Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 56: KẾ HOẠCH XÁO TRỘN


1 năm

trướctiếp

Trúc Lan và Chu Thư Nhân tranh thủ chưa tới giờ ăn cơm chiều, bảo Lão Đại cõng Đại Tiền, đoàn người đi tới nhà của tộc trưởng Chu thị trước.

Tộc trưởng Chu thị là một người khéo léo, nhìn thấy chất vải thậm chí còn không thèm hỏi một tiếng định đi làm gì. Biết là tới nhà Trương Địa Thiết thì lập tức đi theo không nói lời nào, còn bảo con trai đi mời tộc trưởng Trương thị và mấy vị bô lão Trương thị đến.

Trúc Lan có ký ức tiếp xúc với gia đình tộc trưởng trước kia, có thể thấy được, Chu gia và Chu thị chẳng khác gì những người xa lạ cùng họ. Thảo nào trong truyện Chu gia gặp chuyện, Chu thị không một người nào dang tay giúp đỡ.

Trương Đại Thiến sống ở rìa thôn, đoàn người Trúc Lan và đoàn người Trương tộc trưởng cùng đến Trương gia. Trong thôn đã đồn ầm lên trước đó, có điều Trương tộc trưởng không ngờ Chu Thư Nhân sẽ mời cả Chu tộc trưởng đến. Bọn họ gặp nhau ngoài cửa nhưng không ai nói lời nào, sau đó đi thẳng vào sân.

Hai vợ chồng Trương Đại Thiết đã thống nhất là không chịu trách nhiệm, nhìn thấy Đại Tiền sau lưng Chu lão đại, bọn họ vô cùng hoang mang. Tộc trưởng cũng tới, lần này chắc chắn là phải đền tiền!

Đầu tiên, tộc trưởng Chu thị tìm chỗ ngồi xuống, vẫn không nói chuyện mà chỉ đưa mắt nhìn Chu Thư Nhân. Ông ấy đến đây làm cảnh, nói chuyện nhường lại cho Chu Thư Nhân.

Chu Thư Nhân lạnh mặt ra hiệu cho Chu lão đại đẩy Đại Tiền ra, Đại Tiền vừa mới hạ sốt cho nên cả người không còn một chút sức lực nào cả, mặt cắt không còn giọt máu, hai mắt nhắm nghiền cứ như có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Chu thị hét lên:

- CHÚNG TA KHÔNG CÓ TIỀN ĐÂU, AI GÂY CHUYỆN THÌ TÌM NGƯỜI ĐÓ ĐI!

Trúc Lan chỉ vào Đại Tiền, nói:

- Đại Tiền là con nít, một cắc nó cũng không có, chung ta buộc phải đến tìm vợ chồng các ngươi. Đại phu nói là bị thương xương cốt cả trăm ngày mới lành lại, sau đó còn phải chăm sóc cẩn thận, bớt nói nhảm đi, móc hai mươi lượng bạc ra đây!

Nếu không phải sợ nói ra thương tích nặng hơn có ảnh hưởng đến thanh danh con gái, Trúc Lan còn muốn nói quá lên thêm để đòi một khoản cho đáng. Mặc dù sau này chắc chắn họ sẽ dọn đi, nhưng cô lo lắng tương lai sẽ có kẻ thù lợi dụng chuyện này uy hiếp con gái, cho nên cẩn thận một chút vẫn hơn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chu thị bụm ngực, trong lòng đau xót tới mức khó thở, đòi tiền như đòi mạng mụ:

- Hai mươi lượng bạc? Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi?

Màng nhĩ Chu Thư Nhân rung lên, anh không muốn nghe Chu thị nói nhiều lãng phí thời gian, chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Đại Thiết bằng vẻ mặt lạnh tanh, nói:

- Ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện dùng đứa trẻ để gán nợ, Đại Tiền bị sốt ra nông nổi này, đại phu vừa mới khám cho nó xong, trị khỏi tốn năm lượng bạc, sau này không thể làm việc nặng nhọc, nếu không sẽ giảm tuổi thọ. Niệm tình hai nhà ở cùng một thôn, ta mời tộc trưởng hai họ đến đây hòa giải, nếu như ngươi không đồng ý, ngày mai sẽ có người nhà nhạc phụ của ta tới để từ từ thảo luận với ngươi.

Trương Đại Thiết: “...”

Hắn ta không sợ Chu gia, ở trong thôn này, Chu gia và dòng tộc Chu thị không thân đã không còn là bí mật. Nhưng hắn ta sợ Dương gia, hắn ta từng làm nô tài nên biết mạng sống của người dưới đáy giai cấp không đáng bao tiền, càng hiểu rõ hơn thủ đoạn của những người trong giang hồ. Dương gia không thể hiện ra, nhưng có rất nhiều bạn bè, hắn ta bàng hoàng!

Tộc trưởng Chu thị kinh ngạc nhìn Chu Thư Nhân, trước kia Chu Thư Nhân là người ngay thẳng cỡ nào, thế mà bây giờ đã học được cách uy hiếp cơ đấy! Học thói xấu rồi! Ông ấy vuốt râu, ở đời không sợ những người chính trực, chỉ sợ những người tâm tư thâm trầm. Ông ấy đảo mắt, sau này không nên lạnh nhạt với Chu gia nữa!

Sau khi Chu tộc trưởng quyết định xong, bèn nói với Trương tộc trưởng:

- Hai bên dòng tộc chúng ta có rất nhiều người nên vợ thành chồng với nhau, đa số đều có quan hệ họ hàng, chúng ta cũng không muốn khiến mọi chuyện quá mức căng thẳng, có điều nhà Trương Đại Thiết cần phải giải quyết chuyện này cho nhà Thư Nhân. Hay là như vầy, Đại Thiết bỏ ra 5 lượng trị bệnh cho con trai mình, chờ nó hết bệnh thì giao nó cho nhà Thư Nhân làm công trừ nợ từ từ. Chuyện này tới đây là xong, mọi người thấy sao?

Trúc Lan thầm nói quả nhiên là người ma mãnh! Chu Thư Nhân còn chưa nói ra giải quyết thế nào, tộc trưởng đã đoán được sơ sơ rồi, làm tới tộc trưởng thật sự không phải người thường.

Hồi lâu mà Trương tộc trưởng vẫn chưa hoàn hồn, ông ta xác nhận đúng là Chu tộc trưởng vừa nói, khóe môi giật giật. Hôm nay bị làm sao vậy? Trong lòng không khỏi tự hỏi, Chu gia và Chu thị đã hòa thuận rồi chăng? Nếu đúng là vậy, thì khó mà chèn ép họ! Trong hai năm nay, Chu thị có hai người đỗ tú tài, Trương thị chỉ mới có một đồng sinh, ông ấy ghen tị với số người nhiều bên phía Chu thị, trong lòng cũng có tính toán.

Tròng mắt Trương Đại Thiết láo liên, hắn ta cũng thông minh mà! Nếu không thông minh thì lúc trước đã mất mạng rồi, đâu chỉ đơn giản gãy chân thế này. Nghe Chu tộc trưởng nói xong, hắn ta lập tức hiểu ra mục đích chính khiến Chu Thư Nhân đến đây là muốn giành đứa trẻ!

Chu Thư Nhân ngàn tính vạn tính cũng không tính được tộc trưởng không yên phận làm “linh vật” trấn trạch, mà còn nói ra suy nghĩ ở cương vị của tộc trưởng. Chu thị mạnh hơn Trương thị, cho nên nói huỵch toẹt ra mục đích đến đây. Nhìn đôi mắt Trương Đại Thiết xoay chuyển không ngừng, anh thầm khinh thường. Thay đổi góc độ, anh cũng không cần mưu tính làm gì. Trương Đại Thiết có suy nghĩ gì cũng chỉ có thể nghẹn ở trong lòng mà thôi.

Trương Đại Thiết suy nghĩ một hồi, hoàn toàn không nghĩ ra được Đại Tiền có ưu điểm gì. Điều duy nhất mà hắn ta nghĩ đến chính là, cô nương Chu gia bị thương nghiêm trọng, cho nên mới muốn Đại Tiền phải chịu trách nhiệm làm con rể nuôi từ bé. Hắn ta cảm thấy mình đã nắm được trọng tâm vấn đề, bèn nói:

- Ta không đồng ý! Ta cực khổ lắm nuôi lớn đứa con, ở đâu có chuyện tự nhiên đưa nó cho Chu gia chứ!

Chu Thư Nhân không thèm để ý Trương Đại Thiết, anh nhìn Chu tộc trưởng, ý tứ rất rõ ràng là: ông giải quyết đi!

Chu tộc trưởng đã bắt được sóng, ông ấy không hề cho rằng bản thân lỗ mãng phá hỏng kế hoạch của Chu Thư Nhân, ông ấy tin vào trực giác của mình. Chu Thư Nhân đã thay đổi rồi, nếu như ông ấy không tranh thủ bắt quàng làm họ ngay từ bây giờ, chắc chắn sau này hoàn toàn không có cơ hội thơm lây. Làm ngược lại cũng là một cơ hội có thể xoa dịu mối quan hệ này, ông ấy ra hiệu cho Chu Thư Nhân cứ tin ở ông ấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp