Giấc Mộng Hoè Nam

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Cảnh Thời

Một thời gian dài không chơi bóng, Bùi Tử Quân chạy qua lưới, nói đùa rằng anh còn không bằng ông lão 60 tuổi ngày hôm qua. Anh lập tức huých bờ vai của cậu ta một cái.

Anh và Bùi Tử Quân đã trở thành bạn bè tốt của nhau ngay từ lần đầu tiên cầm vợt. Bố mẹ cậu ta đều là vận động viên, sau khi giải nghệ về làm ở Tổng cục thể dục thể thao. Lúc trước cậu ta muốn đi trường học tennis ở nước Mỹ với anh, bố mẹ cậu ta sống chết không cho. Sau khi cậu ta tốt nghiệp Đại học Hồng Kông, mở một công ty quản lý thể thao, hạng mục chủ yếu là tennis, làm cũng ra gì và này nọ.

Anh ngồi ở khu nghỉ ngơi với cậu ra, cậu ta ngửa đầu uống nước, anh có thể nhìn thấy nếp nhăn trên khóe mắt cậu ta. Anh hỏi cậu ta có đang yêu đương không, cậu ta nói bạn gái không cố định lắm. Anh nói cậu ta là kẻ đa tình, cậu ta nói sao so được với anh, hỏi anh có phải trở về tìm em không. Anh khẽ cười mà không nói thêm gì nữa.

Cậu ta nhấc tay trái của anh lên, khiến vết sẹo do đao tạo ra trên cổ tay của anh lộ ra dưới ánh đèn, nói anh đã làm vì em đủ nhiều rồi. Anh rụt tay lại, sau đó nhìn cậu ta một cách nghiêm túc.

Cậu ta bị anh nhìn đến rợn người, nói: “Người anh em, cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng chứ đừng đừng nhìn tôi như vậy”.

Anh bảo cậu ta tìm giúp anh một công việc đi, cậu ta hơi sửng sốt. Sau đó đá cái chai trên mặt đất, hỏi anh tiền kiếm được ở nước Mỹ đâu hết rồi? Anh nói tiêu hết rồi, cậu ta nhíu mày, hỏi anh rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mấy năm nay đang làm cái quái gì vậy.

Anh khẽ cười, nói: “Nhà tôi xuống dốc rồi!”.

Cậu ta quay đầu không nhìn anh nữa, thở dài, nói: “Thời thế thay đổi rồi ư!”.

Bọn anh im lặng hồi lâu, cậu ta lại hỏi: “Anh trai của cậu sắp ra rồi đúng không? Còn chú của cậu thì sao?”.

Anh trai của anh đúng là tự mình làm bậy, từ khi bố mẹ anh ly hôn, anh gần như đoạn tuyệt quan hệ với cha con họ. Còn về chú của anh, anh cũng rất muốn biết chú ấy ở nơi nào.

Cậu ta nói tìm việc thì không thành vấn đề, rồi hỏi anh đang ở đâu, anh nói rằng anh đang ở nhà em.

Cậu ta nhíu mày, hỏi: “Cảnh Thời, vì sao cậu còn không buông được cô ấy.”

Anh nói: “Tôi không biết.”

Có lần Bùi Tử Quân chơi bóng bị bong gân mắt cá chân, vốn không phải thương tích gì nặng nhưng cậu ta một hai đòi đi bệnh viện khám. Khám được một nửa thì bạn gái cậu ta goi, cậu ta không nói hai lời đã khập khiễng chạy đi tìm bạn gái. Anh bất đắc dĩ, chỉ có thể về nhà.

Trong thang máy chen chúc, anh chỉ cần liếc mắt một cái là đã thấy em đang cõng mẹ mình, tuy rằng lúc ấy anh còn chưa biết đó là mẹ em. Thân thể nhỏ bé của em khum xuống, dùng hai tay đỡ lấy hai chân của mẹ, vì dùng sức nên gân xanh ở mu bàn tay đã nổi hết lên. Em nghiêng đầu để mẹ có thể dựa vào bả vai của em. Thời gian thang máy vận hành rất lâu, em đứng không vững nên chân của mẹ em cứ đụng trúng người khác, em vẫn luôn thấp giọng xin lỗi. Thỉnh thoảng em dồn lực vào hai chân, khẽ nâng mẹ lên một chút để giảm bớt trọng lượng của bà trên người em.

Khi chiếc áo khoác kia rơi xuống, đích thực là anh cũng hơi bị dọa. Diện tích bị bỏng trên mặt quá lớn, không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu, thậm chí còn không thể phân biệt được mắt mũi miệng nằm ở đâu, làn da sau khi bị bỏng tựa như một nhánh cây khô bị đốt trụi vậy.

Xuất phát từ bản năng xã hội, anh vội cúi đầu. Em giống như trung tâm sân khấu, ánh mắt của mọi người trong thang máy đổ dồn lên người em rồi lập tức dời tầm mắt đi. Nhưng có mấy người vẫn còn đánh giá, anh chen qua đám người, nhặt áo khoác rớt trên mặt đất và trùm lên đầu mẹ. Anh đã từng ôm bả vai của em, không ngờ khung xương của em nhỏ như thế, nhưng lại có sức mạnh lớn lao.

Anh nhân lúc em đưa mẹ đi làm kiểm tra, mở điện thoại ra, lên mạng tra: “Hỏa hoạn ở Hồng Kông”, lập tức có kiết quả, “MỘT VỤ NỔ LỚN ĐÃ XẢY RA Ở XƯỞNG DỆT HỒNG KONG”. Anh ấn vào trang web, cẩn thận đọc từng tin một. Thấy em ra ngoài, anh vội tắt điện thoại rồi nhét nó vào túi quần.

Anh vẫn giúp em cho đến khi đưa được mẹ em đến phòng phục hồi. Dọc theo đường đi, đủ loại ánh mắt của người đi đường nhìn vào khiến anh hơi mất tự nhiên, còn em thì cứ vờ như không thấy, ngoài nói “thành thật xin lỗi” với người khác ra, cảm xúc của em gần như không hề dao động.

Em nói muốn mời anh đi ăn cơm, anh đã đồng ý. Thật sự thì anh cũng không thích quán nhỏ có cái bàn bẩn dính nhớp đó cho lắm, nhưng anh đói bụng. Nhìn em đang nhai kỹ nuốt chậm ở trước mặt, rất khó để tưởng tượng em đã chăm sóc mẹ mình như thế nào trong 5 năm này, tự mình đối mặt tất cả, chịu đựng tất cả. Anh không dám nghĩ tiếp, anh ăn rất nhiều, và cũng rất nhanh.

Cuối cùng anh đưa em về đến nhà, có chút khó chịu không thể nói thành lời. Anh đứng dưới lầu châm một điếu thuốc, tiếng lòng của anh nói cho anh biết em sẽ xuất hiện bên khung cửa sổ. Quả nhiên em đã xuất hiện và từ từ vẫy tay với anh, anh cũng vẫy lại. Thấy em biến mất, anh mới rời đi.

Em đã trú ngụ trong trái tim anh từ lúc bắt đầu, nhưng từ hôm đó, dường như có điều đã khác,

Anh nói với Bùi Tử Quân rằng mình muốn theo đuổi em, Bùi Tử Quân nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ, nói anh chỉ cảm thấy mới mẻ nhất thời thôi, bởi lẽ hoàn cảnh khó khăn của em đã đả động đến anh. Cậu ta còn nói anh quen làm công tử nhà giàu rồi, cô bé Lọ Lem có số phận còn thảm hơn em có rất nhiều, vì sao anh không đi cứu giúp từng người một.

Đương nhiên cậu ta không hiểu, vì lúc ấy cả anh cũng không hiểu. Khoảng thời gian đó, cả thế giới của anh chỉ có em thôi. Em ăn cơm ở nhà ăn, anh cố ý đi đến trước mặt em, nhưng em luôn gắp đùi gà của mình cho Trần Hoành Vũ; Em đi huấn luyện, anh chạy từng vòng từng vòng một với em, nhưng cuối cùng em vẫn đi về nhà cùng Trần Hoành Vũ; Anh tặng quà cho người học giỏi ở lớp để mượn vở ghi của họ, sau đó ghi chép lại cẩn thận rồi đưa cho em, nhưng cuối cùng thì quyển vở đó lại ở trong ngăn bàn của Trần Hoành Vũ. Anh rất không hài lòng, chủ động gây hấn với Trần Hoành Vũ trên sân bóng. Cuối cùng còn đi lướt qua mặt cậu ta với tư thái của kẻ chiến thắng. Bây giờ ngẫm lại mới chợt nhận ra đúng là trẻ con, có điều trái tim hiếu thắng của thiếu niên ngày đó giờ đã không còn.

Em gửi tin nhắn cho anh, nói sau khi huấn luyện xong thì đến khu điền kinh tìm em. Anh làm theo, em vừa mới tắm xong, mái tóc còn nhiễu nước rũ trên vai làm áo thun ướt đẫm, dưới quần đùi thể thao là đôi chân thon gầy của em. Anh rất muốn biết vì sao một cô gái chạy cự ly dài như em lại có thể giữ được làn da của mình không bị đen đi.

Em bảo anh đừng đeo bám em nữa. Anh nói đấy không phải là đeo bám, mà là theo đuổi mới phải. Em tiếp tục hỏi vì sao anh muốn làm cho Trần Hoành Vũ mất mặt, anh nhún vai nói mình không có.

Có hai tiếng sét vang lên ngoài cửa sổ, sau tiếng ầm vang, em nói em sẽ không làm bạn gái anh, bảo anh đừng phí thời gian của nhau, Anh hỏi là vì Trần Hoành Vũ phải không? Em nói, chuyện không liên quan đến anh.

Lúc ấy anh không biết mối quan hệ đặc biệt giữa hai người. Trên thế giới luôn có một loại quan hệ hơn cả tình thân, tình bạn và tình yêu. Loại tình cảm này chỉ có thể được hình thành sau khi trải qua nhiều chuyện người ngoài không biết.

Bên ngoài càng lúc càng âm u, sau đó trời bắt đầu đổ mưa, hạt mưa đập vào cửa sổ giống như khúc nhạc dương cầm trong những bộ phim xưa cũ. Em không nói gì, đeo cặp trên lưng, mở cửa đi ra ngoài. Anh đi theo em, một hạt mưa rơi vào cổ anh. Rào rào, cơn mưa to từ không trung trút xuống. Em đưa cặp sách lên che trên đỉnh đầu, chạy vội, chân sau bắn ra từng đám bọt nước nhỏ, em ngẩng đầu nhìn cơn mưa càng ngày càng lớn, trú dưới mái hiên nhà bên cạnh.

Anh nhìn thấy đôi lông mày nhíu lại và ánh mắt muộn phiền của em, cầm ô đi đến bên cạnh em, em nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc, trong biểu cảm có chút gì đó hoảng loạn. Anh thích nhìn biểu cảm của em như thế, vì sao em vẫn luôn không chịu thừa nhận, rõ ràng trong lòng em cũng có anh.

Anh nhìn những hạt mưa đang không ngừng rơi, nói: “Trần Hoành Vũ đâu? Sao thanh mai trúc mã của em lại không đến đón em thế?”.

Vẻ mặt của em thay đổi ngay lập tức, em nhíu chặt lông mày, nói: “Đừng có làm phiền cậu ấy.”

Anh cũng đùa vui: “Vậy trước đây em cũng phiền tôi không ít đấy.”

Em cúi đầu không nói gì, sau đó hạ giọng nói: “Cảnh Thời, anh đủ chưa!” - Sau đó em chạy ra ngoài.

Anh nhíu mày, nhìn em bị mưa xối ướt người, áo thun màu trắng của em bị ướt, dính vào lưng của em làm lộ một mảng da lớn. Anh thở dài, đi lên cầm lấy tay của em rồi nhét ô che mưa vào đó.

Anh nói: “Thẩm Hòe Nam, em bị điên à! Có biết làm vậy sẽ bị cảm không! Em không muốn tham gia thi đấu nữa à!”

Mặt em đã ướt đẫm rồi, tóc dính trên mặt, em cũng lớn tiếng với anh: “Mắc mớ gì đến anh chứ! Anh quản tôi nhiều thế làm gì?”

Anh khẽ cười, rồi hơi nghiêng đầu lại nhìn em thở hổn hển với đôi mắt đỏ hoe, nói: “Thẩm Hòe Nam, nếu em và tôi yêu nha, chắc chắn tôi sẽ không để em bị dính một hạt mưa nào.”

Em cúi đầu không nói gì, anh đang đợi em trả lời, em lại đẩy anh ra rồi chạy đi mất, giống hệt như lần ở rừng cây nhỏ lần trước.

Khi nhận được tin nhắn của em, anh và A Chính đang ngồi trên xe. A Chính rất có hứng thú với xe, đôi mắt to quan sát khắp nơi, anh chỉ vào logo trên vô lăng, hỏi thằng bé có biết đây là hãng nào không. Thằng bé lắc đầu, anh nói cho thằng bé biết rằng có bốn cái vòng tròn vòng lên nhau gọi là Audi, thằng bé gật gù.

Anh đưa A Chính đến một hệ thống cửa hàng bánh bao, sau đó hỏi thằng bé còn còn muốn đi đâu chơi nữa không, thằng bé nói nó phải về nhà làm bài tập. Anh cười, không ngờ thằng bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế.

Chờ đến 8 giờ, em vẫn chưa trở về, anh kiểm tra bài tập của A Chính một lát, thằng bé rất thông minh, cũng rất nghiêm túc. Anh hỏi thằng bé xem nó có cần anh tắm cho không, thằng bé chần chừ trong chốc lát rồi ngượng ngùng lắc đầu, sau đó mở TV lên.

Hơn 9 giờ, phim hoạt hình đã hết, A Chính chủ động tắt TV, tự đánh răng rửa mặt rồi sau đó đi vào phòng, đóng cửa. Anh muốn hút thuốc, ngó đầu ra cửa sổ, bật lửa đốt một điếu. Dưới lầu có mấy thanh niên cà lơ cà phất đang tụ tập thành đám, vây quanh thiết bị tập thể hình cũ kỹ của khu tập thể, ríu rít trò chuyện với nhau.

Anh thoải mái phả ra một hơi khói thuốc, thấy một chiếc Land Rover đang tiến vào ngõ nhỏ, một người đàn ông mặc vest bước xuống, rất ga lăng mà mở cửa xe giúp em. Em xuống xe, vén tóc ra sau tai. Dưới ánh trăng, tai của em trắng giống như gốm sứ. Em khẽ mỉm cười, sau đó quay người lên lầu. Người đàn ông đó vẫn dõi theo em rồi mới lên xe.

Anh hút hết hơi thuốc cuối cùng, sau đó ném tàn thuốc xuống dưới lầu, nhìn chấm đỏ nhỏ bé tắt dần.

Em đã vào nhà, em không uống say, cũng không có bất kỳ điểm gì khác thường. Em nhíu mày, nói anh đừng hút thuốc trong nhà được không, A Chính còn đang ở trong nhà.

Anh hỏi: “Thẩm Hòe Nam, nếu không có anh trông A Chính hộ em, em có đi ăn cơm với người đàn ông đó không?”

Em chột dạ ngay lập tức, né tránh ánh mắt của anh. Anh tiếp tục hỏi: “Người đó đang theo đuổi em đúng không?”

Em bỏ túi xách xuống, rót một cốc nước, trả lời hết sức bâng quơ: “Đúng thế.”

Anh nắm lấy cánh tay em, nước bị văng ra làm ướt quần em, anh không quan tâm sự giãy giụa của em, kéo em vào phòng vệ sinh. Em hạ giọng hỏi anh: “Cảnh Thời, anh phát điên cái gì vậy?”

Đôi tay anh nắm siết chặt vòng eo của em, nhấc em lên trên máy giặt: “Phát điên cái gì à?”.

Anh cười nói: “Để anh nói cho em biết anh đang làm trò điên rồ gì!”.

Anh luồn bàn tay ra sau lưng em, tháo móc áo ngực, em tát anh một cái. Anh nghiêng đầu thì nghe thấy em nói: “Cảnh Thời, bây giờ chúng ta không là quan hệ gì cả, anh đang cưỡng hiếp đấy.”

Anh cười, từ biểu cảm của em, anh biết nụ cười của mình trông đáng sợ cỡ nào, anh nói: “Thẩm Hòe Nam, chẳng lẽ em không nợ anh cái gì hết sao?”.

Đôi mắt của em biến từ tức giận thành mê mang, rồi từ mê mang biến thành ảm đạm. Anh rất khó chịu khi nhìn thấy dáng vẻ này của em, anh nâng mặt em lên, đôi mắt của em không dám nhìn thẳng vào anh.

Anh ra lệnh cho em: “Nhìn anh, Thẩm Hòe Nam.”

Em vẫn không nhúc nhích. Giọng anh đã mang theo sự cảnh cáo: “Nhìn anh, Thẩm Hòe Nam.”

Em dùng đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn lên anh, anh nói: “Anh cũng có nợ em”.

Sau đó anh hôn em. Em không phản kháng, nhưng cũng không chủ động, chỉ có mình anh tự ngấu nghiến, cắn xé, mút mát.

Anh buông em ra, lau giọt nước mắt trên khóe mắt em. Ngón tay của anh lướt qua cằm em, nhìn chiếc mũi thẳng tắp và vành tai nhỏ xinh. Hình như là ngày hôm qua, tựa như mươi mười năm trước, hình như trong giây phút vừa nãy, anh lại có được em.

Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, phát ra tiếng kẽo kẹt cũ kỹ, A Chính đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con muốn đi tè.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp