một giấc thật ngon, trong người cảm thấy khỏe hơn. Cô ngồi dậy thấy Chu Thư Nhân đang ngủ, bèn trèo xuống đất, cô không nghe thấy giọng của Lão Đại và Lão Nhị, vậy là còn chưa tới trưa cơ à!

Ở thời cổ đại, cô không nắm được chính xác thời gian. Cô toàn dựa vào ký ức của nguyên thân thôi, cô đang cân nhắc đến việc đi mua một chiếc đồng hồ cát về, nếu không sẽ càng ngày càng mất khái niệm thời gian.

Trong phòng bếp toàn là mùi canh xương hầm, thời gian hầm không ngắn, Trúc Lan có chút đói bụng. Lý thị đang đứng nướng bánh, lập tức lấy lòng:

- Mẹ, mẹ dậy rồi à!

Trúc Lan khẽ "ừ", lấy một cái chén thật to, sau đó bưng một bát mì quay lại: - Mì đây!

Lý thị hít vào một hơi, nàng ta hơi xót, một bát mì to ơi là to:

- Mẹ, này nhiều quá rồi.

- Ta quản gia hay con quản gia? Lo nấu nướng đi.

Lý thị không dám hé răng, ngoan ngoãn cầm lấy bát lớn.

Trúc Lan tiếp tục ngửi ngửi mùi canh xương hầm. Lý thị có không ít thói hư tật xấu, nhưng tài nấu nướng không chê vào đâu, coi như cũng có ưu điểm. Cô nhìn gà đã được làm sạch sẽ, gà nuôi béo tốt, có nhiều mỡ gà. Cứ nghĩ tới món mì mỡ gà là cô không cầm lòng được càng thấy đói hơn.

Bên ngoài có tiếng ai đó nức nở.

Trúc Lan: "..."

Không thể hiểu nổi, lại khóc cái gì nữa rồi! Cuộc sống này quá là mệt mỏi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp