Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 11


1 năm

trướctiếp

--------------------------

Đôi lời của Editor: Chào các bạn, mấy chương trước team có đề cập đến nhân vật Lê Tinh Nhã, tên gốc của nhân vật có 2 cách đọc chữ Nhã hoặc Nhược, tụi mình quyết định sẽ sửa tên thành phiên âm là Nhược vì chữ này thường được sử dụng hơn Nhã. Cảm ơn các bạn đã thông cảm~!

----------------------------

Vinh Thế Minh huênh hoang đắc ý xong bèn lập tức muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ, tức giận khó dằn nổi của Liễu Chẩm Thanh.

Khương Tử Nhi bên cạnh chỉ lạnh nhạt bàng quan.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại chớp mắt: "Các ngươi là ai, sao lại cản đường ta?"

Một câu đã làm cho bầu không khí đầy mùi sỉ nhục sụp đổ.

Vinh Thế Minh lập tức cười giễu cợt, nói: "Ta quên mất, sau khi ngươi bị thổ phỉ bắt cóc thì mất trí nhớ."

"Cho nên trước khi mất trí nhớ, ta có quen biết các vị sao?" Liễu Chẩm Thanh tốt tính nói: "Vậy thì thật thất lễ, ta quên mất."

Vinh Thế Minh hả hê: "Biết thất lễ thì xin lỗi cho đàng hoàng đi."

Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại cười nói: "Ôi chao, đừng gấp, nói không chừng ta có thể nhớ lại đó, dạo này thỉnh thoảng trí nhớ của ta sẽ khôi phục một chút. Hay là hai vị giới thiệu một chút đi, lại nói rõ thêm chúng ta đã gặp nhau ở đâu, thời gian địa điểm thế nào, đã xảy ra chuyện gì."

"Ta..." Vinh Thế Minh đang muốn nói gì đó, đột nhiên bị Khương Tử Nhi bên cạnh kéo kéo, gã quay đầu nhìn lại, sắc mặt của cô nương kia đã xanh mét.

Vinh Thế Minh kịp thời phanh lại, thật ra bọn họ chưa từng gặp nhau, lần duy nhất là lúc gã đang ở cùng Khương Tử Nhi thì bị Liễu Tiêu Trúc gặp phải, hơn nữa đó còn là hiện trường bắt gian nữa.

Vậy sao có thể nói được chứ! Lỡ bị lộ ra tin gì...

Đột nhiên, Vinh Thế Minh nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, thấy vẻ mặt y cực kỳ vui vẻ, gã nhất thời cảm thấy hết sức khó chịu, không phải là tên ngốc này... cố ý đó chứ.

"Sao vậy? Hai vị có điều gì khó xử sao? Nếu là người quen cũ, giúp người bị mất trí nhớ khôi phục lại cũng là một việc thiện mà, hẳn là các vị cũng sẽ nhiệt tình giúp đỡ nhỉ."

Dĩ nhiên là Cẩm Lý biết bọn họ. Thấy Vinh Thế Minh cứ giễu cợt chủ tử mình như vậy, hắn tức run cả người, đang định nói gì đó thì đã nghe gã nói: "Chúng ta chưa chính thức gặp nhau, nhưng ta đã từng thấy ngươi quấy rối..."

Không chờ Vinh Thế Minh nói xong, chỉ thấy sắc mặt Liễu Chẩm Thanh đột nhiên trầm xuống, y lạnh lùng nói: "Cái gì! Chưa từng gặp, vậy mà còn nói cái gì mà tình cờ thế, còn bắt ta xin lỗi? Lại tới nữa, lại là một kẻ biết ta là người của hoàng thương Liễu gia, muốn thừa dịp ta mất trí nhớ để lừa tiền. Cút đi, không có tiền đâu!"

Nói xong, Liễu Chẩm Thanh lập tức bày ra bộ dáng như đang đề phòng kẻ cướp, còn xua tay như đuổi ăn xin. Người xung quanh đều bị tình thế đảo ngược này dọa sợ ngây ngẩn, ít nhất cũng có nửa số người nhìn Vinh Thế Minh đầy nghi ngờ, dù sao không phải ai cũng biết thân phận của bọn họ, chẳng qua chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi.

Lúc này, Vinh Thế Minh tức suýt ói máu, gã siết chặt nắm đấm: "Ngươi... Ngươi nói xằng nói bậy gì đó? Biểu tỷ của ta là Trưởng công chúa, ta cần gì phải lừa tiền ngươi..."

Cẩm Lý tưởng Liễu Chẩm Thanh thật sự không biết bọn họ, nhưng hắn nào có ngờ được trong bụng y toàn là ý xấu, cho nên vội vàng nói nhỏ: "Gã là biểu đệ của Trưởng công chúa, là công tử Vinh Thế Minh."

Liễu Chẩm Thanh nghe vậy, nhất thời ồ lên một tiếng: "Biểu tỷ của ngươi là Trưởng công chúa điện hạ, vậy thì liên quan gì tới ngươi? Sao lại không nhắc tới cha mẹ ngươi? Chẳng lẽ là Trưởng công chúa cấp tiền tiêu vặt hàng tháng nuôi ngươi sao?"

Lời này vừa nói ra, lập tức có người không nhịn được mà cười ra tiếng. Tầng quan hệ này nghe thì bình thường nhưng thật ra cũng khá lúng túng, cả nhà đó cứ như trùng hút máu mà dựa cả vào Trưởng công chúa. Nếu không nhắc tới Trưởng công chúa, vậy thì thật sự là không còn gì để nhắc đến nữa.

Vinh Thế Minh tức sùi bọt mép, gã muốn nói về việc kinh doanh của mình, nhưng đó đều là những việc làm trong bóng tối, không tiện nói rõ. Gã không nghĩ ra được lý do để phản bác, chỉ muốn ra tay đánh người, Khương Tử Nhi đã kịp ngăn lại. Mặt Khương Tử Nhi lạnh tanh, nàng ta nói: "Xin Liễu công tử chú ý lời nói, Trưởng công chúa há là người mà ngươi có thể mạo phạm."

Rốt cuộc Liễu Chẩm Thanh cũng nhìn sang Khương Tử Nhi, trăm nghe không bằng một thấy, nàng ta đây là đang trực tiếp dời mâu thuẫn đi, muốn hãm hại y.

Liễu Chẩm Thanh hay thương hương tiếc ngọc, nhưng nếu như là ngọc xấu thì khác.

"Ngươi lại là ai nữa?"

"Lễ bộ Thị lang Khương phủ, Khương Tử Nhi." Vẻ mặt Khương Tử Nhi lộ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

Liễu Chẩm Thanh lập tức ra vẻ như bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn về phía Khương Tử Nhi: "Thì ra là Khương cô nương."

Liễu Chẩm Thanh nói xong, cố làm ra vẻ khoa trương mà nhìn lướt qua từ trên xuống dưới nàng ta. Hành vi này có chút lỗ mãng, Khương Tử Nhi lập tức cả giận nói: "Ngươi nhìn cái gì?"

"Chẳng qua chỉ cảm thán một chút, ban đầu hủy bỏ hôn ước... Thật sự là quá sáng suốt."

"Ngươi!"

Không thể không nói lời này của Liễu Chẩm Thanh thật sự khiến người ta rất giận, mặt của tiểu cô nương đã nhăn hết lại.

Vinh Thế Minh lập tức la ầm lên: "Đúng là đồ vô học, đi ức hiếp nữ nhi yếu đuối, thật xấu mặt nam nhân, cực kỳ vô sỉ!"

Người xung quanh cũng cảm thấy Liễu Chẩm Thanh có chút thất lễ, lập tức bộc phát tinh thần chính nghĩa mà chỉ trích y.

"Ồ?" Liễu Chẩm Thanh vô tội kêu lên: "Sao đột nhiên các vị lại tức giận vậy? Rõ ràng ta đã làm một chuyện tốt mà. Các vị xem, ta mới vừa hủy bỏ hôn ước chưa được bao lâu, hai vị đây đã thành đôi rồi, đây không phải là ta đã tác thành cho người có tình sao? Sao vậy? Chẳng lẽ ta làm sai sao?"

Lời nói vừa dứt, xung quanh dần dần yên tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía hai người kia có hơi không đúng lắm.

Khương Tử Nhi kịp phản ứng lại, nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nàng ta quên hết cấp bậc lễ nghĩa mà quát lớn: "Liễu công tử, ngươi hủy bỏ hôn ước thì thôi, cớ sao lại bêu xấu ta như thế, ta và Vinh công tử chỉ vô tình gặp nhau thôi."

Đại Chu cởi mở, nam nữ cũng không cần phải tránh hiềm nghi, ngược lại cũng có thể lý giải, nhưng Liễu Chẩm Thanh đã muốn ra tay thì sao có thể để lại đường lui, y đang đào hố chờ nàng ta nhảy xuống.

"Ai da, là ta hiểu lầm sao? Xin lỗi, chắc cô sẽ không so đo với một người bị mất trí nhớ như ta chứ. Chẳng qua ta từng nghe nói tuy chúng ta đã có hôn ước mấy năm, lại cùng sống ở kinh thành nhưng lại chưa từng gặp nhau. Mỗi lần ta muốn hẹn gặp cô, cô đều dùng lý do không hợp lễ nghi để khuyên ta về, ta còn tưởng cô là tiểu thư cửa chính không ra cửa hông không bước. Thế mà bây giờ cô vô tình gặp gỡ với Vinh công tử mà đã cùng vào cùng ra, đương nhiên ta sẽ hiểu lầm là đã tác thành chuyện tốt..."

Liễu Chẩm Thanh phát huy công lực nói mát, tranh thủ càng tô càng đen, mặt ngoài lại phát huy hết mức ưu thế của tướng mạo, tỏ vẻ ngây thơ chân thành cực kỳ. Y thấy Khương Tử Nhi run lên, tức đến đỏ cả mắt, chắc là đang cảm động vì sự chúc phúc hết sức chân thành của mình.

Mà người xung quanh chỉ cần không phải là đồ ngu, trong lòng cũng đã hiểu ra đôi chút.

"Liễu Tiêu Trúc! Rõ ràng là do hành vi của ngươi không đứng đắn, rõ ràng đã có hôn ước mà lại còn dây dưa với Hoắc tướng quân, đây là chuyện mà mọi người đều biết, đừng vọng tưởng chỉ dùng một câu mất trí nhớ là có thể xóa sạch chuyện xấu hổ của mình, còn muốn cắn ngược lại Khương cô nương!" Vinh Thế Minh cũng không đần, lập tức bắt được trọng điểm xung đột.

Khương Tử Nhi lập tức phối hợp khóc lên: "Liễu công tử dây dưa với người khác vốn đã khiến ta thấy rất khó xử rồi, ta đã không so đo, bây giờ hôn ước đã hủy bỏ, ngươi lại còn sỉ nhục người như thế..."

"Ta cũng chỉ ôm tâm trạng muốn chúc phúc mà thôi, tuyệt đối không hề có ý bêu xấu cô. Hai vị một người mắng một người khóc cũng khiến ta thấy mơ hồ." Liễu Chẩm Thanh tỏ ra lúng túng, đột nhiên lại vỗ tay một cái, thi lễ nói: "Ta hiểu rồi, đúng là ta đã làm sai, ta xin lỗi Khương cô nương."

Nói xin lỗi quả quyết như vậy, hai người kia nhất thời ngẩn ra, người xung quanh cũng hơi khó hiểu.

Khương Tử Nhi ngờ vực liếc trộm Liễu Chẩm Thanh, ai ngờ y lại nói một câu khiến nàng ta phải nín thở.

"Hẳn là Khương cô nương không thích Vinh công tử đúng không, cho nên ta chỉ mới vừa chúc phúc đã khiến cô chán ghét như vậy, thậm chí còn bật khóc tại chỗ. Chứ nếu đã là một đôi trời đất tạo nên thì sao lại cho rằng suy đoán của ta là đang sỉ nhục cô chứ? Là tại hạ đã lỗ mãng mạo phạm."

Liễu Chẩm Thanh nói xong thì cúi đầu, hai người trước mặt hít một ngụm khí lạnh.

"Ngươi... Ngươi nói bậy..." Giọng Khương Tử Nhi run run.

"Vậy à? Thế nghĩa là cô để ý Vinh công tử sao? Cho nên hai người đúng là đã thích nhau ngay sau khi hủy bỏ hôn ước với ta? Vậy lời ta nói lúc trước có gì không đúng? Vì sao cô lại khóc?"

"Không... Không phải..." Khương Tử Nhi gấp đến quên cả khóc.

"Vậy sao? Quả nhiên là ngươi không thích gã!" Liễu Chẩm Thanh cười nói.

Khương Tử Nhi đã chết lặng rồi, hoàn toàn im lặng, mà Vinh Thế Minh ở bên cạnh cũng sớm bị câu chuyện vòng vo cuốn vào, lúc này gã cũng không biết nên nhìn Khương Tử Nhi hay nên nhìn sang Liễu Chẩm Thanh.

Trước giờ năng lực khua môi múa mép của Liễu Chẩm Thanh chưa từng thua ai: "Nói ra thì cũng đúng thôi, người thì đi đến chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp, điều kiện kém như vậy, cô không thích gã cũng là bình thường."

"Ngươi nói cái gì! Ta có chỗ nào... chỗ nào kém chứ!" Một nam nhân, sao có thể để người ta xem thường ở trước mặt mọi người. Ngay cả đề tài đã bị kéo lệch mà gã cũng không để ý tới, càng khỏi nói tới dáng vẻ giả đứng đắn, giữ vững đạo đức ban đầu.

Liễu Chẩm Thanh cong môi cười, y nhìn kẻ ngốc bị mình dẫn cho lạc lối, nói: "Ngươi có chỗ nào tốt bằng Hoắc tướng quân đâu."

Vinh Thế Minh lập tức nghẹn họng: "Điên à, sao ta lại phải so sánh với hắn chứ!"

Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại nhìn về phía Khương Tử Nhi, nói: "Hôn ước đã hủy bỏ, mỗi người đều tự sống phần mình, đương nhiên cũng sẽ chọn đối tượng tốt hơn. Ta chọn Hoắc tướng quân, nếu Khương cô nương chọn ngươi, không phải là nên so sánh ngươi với Hoắc tướng quân sao?"

Hình như có chỗ nào đó sai sai, nhưng cái tâm lý dường như cũng đúng đúng này là sao vậy nhỉ?

Chẳng lẽ là “người mới của ta không thể thua kém người cũ của ta”? Hơn nữa, Liễu Chẩm Thanh là đoạn tụ, y sẽ tìm nam nhân, mà Khương Tử Nhi cũng thế, nói vậy…

Liễu Chẩm Thanh đắc ý nói: "Ngươi có chỗ nào hơn được Hoắc tướng quân chứ! Cho nên ta cảm thấy Khương cô nương không có lý do gì để chọn ngươi chỉ vì không muốn bị xấu mặt trước mặt ta."

Nếu ánh mắt có thể giết người, nói không chừng hiện tại Vinh Thế Minh đã giết Liễu Chẩm Thanh nhiều lần lắm rồi. Có lẽ là hồi quang phản chiếu, gã bị Liễu Chẩm Thanh chà đạp đến hộc máu, trong đầu lại lóe lên một tia sáng.

"Liễu Tiêu Trúc, ngươi thật buồn cười, ta và Khương cô nương có khả năng sẽ thành một đôi! Ngươi chọn Hoắc tướng quân, hắn có chọn ngươi không? Ngươi thấy hắn đối xử với ngươi thế nào? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, còn không biết xấu hổ lấy ra so sánh, thật sự không biết cái gì là mơ mộng hão huyền!"

Mặc dù gã đã phát hiện ra điểm mù, nhưng gã đã tự nhảy xuống hố rồi, lời này không khác nào trá hình thừa nhận quan hệ giữa gã và Khương Tử Nhi không rõ ràng. Liễu Chẩm Thanh thấy sắc mặt của Khương cô nương còn tệ hơn lúc nãy.

Nhưng Vinh Thế Minh lại bị chính sự thông minh của mình che mắt. Gã cảm thấy nếu nói như vậy thì Liễu Chẩm Thanh sẽ không cách nào phản bác được, dù sao cả kinh thành đều biết chuyện y đơn phương dây dưa với Hoắc tướng quân. Nếu không có ơn cứu mạng cặp song sinh, có lẽ hắn còn chẳng thèm nhìn y lấy một cái.

Nhưng lúc này, Liễu Chẩm Thanh lại cười nói: "Ngươi có biết ếch xanh với cóc ghẻ khác nhau chỗ nào không?"

Câu hỏi bất ngờ này không chỉ khiến Vinh Thế Minh sửng sốt mà còn khiến cho người xung quanh đang xem náo nhiệt cũng ngẩn ngơ. Ếch... dĩ nhiên là tốt hơn so với cóc ghẻ rồi.

"Ếch ngồi đáy giếng, chỉ có thể nhìn thấy được một nơi nhỏ như miệng giếng. Có vài người ấy mà, cả đời này cũng chỉ đến thế. Nhưng cóc ghẻ thì khác, nó lại có hoài bão muốn ăn thịt thiên nga."

Vinh Thế Minh không thể tin mà trợn to mắt, muốn hô một câu “vô nghĩa”, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại không cho gã cơ hội, y chỉ vào cột ngọc khắc rồng ở xa xa, nói: "Trước đây ở Đại Chu chỉ có con em quý tộc mới có thể làm quan, còn con nhà nghèo thì ít nhất cũng phải đợi được tiến cử. Khi đó, nếu người dân bình thường muốn tham gia khoa cử, đề danh bảng vàng, ai mà không cho đó là mộng tưởng hão huyền, là nực cười. Mà bây giờ thì sao? Cải cách khoa cử, tất cả mọi người đều có thể tham gia, không phân cao thấp giàu nghèo, đều vì để tuyển chọn nhân tài cho Đại Chu ta, đây còn không phải là do con cóc ghẻ đã nỗ lực để ăn được một miếng thịt thiên nga đấy thôi?"

Vốn thời gian này đã cận kề kỳ thi mùa xuân, trong đám người xung quanh có hơn phân nửa là học sinh sẽ tham gia khoa cử. Mọi người nghe được lời này, nhất thời như được tỉnh ngộ, đột nhiên cảm thấy làm cóc ghẻ cũng còn biết nỗ lực đi lên.

"Cho nên, ta theo đuổi người tốt nhất thì có gì là sai, cóc ghẻ như ta muốn ăn miếng thịt thiên nga như Hoắc tướng quân, không cần biết có lấy được hay không, ta cố gắng một chút cũng không được sao? Lỡ đâu hắn cho ta gặm một cái thì sao?"

Liễu Chẩm Thanh nhìn mọi người đã hoàn toàn hóa ngốc, trong lòng không ngừng cười như điên, mặt ngoài lại hết sức chân thành.

Đột nhiên có một tiếng vỗ tay đi cùng với tiếng cười to từ bên trong quán rượu vang lên. Một nam nhân với vóc dáng cao lớn, trong vẻ anh tuấn lại có chút ngang tàng đi ra: "Nói hay lắm!"

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nhìn về phía người đó, Cẩm Lý bên cạnh đột nhiên kích động nhỏ giọng nhắc nhở: "Là Cẩm Y Vệ đại nhân, Hạ Lan, hắn là huynh đệ của Hoắc tướng quân đó."

Liễu Chẩm Thanh cứng người lại trong chốc lát, không ngờ lại trùng hợp như vậy, cũng may người tới không phải là Hoắc Phong Liệt.

Hạ Lan đi lên phía trước trực tiếp tự giới thiệu: "Chúng ta đã từng gặp nhau, ta không phải đang tiếp cận để lừa gạt ngươi."

Xem ra hắn đã nghe từ đầu đến đuôi, mượn lại lời này để châm chọc y, hẳn cũng là một chàng trai thú vị.

"Hạ Lan, người này đang hồ ngôn loạn ngữ, còn dám nói về kỳ thi mùa xuân, ngươi thân là Cẩm Y Vệ mà không thèm để ý sao." Vinh Thế Minh đã xấu hổ đến mất hết lý trí. Gã cảm thấy Hạ Lan đang ở cùng chiến tuyến với mình, dù sao kẻ trước mặt này cũng đang quấy rối huynh đệ của hắn, hơn nữa lại còn là họ Liễu. Nhưng gã đã quên mất, có thể là người ta còn ghét gã hơn.

"Lời Liễu công tử nói là đạo lý lớn. Làm người mà, nếu không có dã tâm thì cả đời cũng không có tương lai gì. Nếu có thể lấy được thứ tốt nhất thì làm cóc ghẻ cũng có sao đâu?"

Đám người xung quanh vốn đang dao động không chắc chắn, nhưng nghe được cả Cẩm Y Vệ cũng nghĩ như vậy bèn dần chấp nhận.

"Hơn nữa, Liễu công tử vẫn chưa nói sai cái gì, y theo đuổi cái tốt nhất, đúng là mắt của y tốt hơn trăm ngàn lần so với Khương cô nương." Hạ Lan châm chọc.

Sắc mặt của Khương Tử Nhi đã biến thành màu gan heo, nàng ta không ngờ những người khác cũng nghĩ mình và Vinh Thế Minh là một đôi, bây giờ nàng ta có miệng nhưng khó nói, dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được. Sớm biết vậy, nàng ta đã không để mặc Vinh Thế Minh châm chọc Liễu Chẩm Thanh, đúng là tự bê đá đập lên chân mình.

Nhưng Vinh Thế Minh lại không biết dừng đúng lúc, gã càng giận càng nói nhiều hơn: "Gấp trăm ngàn lần? Ngươi thật đúng là biết khoác lác thay huynh đệ của mình, coi như Hoắc Phong Liệt giỏi cưỡi ngựa đánh giặc, nhưng chẳng qua hắn cũng chỉ là một tên thất phu mà thôi."

Mặt Hạ Lan lập tức biến sắc, người xung quanh cũng không khỏi nín thở.

Sắc mặt Hạ Lan âm trầm, hắn đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe người vừa nãy vốn còn đang tươi cười bỗng thay đổi ngữ khí, buông lời nhạo báng.

"Một tên thất phu?" Liễu Chẩm Thanh cười mỉa nhìn Vinh Thế Minh.

Vinh Thế Minh hất cằm, bày ra dáng vẻ không chịu thua, Liễu Chẩm Thanh hơi nheo mắt: "Một tên thất phu lại có thể chặn lại man di phương Bắc, cường quốc phía Tây, chư hầu phía Nam và vô số đại quân dòm ngó Đại Chu ta. Nếu không nhờ tên thất phu này, e rằng đến cả xương của Vinh công tử đây cũng đã bị ngựa chiến của quân địch nghiền thành bụi rồi."

Giọng Liễu Chẩm Thanh nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lại giống như là một châm thấy máu: "Uống nước không quên người đào giếng, đang hưởng thụ cái tốt của thời hòa bình thịnh thế nhưng lại nói khoác mà không biết ngượng, không biết đền ơn đáp nghĩa. Cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi tốt thật đó, hay đây đều là do biểu tỷ của ngươi dạy?"

Liễu Chẩm Thanh thù rất dai, vừa rồi không có cơ hội đáp trả lại, lần này y đáp trả không sót câu nào.

"Hẳn không phải là do Trưởng công chúa điện hạ dạy dỗ đâu nhỉ, dù sao thì tên của kẻ thất phu kia mới vừa được đế vương cho khắc lên cột ngọc khắc rồng. Cả đời này của Vinh công tử có thể có cơ hội được ghi danh không?"

Mấy câu nói này có đến mười phần lực sát thương, giống như một cây búa vô hình đập Vinh Thế Minh lún xuống đất, không còn mặt mũi nào, ngay cả Khương Tử Nhi cũng mất mặt đến mức chỉ muốn rời đi.

Người vây xem xung quanh lại cảm thấy một hơi nghẹn trong cổ họng lúc nãy giờ mới thở hắt ra được. Trấn quốc đại tướng quân được mệnh danh là chiến thần nhưng lại bị kẻ khác dùng "thất phu" để hình dung, quả thật rất hoang đường. Đúng lúc có Liễu Chẩm Thanh lên tiếng thay bọn họ, mắng người nhưng không có chữ nào bậy bạ, đúng là quá sướng.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn chưa nói đủ, y nhìn về phía Hạ Lan đang trợn mắt há mồm, lại nhìn về phía Vinh Thế Minh đang trắng bệch cả mặt, cười nói: "Ta nói chứ, Hạ đại nhân đã khiêm tốn quá rồi, Hoắc tướng quân đâu chỉ là mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với Vinh công tử, theo lý thì phải là ngàn vạn lần, vạn vạn lần cơ."

Khóe miệng Hạ Lan run rẩy, khả năng vỗ mông ngựa(*) thế này, quả không hổ là người theo đuổi Chiến Uyên. Ngược lại thì hắn cũng muốn xem xem Liễu công tử sau khi mất trí nhớ lại tạo cảm giác hoàn toàn khác trước này sẽ còn nói thêm gì nữa, vì vậy hắn phụ họa thêm: "Nói thế là sao?"

(*)Vỗ mông ngựa: nịnh hót, khen thổi phồng

"Mới vừa rồi Vinh công tử nói Hoắc Phong Liệt là một kẻ thất phu chỉ biết cưỡi ngựa đánh giặc, chẳng lẽ ngươi đã quên "Tam thư binh pháp" do Hoắc tướng quân viết?"

Mọi người đều nói Hoắc Phong Liệt hành quân quỷ quyệt, đó là do phương pháp tác chiến của xưa và nay không giống nhau. Người của Hoắc gia cảm thấy không nên khăng khăng dùng binh pháp của tổ tiên để tránh chỉ biết bàn việc binh trên giấy, mà phải dùng thực chiến để hoàn thiện binh pháp của mình rồi truyền lại cho đời sau học tập. E là đến cả người không hành quân đánh giặc cũng muốn nghiên cứu để hiểu thấu đáo về đạo lý trên chiến trường.

"Một bụng mực của Vinh công tử có bao giờ dùng để viết một cuốn sách hoặc tập thơ hay bức tranh nào chưa."

"Chắc là không có." Hạ Lan nói: "Gã chỉ mới tham gia khoa cử có một lần, không có tên trên bảng vàng."

Liễu Chẩm Thanh lộ vẻ tốt tính mà khuyên nhủ: "Hay là ngươi đi học hỏi từ các vị viện sĩ hàn lâm ở Thái Học đi, nếu không cần thừa kế gia nghiệp thì mà chỉ cần đi học thôi thì dựa vào trí thông minh và tài cán của Hoắc tướng quân, có lẽ mấy năm trước đã có thể đề tên bảng vàng rồi."

Hai người một xướng một họa trực tiếp khiến cho Vinh Thế Minh trở thành tên hề, mắt đầy tơ máu.

"Đúng là Hoắc tướng quân văn võ song toàn, hơn người nào đó đến ngàn vạn lần." Hạ Lan cười nói.

Có Hạ Lan phối hợp, Liễu Chẩm Thanh ra chiêu càng thêm trót lọt: "Đâu chỉ vậy, chưa nói đến năng lực này, nếu muốn nói về lai lịch, mấy đời Hoắc gia đều là trung thần lương tướng, gia thế hiển hách, người người đều khen ngợi, trong cả kinh thành có được mấy nhà có thể so sánh được? Còn nói về địa vị, hắn là Trấn Quốc đại tướng quân đó nha! Hơn nữa mới 26 tuổi đầu, trong số người cùng thế hệ thì chẳng có ai bằng được. Nếu nói về tướng mạo và vóc người thì quá hoàn hảo, mọi thứ đều mạnh. Nữ nhân nhìn thấy thì tim đập loạn nhịp, nam nhân nhìn lâu cũng có thể bủn rủn cả chân đó. Ai mà không muốn được một nam nhân như vậy che chở bảo vệ trong lòng chứ, hơn người nào đó vạn vạn lần cũng là chuyện đương nhiên thôi."

Liễu Chẩm Thanh càng nói càng phấn khích, người xung quanh nghe thấy thì càng nghe càng đỏ mặt, khóe miệng của Hạ Lan đã bắt đầu run rẩy không có quy luật nữa. Đây là người hâm mộ não tàn gì vậy, khen đến không có biên giới luôn.

Còn đối với Liễu Chẩm Thanh mà nói, dù sao y cũng sắp rời đi, cứ tùy ý mà nói, high xong là thôi. Cái này gọi là thích làm bừa đến mấy cũng khỏi cần sợ có mối lo về sau!

"Nếu ta bắt buộc phải nói, một người được nữ nhân thích thì chẳng qua cũng chỉ ưu tú kiểu thường thường vậy thôi, nhưng ngay cả nam nhân cũng bị hấp dẫn, bị khuất phục, đó mới là lợi hại thật sự. Nếu không thì sao ta lại cứ thích làm một con cóc ghẻ chứ? Hơn nữa, ta tin không chỉ nữ nhân mà số nam nhân thích Hoắc tướng quân chắc cũng không phải có mỗi mình ta đâu."

Liễu Chẩm Thanh nói xong một tràng giang đại hải thổi phồng, nói đến muốn nâng Hoắc Phong Liệt lên đến tận trời, đạp Vinh Thế Minh xuống tận lòng đất.

Tất cả mọi người chỉ còn một suy nghĩ: đúng vậy, Vinh Thế Minh có chỗ nào so sánh được với Hoắc tướng quân chứ, còn chẳng cùng một đẳng cấp đấy. Người ta muốn theo đuổi người tốt hơn thì có gì sai đâu, mắt của vị Khương cô nương này đúng là không tốt bằng vị hôn phu trước của nàng ta.

Vinh Thế Minh cũng không ngờ mình vốn muốn làm nhục mặt Liễu Chẩm Thanh, cuối cùng lại bị đối phương sỉ nhục ngược lại một trận. Gã bị chà đạp đến mức tê cả người, không tài nào phản ứng kịp.

Mà trong lúc Liễu Chẩm Thanh đang hân hoan khi gặt hái được thắng lợi, y lập tức nghe thấy Hạ Lan vốn đang nhịn cười nãy giờ cất tiếng cười to, ngay sau đó hô về phía cửa sổ lầu hai: "Chiến Uyên, nghe hết rồi đúng không? Thật là xấu hổ, chúng ta là huynh đệ mà ta còn không hiểu ngươi bằng Liễu công tử."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ lầu hai. Chỉ thấy có một bóng người cao lớn đang trầm mặc ngồi bên cửa sổ, ánh mắt sâu kín nhìn xuống phía dưới.

Nháy mắt, tất cả mọi người đều bị ánh mắt của hắn làm cho đóng băng.

Liễu Châm Thanh cũng ngẩng đầu nhìn lên, nháy mắt đã bị tròng mắt đen lạnh như dao kia khóa lại, não y lập tức ngừng hoạt động mấy giây.

Cứu với... Cứu...

Chỉ có thế này thôi ấy hả?!

Khi sự xấu hổ vượt quá giới hạn thì sẽ bị phản ứng dội ngược, cùng lắm thì mai ta rời khỏi đây luôn, ai sợ ai chứ!

Liễu Chẩm Thanh tự thả bay bản thân, y nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, sâu xa cười một tiếng, nhìn cứ như một con mèo đang có ý tưởng xấu gì đó. Đôi mắt màu hổ phách tràn ngập ánh mặt trời vừa ngạo nghễ vừa tràn đầy tính toán, quen thuộc đến nỗi tim của Hoắc Phong Liệt hẫng mất một nhịp.

Chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh không sợ chết mà chỉ vào Hoắc Phong Liệt, hô to với mọi người: "Nhìn đi! Có phải là nam nhân nhìn thì chân run, nữ nhân nhìn thấy thì lòng rung động không! Có phải mọi người thấy hắn tốt hơn gấp vạn vạn lần không! Thịt thiên nga ngon như vậy, sao có thể thấy mà không động lòng?! Các ngươi không muốn gặm một cái sao? Dù gì cũng phải nghĩ thay cho tỷ muội trong nhà một chút đi chứ!"

"Nếu Vinh công tử không phục thì có thể đi lên so sánh, Khương cô nương cũng có thể lau mắt mà nhìn cho kỹ đi chứ? Trong số những nam nhân tốt của Đại Chu này, còn ai có thể thích hợp làm rể hiền hơn so với Hoắc tướng quân nữa đây. Nếu muốn kết thân thì phải kết với Hoắc tướng quân!"

Liễu Chẩm Thanh: Nhị cẩu, xin lỗi nha.

Hoắc Phong Liệt: ...

Tần Dư đang ngồi đối diện Hoắc Phong Liệt im lặng xem trò vui: Phì!

Hạ Lan: Ha ha ha ha ha ha!

Vinh Thế Minh và Khương Tử Nhi: Rốt cuộc tại sao lại biến thành như vậy?

Mọi người: ...Trước kia cảm thấy Hoắc tướng quân có hơi đáng sợ, rất khó đến gần, nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm lại một chút, má nó! Miếng thịt thiên nga này ngon quá đi chứ?!

------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Khen chồng thì tuyệt đối không ngượng miệng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp