Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 63: GÁNH NẶNG NGỌT NGÀO


1 năm

trướctiếp

Sắc mặt Trúc Lan không được tốt lắm, sao hai vợ chồng nhà này có cái thói xấu suy diễn linh tinh như nhau thế này?

Chu lão đại thấy sắc mặt mẹ bỗng khó coi, hắn càng thấp thỏm:

- Mẹ, tất cả là tại con trai bất hiếu, mẹ bị bệnh mà con trai không thèm quan tâm đến mẹ, con trai bất hiếu!

Trúc Lan xua tay, cảm thấy mệt mỏi: - Không liên quan gì đến con, lo đánh xe của con đi!

Nói đoạn, Trúc Lan đưa mắt nhìn Chu Thư Nhân một cách sâu xa: - Quỹ đen?

Chu Thư Nhân cứng đờ, nguyên thân đúng là có chút tiền riêng, nhưng anh vẫn luôn quên nói. Chủ yếu là vì không có bao nhiêu văn tiền, cho nên anh mới không để trong lòng, bây giờ mới ý thức được lớn chuyện:

- Em nghe tôi giải thích đã!

Chu lão đại co rụt cổ lại như con chim cút: “...”

Hắn tiếp tục lầm lỗi với cha rồi, hắn thật bất hiếu!

Trúc Lan không muốn nói chuyện bên ngoài, cô dựa vào thùng tắm và say mê ngắm nhìn, ra hiệu về nhà rồi nói. Chu Thư Nhân lườm lườm Chu lão đại đang nhìn trộm một cái, cả hai vợ chồng Lão Đại đều là đồng đội heo hết!

Chuyến về trên xe thồ rất nhiều đồ cho nên di chuyển rất chậm, đến trưa bọn họ mới loạng choạng tới nhà. Lẽ ra cửa thôn không có nhiều người qua lại, thế nhưng hôm nay xuất hiện không ít già trẻ gái trai. Trúc Lan xoa xoa hai bên thái dương, cả một xe bò hàng hóa, không biết sẽ bị đồn như thế nào, bây giờ muốn đuổi tuyến đường cũng không còn kịp nữa. Nhất là sau khi Trúc Lan nhìn thấy Trịnh thị, cô biết Trịnh thị hận cô, bởi vì cô mà Trịnh thị trở thành kẻ thù bị nhóm mẹ chồng trong thôn “tổng tấn công”. Mặc dù Trịnh thị được mấy cô con dâu trẻ yêu thích, nhưng Trịnh thị vẫn không thấy vui. Cuộc sống của nhóm dâu trẻ trong thôn càng tốt, cuộc sống của Trịnh thị càng khốn khổ, Trúc Lan nghiễm nhiên trở thành kẻ địch số một của thị.

Quả nhiên, từ xa Trịnh thị đã hét toáng lên:

- Tẩu tẩu đi lên huyện thành đặt mua của hồi môn hả? Nhưng mà tẩu có nhầm lẫn gì không vậy, con rể nuôi từ bé ở trong nhà mình, thì phải tiết kiệm được của hồi môn cho con gái chứ nhỉ! ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tiếc thay, Trúc Lan không hề tỏ ra tức giận chút nào, cô không nổi cáu, giữ nguyên nụ cười trên môi:

- Ta chỉ mua đồ dùng trong nhà thôi, sao thị lực của muội muội lại kém dữ vậy! Ôi, muội muội đang làm giày à? Muội đúng là mẹ chồng tốt, bây giờ đến cả làm giày cũng không nỡ cho con dâu đụng tay. Tẩu tẩu hổ thẹn vì không sánh bằng muội muội, không làm phiền muội thương xót con dâu nữa vậy, tẩu phải nhanh chóng trở về ăn cơm trưa con dâu làm.

Trịnh thị trơ mắt đứng nhìn xe bò chạy đi mất dạng, chuyện này sao không giống trong tưởng tượng thế nhỉ! Con gái út của Chu gia được nuôi nấng như tiểu thư con nhà địa chủ, suy bụng ta ra bụng người, thị vẫn cho rằng Dương thị muốn mượn con gái để trèo cao. Chu thị nói con trai của nhà Trương Thiết là con rể nuôi từ bé, mọi người hoàn toàn không tin, Chu gia có bốn đứa con trai, không có khả năng kén rể.

Trịnh thị chẳng qua là muốn chọc giận Dương thị, lợi dụng Dương thị tính tình thẳng thắng, sau đó Trịnh thị nhân cơ hội này biến chuyện con rể nuôi từ bé trở thành sự thật. Thật thật giả giả làm cho Dương thị tức chết, thế mà Dương thị không hề tức giận, Trịnh thị lại phải tức giận, còn bị Dương thị đặt đại, Trịnh thị cảm thấy mặt mũi tối sầm, thị bực bội chạy nhanh về nhà!

Trúc Lan thật sự không quan tâm lắm, cho dù lời đồn có thành hiện thực thì cô và Chu Thư Nhân cũng rất sẵn lòng. Đặc biệt thông qua hai người quan sát, cả hai đã coi lời nói đùa này là sự thật, nhất trí cho rằng thanh mai trúc mã đáng tin hơn nam chính nhiều!

Được rồi, hai người bọn họ yêu thích sạch sẽ, nhất là sau khi biết được Vương Như nghịch tập cướp đi nửa kia của Tuyết Hàm. Nam chính vẫn không thay đổi, nữ chính trở thành Vương Như nghịch tập, nam chính không còn là con rể của họ nữa! Trong lòng Trúc Lan và Chu Thư Nhân hiểu rõ, không cần lo chuyện danh phận, hai người bọn họ đều có tính toán sẽ không làm hỏng thanh danh con gái nhà mình.

Về nhà, cơm nước xong hết, mọi người mới dỡ đồ đạc trên xe xuống, hầu hết là những đồ dùng trong nhà. Hai cô con dâu không kêu ca gì, trái lại còn rất vui mừng bởi vì mỗi nhà có phần vải bông và vải thô.

Chu lão đại ngẩng đầu nhìn lên trời cao, cảm nhận sâu sắc gánh nặng của người làm con trai trưởng, đan xen cảm xúc vui vẻ khi mà trong nhà chỉ có một mình mình biết chuyện, khỏi phải nói hắn đang sầu não cỡ nào:

- Gánh nặng ngọt ngào!

Trúc Lan phun nước trong miệng ra ngoài, cô bị sặc rồi, nhìn con trai cả như đang gặp quỷ:

- Con mới nói gì? Mẹ nghe không rõ!

Chu lão đại đỏ mặt, ấp a ấp úng: - Gánh nặng ngọt ngào như mật ạ!

Sao mẹ bất thình lình xuất hiện bên cạnh hắn thế nhỉ?

Trúc Lang che miệng để không phải cười thành tiếng, Lão Đại đúng là nhân tài, buồn cười chết mất!

Chu lão đại thấy ý cười trong mắt mẹ mình như muốn tràn cả ra ngoài, chẳng khác gì đang ngồi trên đống lửa, hắn xấu hổ nói:

- Mẹ, con đi chẻ củi đây ạ!

Trúc Lan nhịn không được bật cười thành tiếng, đến cả Chu Thư Nhân cũng phải tò mò:

- Có chuyện gì vui quá vậy?

Trúc Lan ngừng cười hồi lâu, nhưng không nói gì. Cô cảm thấy nên giữ chút thể diện cho đứa con trai ngốc nghếch này, con trai trưởng đấy, mặt mũi thật sự quan trọng!

- Không có gì, có điều, mình này, chuyện quỹ đen còn chưa giải quyết xong đâu đấy!

Chu Thư Nhân: - … Vào nhà rồi nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp