Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 240: TUYẾT LỚN


1 năm

trướctiếp

Biết được tin tức sớm nhất là thôn Lý gia, sau đó đến thôn Chu gia. Chu lão nhị về thôn Chu gia một chuyến để truyền tin tức, Tuyết Mai đi theo Lão Nhị tới thôn Lý gia, sẵn tiện chở hết dương xỉ và rau kim châm phơi khô trong nhà đến nơi thu mua. Mẹ phơi cái gì, Tuyết Mai liền bắt chước phơi cái đó. Vườn rau ở căn nhà thuê khá rộng, cho nên nàng ấy trồng không ít rau chân vịt và củ cải đường, cũng phơi được khá nhiều nông sản khô.

Sau khi Trúc Lan cân nông sản cho nhà con gái lớn và tính giá thú mua. Con gái lớn ở nhà không có việc gì làm, cho nên dành khá nhiều thời gian phơi khô nông sản. Nàng ấy mang đến năm cân nấm mèo và nấm hương, gần một cân nấm đầu khỉ, rau chân vịt phơi khô nhìn thì rất nhiều thế nhưng nặng chưa đến hai cân, hai cân rau kim châm, hơn tám cân dương xỉ, hai cân bồ công anh khô và hơn 30 cân củ cải đỏ phơi khô. Tổng cộng 650 văn tiền, hơn nửa lượng bạc là một khoản thu vào không nhỏ. Nếu không phải Tuyết Mai nhớ ra mình còn có con, sợ rằng bán hết sau này mẹ lại phải tiếp tế cho mình thì nàng ta đã bán hết tất cả mọi thứ tích trữ trong nhà rồi.

Sáng sớm hôm sau, nhà Trúc Lan không mở cửa lớn, những người biết tin đã đến chờ từ rất sớm. Chu lão nhị giỏi tính toàn, bèn phụ một tay ghi chép và tính sổ. Nhà mẹ đẻ Lý thị bán được không ít, vốn dĩ hái thêm dương xỉ để dành ăn vào mùa đông hòng tiết kiệm chút lương thực, bây giờ đổi thành bạc hết. Mặc dù chỉ có nấm mèo và củ cải khô, nhưng số lượng rất nhiều, bán được hơn sáu xâu tiền.

Thôn Lý gia có nhiều nam nhi, mỗi nhà dự trữ không ít nông sản, loại đắt tiền thì không có, nhưng loại rẻ tiền thì nhà nào cũng có nhiều, nhất là củ cải phơi khô. Trịnh Dương không hề chê bai, ai đưa gì tới cũng thu, mang về để dành ăn dần hoặc đưa tới quân doanh làm phước đều được. Thu mua hai ngày liên tiếp thì nghỉ, rau khô quá chiếm diện tích, mà thu hai ngày cũng nhiều lắm rồi. Đề phòng ẩm thấp không thể đi bằng đường thủy, chỉ có thể đi bằng đường bộ, còn phải che lán để tránh tuyết tan, nhiều quá khó lòng lo xuể. Nếu không phải chuyện này mang lại lợi ích cho Trịnh gia thì thương nhân bình thường đều sẽ không làm vụ mua bán thâm hụt tiền bạc như vậy. Chi phí vận chuyển quá cao, vận chuyển đường thủy mà bị làm ướt lại càng lỗ vốn hơn nữa. Vả lại phương Nam vẫn có thể ăn rau xanh vào đông, người ở phương Nam không quý rau khô, ăn rau xanh không ngon hay gì. Chỉ có phương Bắc và các vùng biên cương Tây Bắc mới ưa chuộng rau khô thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp