Tình Yêu Là Kiện Hàng Xa Xỉ

Mẹ tôi rất thích mắng người khác


1 năm


Mẹ tôi, vô cùng thích mắng người khác.

Lần hung dữ nhất là bởi vì tôi gặp tai nạn giao thông mà bà ấy mắng tài xế gây ra tai nạn liên tục hơn nửa tiếng.

Mày có bệnh không, mày bị ngu đúng không, sao mày không đi chết đi chứ.

Nhưng mắng tới mắng lui chỉ có ba câu này.

Tài xế gây ra tai nạn cũng quỳ xuống đất mà nói: "Chị ơi, bồi thường bao nhiêu tiền cũng được nhưng đừng chửi rủa nữa."

Ngày tháng sau đó thì mẹ tôi lại bắt đầu mắng tôi.

Vì bà ấy cần phải giúp tôi trở người, giúp tôi xoa bóp, giúp tôi tắm rửa và giúp tôi thay tã.

Vậy mà bà ấy cũng không học được cái gì.

Nhất là đấm bóp, mới xoa bóp nửa chừng đã đổ mồ hôi đầy đầu.

Lúc không thể kiên trì nữa thì lại muốn chửi người khác. Trong phòng bệnh không có người nên chỉ có thể mắng tôi thôi.

"Con trai, con có bệnh không vậy. Con đạp xe đạp kiểu gì vậy hả."

"Đồ ngu."

"Khoe được thì khoe. Đã khoe không được còn xảy ra tai nan, đã vậy còn bị tê liệt nữa chứ. Hại mẹ mày phải đến chăm sóc cho! Sao mày không chết đi chứ!"

Mắng xong một trận, chị đại này thật là hăng máu!

Bà ấy xoay cánh tay liền bắt đầu xoa bóp. Xoa vô cùng thoải mái, làm giãn kinh lạc và kích thích các huyệt vị, mùi thơm của hoắc hoa bay lên.

Xoa bóp toàn thân xong, bà ấy ngồi phịch xuống ghế rồi bỗng nhiên cười phá lên.

Đó là lần đầu tiên bà ấy cười kể từ khi tôi gặp phải tai nạn giao thông.

"Xin lỗi nha con trai. Mẹ đanh đá nhưng trong lòng không muốn con chết đâu."

"Tạm thời không muốn."

"Chà, mẹ giải thích với con gì chứ, con cũng đã trở trở thành người thực vật rồi."

Phải, tôi đã trở thành người thực vật.

Nhưng chuyện gì tôi cũng biết cả.

Sau khi bị xe đâm trúng, tôi liền rời khỏi thân xác của mình.

Trở thành một âm hồn trong bệnh viện.

01.

Mỗi ngày nhìn thấy thân xác của mình tồn tại không thể tự lo liệu, phải được người khác chăm sóc, thật sự rất mất mặt.

Nhưng càng mất mặt hơn là bác sĩ phụ trách tôi lại là cô bạn gái cũ Tiểu Kỳ đã chia tay từ rất lâu rồi.

Có quỷ mới biết tại sao cô ấy lại đến cái bệnh viện này.

Mẹ tôi không quen biết cô ấy. Cô ấy dường như cũng không có dự định kể chuyện này với mẹ tôi nghe.

Chỉ là mỗi ngày trao đổi với bệnh nhân thì bầu không khí đều rất kỳ lạ.

Tiểu Kỳ nói: "Cô cứ yên tâm. Bây giờ vẫn chưa tỉnh lại đâu, mấy tháng sắp tới cần phải ở lại trong phòng bệnh theo dõi."

Mẹ tôi bảo: "Mấy tháng lận sao. Vậy để nó ở lại đây đi, Tôi về nhà trước đã."

Tiểu Kỳ nói: "Thật sao, không muốn ở lại chăm sóc một lát sao ạ?"

Mẹ tôi bảo, "Vậy chó nhà tôi phải làm sao đây?"

Tiểu Kỳ nói, "Vậy nhất định chú chó ấy rất quan trọng."

Mỗi lần nghe hai người nói chuyện là tôi đều cảm thấy mạng mình không còn bao lâu nữa vậy.

Cũng may mà mẹ tôi do dự một lúc thì vẫn là gọi điện thoại cho dì út: "Em gái, em đến nhà chị giữ chó nhà chị đi, chăm sóc nó giùm hai tháng. Mong là em niệm tình chị em ruột suốt mấy chục năm mà đừng hầm nó lên."

Tắt điện thoại, bà ấy lại chỉ vào mũi của tôi đang nằm trên giường mà mắng.

"Em gái tao thích nhất là ăn thịt chó. Nếu chó của chúng ta mà gặp chuyện gì bất trắc thì tao giết chết mày đấy đồ ngốc."

02.

Bởi vì chăm sóc tôi mà mẹ tôi không thể không thuê phòng ở gần bệnh viện.

Nhưng chị đại này tuổi đã ngoài năm mươi, về hưu hai năm rồi nên trong điện thoại di động không hề có cái app nào để thuê phòng.

Bà ấy ở bên cạnh tôi dày vò điện thoại, hành hạ nó cho tới trưa.

Cuối cùng lại quăng ra một câu: "Quả táo thật là khờ."

Sau đó, bà ấy nhấn nút gọi khẩn cấp trong phòng bệnh.

Ba mươi giây sau, Tiểu Kỳ liền vô cùng lo lắng mà lao vào phòng bệnh.

Cô ấy liền nhìn thấy mẹ tôi giơ chiếc điện thoại lên: "Vị bác sĩ xinh đẹp, cô giúp tôi thuê một căn phòng gần đây đi."

"Là chuyện này sao?"

"Đúng vậy..."

Tiểu Kỳ nổi điên, "Cô à, cô đừng đùa giỡn với cháu nữa. Cháu có thể tự khiến con trai cô tắt thở đấy. Từ lâu cháu đã muốn làm như vậy rồi!"

Đôi mắt mẹ tôi lập tức tràn đầy mong đợi, "Khi nào thì ra tay?"

03.

Tiểu Kỳ nghĩ rằng giúp mẹ tôi thu xếp ổn thỏa chỗ ở thì liền xong xuôi mọi chuyện.

Nhưng cô ấy rất nhanh chóng đã nhận được cơn tức điên lần thứ hai.

Nguyên nhân là vì mẹ tôi ở trong căn phòng thuê đã làm cho tôi một cái sủi cảo nhồi dưa cải.

Tiểu Kỳ thà chết cũng không cho tôi ăn. Cho dù nghiền nhuyễn rồi cho vào ống bao tử cũng không được huống hồ chi mẹ tôi muốn đút tôi ăn bằng đũa.

Mẹ tôi nói: "Cô ngu thật. Đây là món mà con trai tôi thích nhất đấy!"

Tiểu Kỳ nói: "Cô mới ngu đấy. Cô nhìn con trai cô có thể há miệng được không?"

Mẹ tôi sửng sốt.

Sau đó mất khoảng hai mươi giây để sắp xếp lại suy nghĩ.

Mẹ tôi: "Tôi vuốt cho nó đi."

Tiểu Kỳ: "Vuốt! Cô ra sức mà vuốt!"

Mẹ tôi: "Con trai tôi có thể xoay người sao? Không thể. Nhưng tôi có thể thay nó xoay người mà."

Tiểu Kỳ, "Chuyện này giống chuyện đó chỗ nào chứ!"

Mẹ tôi, "Con trai tôi có thể đi cầu sao? Không thể. Nhưng tôi có thể giúp nó nha."

Tiểu Kỳ, "Cháu nói cô..."

Mẹ tôi, "Con trai tôi đã lâu rồi không mở miệng nhưng tôi có thể thay nó mở miệng nha. Cô xem, cứ như vậy..."

Mẹ tôi bắt đầu nắm lấy cằm tôi mà điên cuồng chà đạp cằm tôi...

"Đủ rồi!" Tiểu Kỳ quát lên, "Có thể cái mông cô! Vậy sao cô không chết thay anh ta đi!?"

Mẹ tôi cười phá lên, "Mỹ nhân à, cô cho là tôi không muốn sao?"

Tiểu Kỳ im lặng một lúc lâu.

"Cô, thật xin lỗi."

"Không sao. Ây da, tôi chứ đút như vậy nhé..."

"Mẹ kiếp, cô đừng có hòng!"

04.

Mẹ tôi khi còn trẻ rất xinh đẹp.

Trước khi lên 10 tuổi, tôi vẫn luôn cho rằng mẹ tôi là người xinh đẹp nhất trên thế gian.

Đáng tiếc sau đó bà ấy đã bị một nữ ca sĩ minh tinh trên ti vi vượt mặt.

Ngày phát hiện ra có người còn đẹp hơn cả mẹ tôi, tôi đã bị sụp đổ.

Tôi chạy đi tìm mẹ, nói với mẹ, "Mẹ nhìn xem, cô này không phải là người."

Bà ấy đang gói sủi cảo, liếc nhìn chiếc ti vi.

"Tại sao không phải là người?"

"Bởi vì nếu là người thì sẽ không xinh đẹp hơn mẹ đâu."

Mẹ tôi bật cười nhưng rất nhanh phát hiện không đúng lắm. Bà ấy nhìn chằm chằm chiếc ti vi rồi hỏi tôi: "Con thấy cô ta xinh đẹp hơn mẹ sao?"

Tôi rất nghiêm túc nhìn kỹ hai người lại một lần nữa, "Dạ đúng vậy."

Mẹ tôi cầm ném cái chày cán bột đi: "Gói cái mẹ gì, ai muốn gói thì gói đi!"

Có điều tôi không hề lo lắng tối nay sẽ không có sủi cảo ăn.

Bà ấy luôn như vậy. Từ khi cha tôi rời khỏi cái nhà này thì bà ấy bắt đầu nóng nảy, cáu kỉnh với tôi.

Vì vậy ngay cả khi bảng cửu chương chín mà tôi cũng không thể học thuộc đã phải biết dỗ dành một cô gái ba mươi tuổi, đã kết hôn, một cô gái đã từng được nghe những lời thề non hẹn biển.

Điều này khiến tôi ở trong trường chỉ dựa vào bản năng cũng có thể nhận được rất nhiều thiện cảm của các cô gái.

Sau này, tôi dần dần trưởng thành, cuối cùng cũng phát hiện ra rằng trên thế gian có rất nhiều cô gái xinh đẹp hơn mẹ tôi, thật sự rất nhiều.

Nhất là khi mẹ tôi không ngừng già đi.

"Vậy con cũng chưa tìm được con dâu cho mẹ đâu đấy."

Mẹ tôi luôn phàn nàn điều đó khi lau người cho tôi.

"Có một đứa con dâu thì ít nhất còn có thể giúp đỡ đôi chút."

Kỹ thuật lau người của bà ấy đã trở nên thuần thục. Khăn tắm hơi ẩm, không ướt cũng không khô, có độ ấm, mỗi lần lau qua thì từng tấc da thịt sẽ được xoa nhẹ một lượt.

Tiểu Kỳ bảo rằng bệnh nhân như tôi là người đầu tiên bị hoại tử không nhiều.

"Nhưng mà không tìm được con dâu cũng tốt, cho dù tìm thấy cũng không biết cách chăm sóc con giống như mẹ đâu."

"Nếu gặp trong thực tế thì không quá hai tháng là sẽ đá con."

"Sau đó con vừa tỉnh dậy, đáng lẽ sẽ rất vui vẻ thì bỗng nhiên phát hiện, ây da, không còn vợ nữa rồi, liền kích động rồi lại sống thực vật..."

Bà ấy bị chính mình chọc cười.

Trời đã về chiều, nắng nhẹ chiếu vào bà ấy.

Bà ấy có góc nghiêng xinh đẹp y như hồi còn trẻ.

Mồ hôi nhễ nhại trên chóp mũi, khóe miệng có má lúm đồng tiền.

Và chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi nhưng đã mọc ra vài sợi tóc bạc li ti.

"À đúng rồi con trai, khi nào con tỉnh dậy vậy?"

Bà ấy nhẹ nhàng hỏi.

Âm thanh rất nhỏ, giống như sợ tôi bị thúc giục sẽ tức giận vậy.

"Khi nào tỉnh lại vậy?"

Tôi đột nhiên phát hiện ra, mẹ tôi đã rất lâu rồi không mắng chửi người khác nữa.

Bây giờ khi bà ấy nói chuyện đều nói khẽ nhẹ nhàng, không phải kiểu cố ý dịu dàng.

Giống như chỉ vì bà ấy quá mệt mỏi rồi.

Mỗi lần xoa bóp giúp cho tôi, bà ấy cũng sẽ mệt mỏi mà ngủ cạnh giường tôi.

Vì thế, bây giờ ngay cả những lời thô tục bà ấy cũng không còn sức lực để nói nữa.

Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên tôi có ý niệm "hồi sinh" lại.

Tôi không muốn bà ấy phải trông coi cái xác mình bên giường bệnh.

Tôi muốn ở cùng bà ấy.

05.

Đếm hôm đó, "tôi" đi theo mẹ, lần đầu tiên ra khỏi phòng bệnh.

Không có ai nhìn thấy được tôi, không có ai nghe được tôi nói chuyện, cũng không có ai chạm được tôi.

Tôi và bà ấy cùng nhau đến căn phòng bà ấy thuê.

Đó là một tiểu khu rất cũ nát, bức tường loang lổ, hành lang tối om, cửa phòng phát ra tiếng cọt kẹt.

Không gian trong phòng chật chội. Mặc dù mẹ tôi không bày trí đồ đạc gì nhưng nơi này vẫn rất chật hẹp.

Tôi thấy bà ấy lấy ra một túi sủi cảo từ trong chiếc tủ lạnh không ngừng phát ra tiếng ồn ào. Nó có lẽ được gói cho tôi nhưng Tiểu Kỳ không cho tôi ăn nên bà ấy lại mang nó về nhà.

Sau đó bà ấy đi vào bếp, bật lửa, đun nước.

Chỉ lấy ra sáu cái bỏ vào trong nồi.

Đứng ở bên lò bếp mà yên tĩnh chờ đợi.

"Chỉ ăn nhiêu đó thôi sao?" Tôi hỏi bà ấy nhưng bà ấy không đáp lại tôi.

Mấy phút sau, sủi cảo ra lò. Bà ấy bưng nó ra phòng khách rồi ăn một mình.

Miệng bà ấy không lớn nên một lần chỉ có thể cắn nửa cái.

Cho nên bà ấy ăn rất chậm.

"Tay nghề của mình thật là giỏi nhỉ." Bà ấy vừa ăn vừa cảm thán: "Con trai mình không được ăn thì thật là thiệt thòi nha."

Bà ấy lại bị chính mình chọc cười.

Nhưng lúc ăn được viên thứ ba thì bà ấy bỗng nhiên dừng lại.

Miệng bà ấy bắt đầu khẽ run rẩy, không cách nào nuốt thức ăn xuống nữa.

Nước mắt lăn dài trên má, một giọt, hai giọt, tất cả đều rơi xuống đĩa thức ăn.

"Con trai mình thật thiệt thòi mà."

Bà ấy lẩm bẩm.

"Sủi cảo ngon như vậy mà không ăn được."

"Haiz..."

"Trước kia gói cho nó vài bữa nữa là hay rồi."

Một lúc lâu sau, bà ấy thở dài.

Lau khô nước mắt. Mấy viên sủi cảo còn dư cũng không ăn nổi nữa.

06.

Tôi cứ nghĩ rằng mẹ tôi sẽ không bao giờ khóc.

Bà ấy là kiểu người phụ nữ rất ngầu.

Vào lúc cha tôi yêu cầu ly dị, bà ấy đã cười nhạo cha tôi.

Bà ấy nói: "Ông mau biến đi, có đồ ngu mới không cần người phụ nữ tốt như tôi."

Lúc ấy tôi còn rất nhỏ nên đã rất sợ hãi, cứ ôm chầm lấy mẹ tôi.

Mẹ tôi xoa đầu tôi rồi nói: "Con trai, con đừng lo lắng. Ông ta đi thì mẹ con chúng ta cũng không nghèo đi đâu. Chúng ta đợi một lát nữa sẽ đi ăn bít tết nhé."

Còn có một lần.

Là khi bà ngoại tôi qua đời.

Mẹ tôi là người có tiền đồ nhất trong số các anh chị em, một mình từ nông thôn xông lên thành phố. Vì thế tang lễ đều do bà ấy lo toan.

Bà ấy bận bịu suốt ba ngày đêm ở quê. Khi về tới nhà thì đôi mắt đã sưng húp.

Tôi hỏi: "Mẹ khóc ạ?"

Bà ấy nói: "Khỉ khô, do mấy ngày không chợp mắt thôi."

Tôi khi ấy cảm thấy cách giải thích này rất hợp lý,

Suy cho cùng khi bà ấy đối diện với tôi, biểu cảm bà ấy rất bình tĩnh, ngữ khí ôn hòa.

Chỉ có điều, buổi tối hôm đó bà ấy đột nhiên năn nỉ tôi.

"Con trai à, hôm nay con ngủ cùng mẹ được không?"

Cho nên ngay lúc này, trong căn phòng thuê chật hẹp ở Bắc Kinh, là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà ấy khóc.

Thì ra không phải bà ấy không khóc.

Chỉ là bà ấy không khóc trước mặt tôi.

07.

Nhưng tất cả sự kiên cường của mẹ tôi đều sụp đổ khi tôi phải cấp cứu.

Bà ấy xông vào, nhìn thấy tôi bị kích điện tim, quỳ sụp xuống đất gào khóc.

Nhưng Tiểu Kỳ lại không để ý đến mẹ tôi.

Cô ấy nắm vật dụng kích điện tim chỉ huy mấy bác sĩ cấp cứu: "Một, hai, ba."

Ầm!

"Một, hai, ba."

Ầm!

Người tôi chấn động theo từng cơn kích điện.

Nhưng tâm điện đồ vẫn một đường thẳng băng, không có chút nhấp nhô nào.

Cuối cùng, một vị bác sĩ cấp cứu thấp giọng nói: "Tiểu Kỳ, đã nửa tiếng rồi. Cậu ấy không thể nào..."

"Im miệng!" Tiểu Kỳ gào lên: "Một! Hai! Ba!"

Ầm!

Anh tỉnh dậy đi Tiểu Phàm!" Tiểu Kỳ gào thét.

Bỗng nhiên cô ấy quay đầu lại nhìn về hướng tôi...

Nhìn về phía tôi trong trạng thái một linh hồn.

"Mẹ kiếp, anh mau tỉnh lại Dương Tiểu Phàm!"

Tôi chợt nhận ra rằng trong hai tháng trở thành linh hồn, chỉ có mỗi Tiểu Kỳ mỗi lần đi đều sẽ chủ động đi vòng qua tôi.

Cô ấy có thể nhìn thấy tôi!

Nhất định là có thể!

Chuyện này quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Quỷ trong nhà xác nói cho tôi biết rằng: "Chỉ khi tìm được người có thể nhìn thấy cậu thì mới có thể bị cậu nhập vào cơ thể."

"Người đó, chỉ có thể thấy người của cậu."

"Đến khi nhập vào người kia thì cậu mới có thể lại được ôm lấy mẹ mình một lần nữa, từ biệt với bà ấy đàng hoàng."

Ôm một lần, nói vài ba câu, tạm biệt đàng hoàng.

Đây là ước nguyện cuối cùng trước khi tôi chết.

Nghĩ đến đây, tâm điện đồ của tôi cuối cùng cũng chuyển động một chút.

08.

"Em có thể nhìn thấy anh, đừng có giả vờ nữa."

Cả ngày sau khi cấp cứu thành công xong, tôi cứ đi theo sau lưng Tiểu Kỳ.

Giải thích với cô ấy rằng mình bị tông thảm như vậy, nằm trên giường thật đáng thương biết bao, mẹ chăm sóc tôi vất vả biết nhường nào.

Có điều cô ấy vẫn làm như không nhìn thấy tôi.

Cho đến khi tôi nói, "Chuyện trước kia là anh không đúng, anh sai rồi."

Có lẽ là theo bản năng, cô ấy lập tức trả lời một câu: "Sai chỗ nào?"

"Anh... không nên chia tay em."

"Còn nữa, nghĩ tiếp đi." Cô ấy nói.

"Sai vì không nên không liên lạc với em."

"Anh còn block tôi nữa! Vẫn còn!"

"Còn chuyện gì nữa?"

"Còn thêm chuyện anh nằm thực vật cũng không nói cho tôi một tiếng, vẫn là bạn anh nói cho tôi biết! Nếu không phải là người nhà thì tôi làm sao xin được điều đến chỗ này, làm sao có thể nhận điều trị ca của anh!"

Tôi sửng sốt một lúc lâu.

"Tiểu Kỳ, em từng nghĩ qua chưa, anh không nói cho em biết là bởi vì anh đang là người thực vật rồi."

Ánh mắt cô ấy sáng lên, rõ ràng là thừa nhận lời tôi nói.

"Tôi không cần biết! Chính anh là người sai!"

"Được được, anh sai rồi!"

Tiểu Kỳ trợn mắt nhìn tôi.

Cơn giận của thiếu nữ, rất xinh đẹp.

Lúc lâu sau, cô ấy nói: "Được rồi, muốn tôi làm gì anh nói đi."

Tôi nói: "Cho anh nhập xác."

Tiểu Kỳ: "Cái quái gì???"

10.

Tôi dẫn Tiểu Kỳ đến nhà xác bệnh viện. Nơi đó là căn cứ của tất cả linh hồn trong bệnh viện.

Lão đại của bầy quỷ là một cô bé, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi. Nhưng theo như cô bé nói thì năm nay đã 92 rồi.

Tôi nói: "Em là Thiên Sơn Đồng Mỗ* ha."

(*) Thiên Sơn Đồng Mỗ《 Thiên Long Bát Bộ 》: Nhân vật trẻ mãi không già, tuy tuổi thật đã 96 nhưng diện mạo lại chỉ như cô bé 8-9 tuổi.

Sau đó liền bị đám quỷ kia đánh cho một trận.

Cô bé nói nhập xác rất đơn giản. Tiểu Kỳ phải thả lỏng hết cỡ, mà tôi thì phải có dục vọng chiếm hữu cực lớn.

"Sau đó hai ngươi hôn nhau."

Tiểu Kỳ chỉ có thể nhìn thấy tôi, không nghe được lời nói của cô bé nên tôi phải phiên dịch lại.

Tôi: "Em phải để hai chúng ta hôn nhau."

Tiểu Kỳ: "Hả?"

Cô bé: "Hôn thôi, rất khó sao?"

Tôi: "Tiểu Kỳ, hai chúng ta phải nghe lời Đồng Mỗ."

Cô bé: "Mẹ kiếp, ai là Đồng Mỗ của anh!"

Tôi: "Hôn mới có thể nhập xác. Giúp anh một lần nhé."

Tiểu Kỳ: "Mẹ nhà anh, nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Sau đó, tôi thật sự đã chạm vào đôi môi của Tiểu Kỳ.

Đó là cảm giác đã từ rất lâu rồi.

Ngay sau đó, toàn bộ quỷ trong nhà xác đều vỗ tay.

Tiểu Kỳ: "Làm vậy cũng chưa nhập xác được nữa sao?"

Cô bé: "Lừa hai ngươi thôi. Thật ra đầu ngón tay chạm nhau một chút là được rồi."

Tôi: "Cô bé ấy lại bảo rằng chạm đầu ngón tay là được rồi."

Tiểu Kỳ: "Anh giỡn với tôi sao!?"

Cô bé: "Ta chỉ muốn xem bọn thiếu niên hôn nhau thôi mà?"

Ngày hôm đó, tôi đã nhập vào xác của Tiểu Kỳ để mẹ có thể nhìn thấy tôi một lần nữa."

11.

Lúc đẩy cánh cửa phòng ra, mẹ đang sờ lên gò má của tôi đang nằm trên giường, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.

Nhìn thấy Tiểu Kỳ (tôi) bước vào, bà ấy vội vàng rụt tay về rồi cười nói: "Mỹ nữ, đến giờ kiểm tra phòng rồi sao?"

Tôi nhất thời không biết phải nói gì.

Chỉ là thật sự thật sự rất muốn gọi một tiếng mẹ.

Nhưng cô bé kia đã nghiêm khắc mà cảnh cáo tôi không được làm như vậy.

Quỷ nhập xác không thể nhận là quen người ở nhân gian, nếu không sẽ lập tức hồn phi phách tán. Đây là điều luật quan trọng nhất khi nhập xác.

Mẹ tôi nhìn tôi ngẩn ngơ một lúc lâu rồi bật cười: "Là muốn đến thăm Tiểu Phàm đúng không?"

"Ừm...đúng ạ."

Mẹ tôi nhoẻn miệng cười: "Thật ra cô là bạn gái nó chứ gì."

Tôi chưa từng để bà ấy nhìn thấy hình của Tiểu Kỳ.

Tôi bối rối: "Sao cô biết được chứ!?"

Bà ấy cười rồi đánh giá "tôi", cũng chính là bề ngoài của Tiểu Kỳ: "Bề ngoài của cô thật giống với nữ minh tinh mà nó thích khi còn mười tuổi."

"Chuyện này cô đều còn nhớ sao?" Tôi nói.

"Chuyện gì của con trai tôi đều nhớ hết."

Ánh mắt bà ấy lại hướng về giường bệnh, nở nụ cười rất ấm áp.

"Muốn biết chuyện nó đi tè ra giường không?"

Nụ cười kia không còn ấm áp nữa...

Tiểu Kỳ trong cơ thể tôi liền hoan hô: "Được nha được nha, để cô ấy nói đi!"

Tôi: "Không muốn. Đừng nói!"

Mẹ tôi / Tiểu Kỳ: "Im!"

12.

Đồng Mỗ hỏi tôi: "Anh đã đạt đến cực hạn rồi đúng chứ."

Tôi hỏi: "Cực hạn cái gì?"

Bà ta nói: "Sắp biến mất rồi."

Bà ta chỉ vào linh hồn đang không ngừng mờ nhạt đi của tôi.

Đồng Mỗ nói: "Linh hồn mờ nhạt đi chính là điềm báo."

Tôi hỏi Đồng Mỗ: "Tôi không thể quay trở về thân xác kia của mình sao?"

Đồng Mỗ nói: "Anh đã nhìn thấy được bao nhiêu người thực vật tỉnh dậy? Anh và cả chúng tôi suy cho cùng đều phải biến mất."

Tiểu Kỳ là bác sĩ phụ trách nên đương nhiên càng hiểu hơn.

Cô ấy đã sớm biết cho dù lần đó có cấp cứu thành công thì cũng không thay đổi được xu hướng suy giảm của tình trạng thể chất tôi.

"Nhiều nhất là còn được một tháng." Cô ấy lặng lẽ nói với tôi.

Sau đó, mỗi ngày sau khi cô ấy tan làm đều sẽ đến phòng bệnh của tôi để tôi nhanh chóng nhập xác vào cô ấy, cũng đừng nói nhảm nữa.

Tiểu Kỳ dặn dò tôi: “Nhân cơ hội "còn sống" thì hãy bên cạnh mẹ nhiều vào.”

"Dẫu sao khi anh đi rồi thì tôi cũng không đến tìm mẹ anh nữa."

Vì vậy tôi đã cùng mẹ tôi chăm sóc tôi...

Logic này thật ra có chút rối ren nhưng quả thật chuyện chính là như vậy.

Tôi dùng cơ thể của Tiểu Kỳ, cùng với mẹ tôi xoay người cho chính mình đang nằm trên giường bệnh, lau người rồi xoa bóp.

"Việc thay tẽ cô không cần làm đâu." Mẹ tôi nói.

"Tôi chỉ muốn cô nhớ rõ dáng vẻ sạch sẽ tươm tất của con trai tôi."

13.

Sau đó, mỗi ngày tôi đều mượn thân xác Tiểu Kỳ để ở bên cạnh mẹ tôi.

Cứ để ngày tháng trôi qua như vậy, nhẹ nhàng như dòng nước chảy.

Tôi cùng mẹ đi mua thức ăn, nhìn bà ấy mỗi ngày trả giá ở gánh hàng rong, ở trong căn phòng thuê nhỏ xíu kia nhịn ăn nhịn mặc.

Thật ra thì bà ấy có thể đưa tôi trở về quê.

Chỉ có điều bà ấy vẫn nghĩ rằng kỹ thuật điều trị ở thủ đô có thể chữa lành cho tôi. Điều càng quan trọng hơn là bây giờ bà ấy chỉ tin mỗi Tiểu Kỳ.

Tuy nhiên chi phí nhập viện cứ đến liên tục, còn thêm việc hội chẩn ba lần bốn lượt của chuyên gia khiến cho bảo hiểm, tiền bồi thường đều trở nên như muối bỏ biển. Về sau, tiền tích góp của mẹ tôi cũng từ từ cạn kiệt.

Bà ấy bắt đầu tìm tất cả mọi người xung quanh để mượn tiền.

Càng về sau, không có ai nhận cuộc điện thoại của bà ấy nữa.

Nhưng bà ấy lại từ chối tiền Tiểu Kỳ trả hộ cho bà. Bà ấy nói Tiểu Kỳ đã làm quá nhiều chuyện rồi, nếu thêm nữa thì không thể trả nổi.

Bệnh viện là một nơi rất tuyệt vọng, cho dù là với một linh hồn như tôi đây.

Một vài quỷ trong nhà xác cứ lẳng lặng biến mất như thế. Đương nhiên cũng có thêm vài quỷ mới đến.

Sau đó, cô bé kia cũng đi mất.

Trước khi đi, cô bé xuất hiện trong phòng bệnh của tôi.

"Dương Tiểu Phàm, tôi đến nói lời từ biệt với anh."

"Có chuyện này tôi gạt anh, thật ra tôi chỉ mới mười lăm tuổi thôi."

"Nhưng những cách để nhập xác kia tôi không có gạt anh đâu. Đó đều là những điều mà quỷ trong nhà xác này tổng kết ra được đấy."

"Còn nữa, thật ra tôi đúng là lão đại trong nhà xác kia."

"Cho tới bây giờ, người chết nhỏ tuổi nhất luôn làm lão đại."

"Bây giờ thằng bé mới tới chỉ mới mười tuổi, nó trở thành lão đại rồi. Các người phải đối xử tốt với nó đấy."

Tôi nói: "Đồng Mỗ, em sẽ đầu thai chuyển thế sao?"

Cô bé nói: "Không biết nữa, luôn cảm thấy đó là những lời mà người còn sống lừa gạt nhau vậy."

Tôi nói: "Có lẽ là vậy."

Cô bé cười rồi nói: "Nhưng nếu như thật sự có luân hồi thì sau này chờ anh chuyển thế, tôi sẽ bảo kê cho anh!"

14.

Đồng Mỗ biến mất rồi.

Chuyện này khiến tôi càng thêm sáng tỏ rằng chính bản thân tôi cũng sẽ đến ngày biến mất.

Ngày đó, tôi dùng thân xác Tiểu Kỳ để hỏi mẹ: "Sủi cảo nhân dưa cải gói như thế nào thế ạ?"

Mẹ tôi nói: "Rất đơn giản nha."

Tôi nói: "Dương Tiểu Phàm một mực nói sủi cảo cô gói là món ăn ngon nhất trên thế giới."

Đêm hôm đó, tôi được mẹ rủ về phòng trọ để gói sủi cảo cùng với bà ấy.

Tay tôi vụng về, cán bột dày mỏng không đều, nắn sủi cảo trông xấu xí vô cùng.

Nhưng cũng may mà mẹ luôn ở bên cạnh không ngừng bổ túc nên cuối cùng vẫn đủ ngon để ăn.

Ba tháng bị tai nạn, tôi cuối cùng đã được ăn sủi cảo mẹ làm thêm một lần nữa.

Ăn như hổ đói.

Mẹ tôi ở bên cạnh nhìn Tiểu Kỳ, một cô gái nhỏ gầy lại ăn sủi cảo như ma đói nên ngẩn người nhìn.

Bà ấy nói: "Tôi biết tại sao con trai tôi thích cô rồi."

Tôi nói, "Bởi vì con giống với nữ minh tinh kia ạ."

Mẹ tôi lắc đầu nói: "Cô quá giống với con trai tôi, ngay cả dáng vẻ lúc ăn sủi cảo cũng rất giống nhau."

Tôi nói: "Cô nấu ăn rất ngon luôn."

Mẹ tôi: "Sao có thể ngon được chứ? Thật ra thì mỗi lần tôi làm đều không coi sách dạy nấu ăn."

Tôi: "Dạ? Làm đại sao?"

Mẹ tôi: "Làm đại đấy. Có lúc thì thịt hơi nhiều, có lúc thì hơi nhiều muối, đôi khi bỏ gừng băm vào sớm, lại có khi quên bỏ vô luôn."

Tôi: "Vậy cũng được sao?"

Mẹ tôi: "Tôi cũng cảm thấy không ổn nhưng con trai tôi lại thích ăn. Trên cả thế giới này, chỉ có nó mới cảm thấy sủi cảo của tôi ăn ngon... Sau này nó phải đến Bắc Kinh. Nó bảo nó luôn gọi đồ ăn bên ngoài. Theo thống kê của app, mỗi năm nó đã đặt năm mươi cái sủi cảo về ăn. Tôi bảo con ăn ở bên ngoài nhất định rất ngon, sau này sẽ không thích ăn sủi cảo mẹ gói nữa rồi."

Tôi: "Không thể nào, vẫn là cái cô làm ăn ngon hơn."

Mẹ tôi: "Phải, nó nói, sủi cảo bên ngoài so với mẹ nó..."

Tôi: "Thì giống như thức ăn gia súc vậy."

Mẹ tôi: "Phải, chính là câu này. Thức ăn gia súc cho heo, nó đã nói như vậy đấy."

Mẹ tôi lại bị chính mình chọc cười.

Gần đây bà ấy rất hiếm khi như vậy.

Tôi nói: "Cô à, đừng chỉ nói, mau ăn nữa đi."

Bà ấy nói: "Cô nhìn con ăn là được rồi."

"Con giống với con trai cô, cô muốn nhìn lâu thêm nữa."

15.

Một tháng trôi qua rất nhanh chóng.

Dự đoán của Tiểu Kỳ rất đúng. Cơ quan của tôi bắt đầu suy yếu, tim thường xuyên bất chợt ngừng lại, cứ phải ở ICU*.

(*) ICU là viết tắt của từ tiếng anh Intensive Care Unit. Có nghĩa là phòng chăm sóc đặc biệt dành cho những bệnh nhân có các bệnh lý nghiêm trọng hoặc nguy kịch.

Tờ thông báo bệnh tình nguy kích, từng tờ nhận từng tờ gửi đi.

Từng tờ từng tờ để mẹ tôi ký tên.

Một lần sau khi cấp cứu thành công, Tiểu Kỳ nói với mẹ tôi: "Có thể sẽ không qua được mấy ngày..."

Lời nói còn chưa kịp dứt thì đã bị mẹ tôi đưa tay dừng lại.

Thật ra tôi và Tiểu Kỳ đã chuẩn bị xong tâm lý từ lâu. Chỉ có điều mẹ tôi không chuẩn bị được.

Gần đây, ngay cả khả năng nhập xác cũng không còn nữa.

Nhưng Tiểu Kỳ vẫn chăm sóc mẹ tôi, giúp bà ấy làm mọi chuyện, còn cần mẫn hơn khi bị tôi nhập xác.

Có lần vào buổi chiều nắng chói chang, mẹ tôi chống cằm hỏi cô ấy: "Đối xử với con trai cô tốt như thế để làm gì?"

Tiểu Kỳ nói: "Thích ạ."

"Nó là một tên nghèo mạt, con thích gì ở nó chứ?"

"Không biết nữa ạ. Có lẽ là khi kiếm được năm ngàn thì liền quẹt thẻ để mời con đi ăn."

"Con trai cô ngốc như vậy ư?"

"Dạ. Khi đó con còn chưa tốt nghiệp. Có ngày trời đổ mưa lớn, anh ấy chạy xe suốt tám ki lô mét đến trường con, nhưng kết quả lại quên mang theo dù."

"Đúng là ngốc mà."

"Còn nữa, anh ấy cỗ vũ con đi du học. Kết quả là khi con nhận được thư thông báo nhận được học bổng toàn phần thì anh ấy lại quay đầu chia tay với con."

"Tại sao?"

"Anh ấy nói anh ấy chỉ là một tên bé nhỏ, mà con lại sẽ trở thành một bác sĩ nổi danh. Anh ấy sẽ kéo chân con đi xuống mất."

"Ồ, con trai ta tốt vãi."

"Cô à, nhưng con không nói như vậy..."

Mẹ tôi xì một tiếng về phía giường của tôi, sau đó lại hỏi Tiểu Kỳ: "Phải rồi, cô rất tò mò một chuyện."

"Chuyện gì ạ?"

"Con...có thể nhìn thấy con trai cô đúng không?"

16.

"Cô à, cô đang nói gì vậy?"

"Con chắc chắn có thể nhìn thấy được nó, hoặc là con chính là nó, đúng không?"

"Cô ơi, con là Tiểu Kỳ mà."

"Vậy tại sao coi lại giống nó như thế? Ngay cả từng cử chỉ nhỏ, ngay cả dáng vẻ lúc cười đều rất giống."

"Có thể...là do chúng con ở cùng nhau quá lâu đấy ạ."

"Con không lừa được cô, con không lừa được cô đâu! Không có đứa con trai nào có thể lừa mẹ mình cả!"

"Cô ơi..."

Mẹ đột nhiên níu lấy bả vai Tiểu Kỳ, liều chết nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Kỳ: "Con nhìn cô! Cái gì cô cũng có thể nhìn ra được hết!"

"Cô ơi, cô... làm con đau." Tiểu Kỳ giùng giằng.

Lúc lâu sau.

Mẹ bỗng nhiên lẩm bẩm một câu, "Sao có thể...lại không phải chứ."

Bà ấy buông bả vai Tiểu Kỳ ra, chán nản ngồi trên ghế.

"Thật xin lỗi Tiểu Kỳ, thật sự xin lỗi."

"Cô..."

"Cô không sao. Có thể là cô...có thể là cô hơi nhớ nó rồi."

17.

Sau khi mẹ tôi trốn ra khỏi phòng với đôi mắt đỏ hoe thì tôi nói với TIểu Kỳ, "Để cho anh nhập xác một lần nữa đi."

"Anh còn có thể nhập xác sao?"

"Có lẽ là lần cuối cùng rồi."

"Anh muốn nhận mặt với bà ấy đúng không?"

"Phải."

"Anh biết hậu quả mà, sẽ hồn bay phách tán đấy."

"Tiểu Kỳ, anh vốn dĩ sắp hồn bay phách tán rồi."

"Nhưng anh còn có thể đầu thai chuyển thế không phải sao?"

"Đó cũng chỉ là lời nói của người sống nghĩ ra."

"Nhưng em tin."

"Tin cái gì?"

"Em tin anh vẫn còn có kiếp sau, còn nhiều kiếp khác nữa..."

"Vậy thì sao? Có kiếp sau, lại thêm một kiếp anh không nhận ra em nữa, cũng...không nhận ra mẹ anh. Thế thì mẹ kiếp, anh cần kiếp sau để làm gì?"

Cô ấu trầm ngâm rất lâu, cuối cùng cũng thấp giọng nói: "Không cần gặp lại, chỉ cần biết anh còn có thể quay lại thế gian này thì không cần gặp lại."

Cô ấy đưa ngón tay ra: "Mẹ anh nhất định cũng nghĩ như vậy."

18.

Nhập xác khiến tinh thần và thể lực tôi hao tổn trầm trọng.

Mà tôi đang nằm trên giường bệnh cũng lập tức có phản ứng lại.

Tâm điện đồ nhanh chóng suy yếu, khoảng cách giữa mỗi nhịp đập càng ngày càng kéo dài.

Chuông báo tự động vang lên.

Mẹ tôi réo gọi người như điên nhưng lại bị bác sĩ cấp cứu xông vào đẩy ra khỏi cửa.

Mà lần này, tôi (Tiểu Kỳ) cũng không đi theo vào trong phòng bệnh.

Ở hành lang, mẹ tôi xụi lơ trên mặt đất nhưng không giống như lần đầu tiên vào ICU, bà ấy không còn sức lực để mà than vãn khóc lóc nữa.

Bà ấy chỉ lấy hai tay che mắt rồi lặng lẽ bật khóc.

Tiếng khóc đó bất lực mà yếu ớt.

Đó là loại tuyệt vọng chân thật khi chết tâm.

Tôi mượn thân xác Tiểu Kỳ mà đi tới chỗ bà ấy, đứng trước mặt bà.

Tôi nói: "Cô à, cô vẫn chưa chuẩn bị để chia tay sao?"

Mẹ tôi không nói lời nào.

Tôi biết, tất cả tâm tư bà ấy bây giờ đều đổ dồn về thân xác đang được cấp cứu trong ICU.

Như vậy cũng rất tốt.

Tôi không hy vọng bà quá để tâm tới những lời tôi sắp nói tiếp theo đây.

Bởi vì tôi đang nói lời trăn trối.

Tuy nhiên, nếu ai nghe cũng biết rằng đây là lời trăn trối ...

Rất tàn nhẫn.

Tôi dựa vào tường ngồi cạnh bà ấy, dựa vào bà ấy, cảm nhận hơi ấm từ bả vai bà.

"Cô à, mẹ con thật ra cũng rất giống cô đấy."

19.

"Mẹ con siêu thích mắng người khác."

"Vả lại chỉ biết vài ba câu, mày có bệnh không, mày ngu quá đi, sao mày không đi chết đi."

"Mua cá, người ta rót nước vào trong túi, bà ấy muốn chửi người ta. Đón xe, người ta cố ý đi đường vòng, bà ấy cũng chửi người ta. Đánh mạt chược, người ta hồ, bà ấy cũng muốn chửi người ta luôn."

"Sau này, mẹ con bắt đầu mắng con."

"Con đã nằm viện trong khoảng thời gian đó, đại phẫu thuật."

"Bà ấy muốn giúp con xoay người, giúp con xoa bóp, giúp con tắm rửa, còn giúp con thay tã nữa."

"Nhưng cái gì bà ấy cũng không học được."

"Nhất là xoa bóp, xoa được nửa chừng thì đầu đã đổ đầy mồ hôi."

"Lúc không kiên trì nổi nữa thì liền muốn mắng chửi người khác, nhưng trong phòng bệnh không có ai khác nên cũng chỉ có thể mắng con."

"Kết quả là mắng xong thì cũng có sức lực lại."

"Vì vậy say này bà ấy xoa một cái là liền mắng chửi con."

Khi này tôi mới nhìn thấy mẹ tôi đang ngây ngốc nhìn tôi.

Bên trong đôi mắt ấy đều là nước mắt.

Dường như có rất nhiều điều để nói, dường như có vô vàn cảm xúc.

Nhưng bà ấy cứ như thế nhìn tôi.

"Bà ấy bây giờ còn mắng người khác không?"

Tôi lắc đầu: "Bà ấy bây giờ quá cực khổ rồi, không còn sức lực để mắng chửi người ta nữa rồi."

Mẹ tôi nói: “Lúc con bị mắng chửi chắc hẳn rất tức giận đúng không."

Tôi nói: "Không đâu ạ. Lúc bà ấy chửi người, trông giống như một cô bé gái vậy, rất đáng yêu."

Mẹ tôi gật đầu.

Dường như nhẹ nhõm đôi chút nhưng lại vô cùng đau thương.

"Cô ơi, con biết cô rất đau lòng nhưng cô phải biết rằng, Dương Tiểu Phàm không muốn cô như vậy đâu."

"Anh ấy hy vọng cô giống như trước kia, sẽ trả giá, sẽ đánh mạt chược, sẽ mắng chửi người khác."

"Anh ấy thích dáng vẻ tự nhiên của cô."

Mẹ tôi không trả lời tôi.

Im lặng một lúc lâu thì bà ấy hỏi tôi: "Có thể không đi được không?"

Bà ấy bật khóc: "Không đi thì cái gì cũng dễ nói ra."

"Con đi rồi, mẹ không đồng ý với con bất cứ điều gì đâu!"

"Mẹ biết con là ai."

"Mẹ biết."

"Mẹ...mẹ già rồi, không giống khi hồi còn trẻ nữa, không có cách nào có thể cởi mở như thế nữa."

"Mẹ già rồi, không thể chăm sóc tốt bản thân nữa."

"Con đừng đi có được không!"

20.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng chói tai ré lên.

Tôi biết, điện tâm đồ của tôi đã thẳng tắp.

Trong bệnh viện, hành lang dài quay cuồng, ánh đèn soi chiếu vào tường chói mắt, mọi cảnh vật ở đây đều trở nên biến dạng.

Tiếp đến, tầm nhìn liên tục bị bể nát, hợp lại, biến đổi.

Nó dường như đang lặp lại rất nhiều khoảnh khắc trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi.

Trong những điều biến ảo đó, từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, đó là ánh mắt của mẹ tôi.

Tôi nhìn thấy bà ấy không ngừng trẻ lại, mà tôi cũng đang không ngừng biến về thời thơ ấu. Những hình ảnh đó cũng hơi mờ nhạt.

Tôi nhìn thấy trong sân bay, bà ấy đứng ở cửa khẩu kiểm tra an ninh, vẫy chào tôi từ xa xa.

Tôi nhìn thấy trong buổi lễ tốt nghiệp, bà ấy ngồi dưới nơi ánh đèn không chiếu tới mà nhìn tôi mỉm cười.

Tôi nhìn thấy bên ngoài phòng thi tuyển sinh đại học, bà ấy đang nhảy cẩng trong đám đông kêu tên tôi, chuẩn bị đón tôi đi ăn một bữa thịnh soạn.

Tôi nhìn thấy bà ấy đưa tôi lên xe của trường, dặn dò tôi cố gắng nghe giảng bài nhưng nhất định phải vui vẻ.

Tôi nhìn thấy bà ấy dắt tay tôi, lần đầu tiên bước đi, chạy, lần đầu tiên nhìn bầu trời đầy sao.

Tôi nhìn thấy vào giữa đêm hè, trong một ngôi nhà cũ kỹ không có điều hòa, bà ấy đang ngồi trên chiếu mà quạt cho tôi khi tôi sáu, bảy tuổi.

Tôi nói với mẹ: "Mẹ mau ngủ đi, đừng quạt nữa."

Bà ấy nói: "Con ngủ thì mẹ sẽ ngủ ngay."

Tôi nói: "Mẹ ơi, con sẽ nhanh chóng ngủ liền đây, mẹ đừng chịu cực khổ quá nhé."

Bà ấy bỗng nhiên nói, "Sáng mai khi nào tỉnh dậy đây?"

"Có thể tựa vào giường nhưng nhất định phải tỉnh dậy đó nha."

"Vâng ạ."

"Nhất định phải tỉnh dậy đó nha!"

"Xạo sự thì con là con chó nhỏ."

21.

Khi một lần nữa tỉnh lại thì mẹ đang nằm bên mép giường.

Còn tôi, thì không còn lơ lửng nữa.

Mặc dù cảm thấy vẫn yếu ớt nhưng tôi đã có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ xung quanh.

Ngoài cửa sổ, trời tờ mờ sáng, tiếng chim hót líu lo thoang thoảng, dường như lại là một mùa hè nữa.

Tôi không dám ngôi dậy vì sợ quấy rầy đến mẹ.

Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, là khuôn mặt hốc hác với hai quầng thâm đen của Tiểu Kỳ.

Cô ấy thấy tôi tỉnh lại, trong nháy mắt liền tràn đầy sự ngạc nhiên và mừng rỡ.

Tôi vội vàng đưa tay ra hiệu bảo cô ấy đừng lên tiếng.

Cô ấy lập tức gật đầu một cái rồi ngồi xuống ở góc phòng.

Tôi lẳng lặng nằm bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay mẹ tôi.

Có lẽ nửa tiếng đã trôi qua rồi, ánh mặt trời gắt đã trở nên gắt hơn.

Luồng sáng ấm áp đi vào, rất thoải mái.

Mẹ từ từ tỉnh lại, ánh mắt vừa mới mở ra được một chút thì phát hiện tôi đang nhìn bà ấy. Cả người bà ấy lập tức ngồi dậy.

"Con trai?"

Bà ấy kinh ngạc.

"Con tỉnh rồi sao con trai?"

"Con tỉnh lại khi nào mà sao không gọi mẹ!"

"Sao rồi, cơ thể có đau không, có khó chịu không?"

Bà ấy bắn ra hàng loạt câu hỏi, hoảng loạn hơn bao giờ hết.

"Có khát không? Có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì không?"

"Con nói gì đi, ngủ ba tháng nên không biết nói chuyện nữa đúng không!"

Cuối cùng tôi tìm ra được một khe hở để chèn lời vào.

Tôi nói: "Mẹ."

Bà ấy ngây người ra.

Không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.

Bà ấy nghẹn ngào: "Sao con?"

Tôi gọi: "Mẹ."

Bà ấy bật cười, ôn nhu năn nỉ: "Con...gọi thêm một tiếng nữa có được hay không?"

Tôi gật đầu một cái.

"Mẹ."

Lời cuối sách.

Liên quan tới việc tại sao tôi tỉnh lại.

Tiểu Kỳ nói, bộ não của tôi hoạt động rất tích cực, ngoài ra nó còn liên quan đến ý thức sinh tồn mạnh mẽ của tôi nữa.

Nhưng vào một đêm tôi nằm mơ, tôi lại mơ thấy Đồng Mỗ. Cô bé nói rằng những khao khát sinh tồn đó không phải đến từ tôi mà là từ mẹ tôi.

Cô bé bảo: "Chết giống như một cánh cửa vậy. Anh muốn đi qua thì luôn phải chặt đứt những chấp niệm khi còn sống. Nhưng phần này của mẹ anh lại chém nhiều lần nhưng vẫn không đứt. Anh vẫn chưa thật sự vượt qua được quá khứ."

Sau đó, cơ thể tôi từng bước chuyển biến tốt hơn. Hai tháng sau thì gần như khỏi bệnh.

Mẹ tôi lại dọn về quê, nói là không nỡ bỏ con chó. Tuy nhiên số lượng các cuộc điện thoại với tôi lại nhiều hơn gấp bảy lần so với trước đây (trước đây là một lần một tuần) sau khi tôi chuyển đến sống với Tiểu Kỳ.

Nói chính xác hơn là bà ấy gọi điện thoại cho Tiểu Kỳ. Chẳng qua mỗi cuộc điện thoại đều sẽ hỏi thăm tình hình của tôi.

Câu thứ ba chính là: "Được rồi, đưa điện thoại cho Tiểu Kỳ đi."

Rồi sau đó hai người phụ nữ liền bắt đầu thảo luận về mấy cái chủ đề tống nghệ, trang điểm, dưỡng da này nọ.

Hơn nữa luôn luôn sẽ có đề tài hổ lang.

Mẹ tôi: "Đúng rồi Tiểu Kỳ, con biết lần cuối cùng Tiểu Phàm tè dầm ra giường là năm nhiêu tuổi không..."

Tiểu Kỳ: "Bao nhiêu tuổi ạ? Lên tiểu học sao!?"

Mẹ tôi: "Mẹ nói là tiểu học sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play