Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 65: LỊCH SỬ ĐEN TỐI


1 năm

trướctiếp

Chu lão đại trở về hơi muộn, Trúc Lan đã có chút ít kinh nghiệm tính toán giờ giấc ở đây. Con trai cả vào nhà vào khoảng 7 giờ tối, đi hết một canh giờ.

Có tiếng đập cửa, Chu lão đại đứng ngoài cửa, nói:

- Cha, con có việc muốn nói với cha!

Chu Thư Nhân xỏ giày đi xuống, cha con bọn họ đứng luôn bên ngoài nói chuyện một hồi, sau đó Chu lão đại mới về phòng nghỉ ngơi.

Trúc Lan hỏi: - Lý gia nói sao?

Cô biết Chu Thư Nhân đã có kế hoạch, Lão Đại quay về còn đến tìm họ chắc chắn là có chuyện cần bàn bạc. Chu Thư Nhân có chút không hài lòng vì con trai cảm làm gì cũng không ổn thỏa, trong lòng đã ghim chuyện này, chờ sau khi đi phương Nam về mới rảnh rèn luyện Lão Đại đàng hoàng.

- Bà cụ Lý hay tin tôi muốn đi xuống phía Nam, mong cha của Lý thị có thể theo cùng.

Trúc Lan rất nể bà Lý, mẹ của thông gia là người tài ba, một lứa người không thông minh có thể sống ổn đến giờ cũng nhờ một tay bà cụ gánh vác. Nghĩ tới Lý thị cứ luôn nhắc mãi, mỗi lần bà cụ mắng ông thông gia là mắng rất lâu, sau đó đi viếng mồ mả tiếp tục mắng chửi ông cụ Lý đã qua đời. Trúc Lan không biết nói gì hơn ngoài công nhận rằng tính di truyền của Lý gia rất mạnh, con dâu Lý gia toàn người thông minh.

Chu Thư Nhân nghe được tiếng cười, hỏi: - Cười cái gì đó?

Trúc Lan giải thích, rồi lại nói tiếp:

- Bà cụ Lý là người khôn khéo, từ ý tưởng bán kim chi trên đường vận tiêu của anh, bà cụ nghĩ ngay đến chuyện bán công thức xuống phía nam để kiếm được lợi nhuận cao nhất còn gì!

Chu Thư Nhân có ấn tượng tốt với bà cụ Lý, nói:

- Bà cụ sống tới hơn 60 tuổi cũng không dễ dàng, chắc hắn bà ấy lo lắng không biết sống được thêm bao lâu nữa, muốn nhân cơ hội mài giũa ông thông gia một chút.

Trúc Lan không cười, mà thấy chua xót. Bà cụ Lý lo toàn cả đời, vướng bận quá nhiều, nói trắng ra là bà cụ còn không dám chết:

- Dù sao cũng là thông gia với nhau, anh dìu dắt người ta một chút!

Chu Thư Nhân cười: - Tôi biết mà!

Xuyên tới cổ đại, Trúc Lan đã tập thành thói quen ngủ sớm, vừa đến giờ là thấy hơi mỏi mệt rồi:

- Không còn sớm nữa, mau đi ngủ thôi!

Chu Thư Nhân đáp lại, rồi đi thổi tắt đèn dầu.

Hôm sau, ăn bữa sáng xong, Chu Thư Nhân và Chu lão đại đi đến nhà mẹ của Trúc Lan. Lý thị muốn bán kim chi trên đường vận tiêu, cần phải có Dương gia giúp một tay mới được. Trúc Lan hoàn toàn không có ý định nói cho Lý thị biết chuyện, Lý thị không biết giữ mồm giữ miệng. Không những không nói cho biết, mà cô còn cản không cho Lý thị về nhà mẹ đẻ. Vương Như giăng bẫy cả nhà mẹ đẻ Lý thị, cũng đang âm mưu chơi Lý thị một vố cho hả giận bởi vì Lý thị đã nếm ra được công thức kim chi, tất nhiên không thể loại trừ khả năng cô ta ghen ghét Lý thị có tài. Suy cho cùng, Lý thị là người Chu gia, Trúc Lan sẽ bênh vực người nah2 mình. Cô chờ đến khi kế hoạch của Vương Như phá sản hết, chắc chắn vẻ mặt cô ta sẽ rất đặc sắc.

Tới giờ cơm trưa, Lý thị hóng chuyện xong rồi, cảm thấy thỏa mãn lập tức trở về:

- Mẹ, Vương gia chia gia tài xong rồi ạ.

Trúc Lan cũng khá tò mò, bởi vì bối cảnh đã khác:

- Vương Trương thị chia như thế nào?

Sau khi Lý thị chứng kiến sự tàn nhẫn của Vương Trương thị, nàng ta cảm thấy không nên làm gì phật lòng mẹ chồng. Nàng ta tỏ ra đồng cảm, nói:

- Vương lão tứ tay không ra khỏi nhà, không được mang theo bất kỳ thứ gì. Những thứ hôm qua mua về cũng bị Vương Trương thị lấy mất.

Lý thị vỗ ngực, nơm nớp lo sợ. Có một bà mẹ chồng như Vương Trương thị đúng là xui xẻo tám đời tổ tông để lại. Nàng ta tiếp tục suy diễn, còn mẹ chồng nàng ta, chắc chắn kiếp trước nàng ta ăn ở có đức. Lý thị lập tức cảm thấy bản thân là người có tấm lòng bao la, lòng dạ lương thiện tu mười kiếp thì không tới, nhưng chắc chắn cũng phải năm kiếp chứ chẳng chơi.

Trúc Lan xuýt xoa một tiếng, có vẻ ác hơn tiểu thuyết viết nhiều. Cô không để ý Lý thị đang tự ảo tưởng bản thân rộng lượng, sốt sắng hỏi tiếp:

- Cả nhà Vương lão tứ bị đuổi ra ngoài, bây giờ đang sống ở đâu?

Lý thị trả lời: - Thuê căn phòng đất đằng sau nhà ta đấy ạ.

Trúc Lan thất vọng. Cô thật sự mong Vương Như quyết tâm đến cùng, đưa cả gia đình Vương lão tứ đi lên huyện thành sinh sống, sau này cách nhà bọn họ càng xa càng tốt. Cuối cùng lại ở gần hơn, cô phất tay nói:

- Đi nấu cơm nhanh đi!

Lý thị nhiều chuyện xong, tâm tình rất thoải mái: - Dạ mẹ!

Bữa trưa hôm nay không có Chu Thư Nhân và Lão đại, cũng không chia bàn ăn cơm. Cả nhà đang chuẩn bị dùng bữa thì nghe Tôn thị và Vương lão tứ tới tìm Chu lão nhị. Trúc Lan liếc xéo thằng con thứ hai, tất cả là tại tên này làm cho Vương lão tứ hiểu lầm. Bây giờ hay rồi, người ta mò tới tận nhà!

Chu lão nhị cũng hối hận, hắn bẫy người ta chưa từng thất bại, ấy vậy mà bị gậy ông đập lưng ông ở ngay cửa ải Vương lão tứ, hắn có lịch sử đen tối rồi.

- Chẳng phải Lão Tứ vừa mới chia gia tài sao? Sao lại tới đây?

Vương lão tứ bị chèn ép nhiều năm, bây giờ đã được khai sáng cho nên tương đối mẫn cảm. Hắn ta biết rằng bản thân nhiều lần đắc tội Chu gia, đến cả Chu lão nhị là người thành thật mà còn có khúc mắc với hắn ta, sau đó lại nghĩ Chu lão nhị cũng là một kẻ vô hình trong nhà giống như hắn ta mà thôi, cho nên hắn ta không để bụng nữa:

- Hai ta là huynh đệ bằng hữu, ta ra ở riêng không gặp được ngươi, cho nên cố tình tới đây báo với ngươi một tiếng đấy.

Chu lão nhị: “...”

Ai là bằng hữu của ngươi! Đừng làm hắn sợ!

Trúc Lan: “...”’

Cô thật sự không đoán sai, Vương lão tứ đang thái độ với cô đúng không? Cho dù không quá rõ ràng, nhưng ánh mắt bất mãn của hắn ta đang hướng về cô!  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp