Phía Nam Tĩnh Lặng

Chương 26


1 năm

trướctiếp

Tiếng mưa rơi đột nhiên nặng hạt, dưới mái hiên, chiếc chuông gió bị xao động lắc lư không ngừng. Thương Tễ bị Tịnh Lâm ngây ngốc nhào vào lòng mình, đụng phải cái trán, buồn bực một tiếng cuộn tròn người lại, sau không còn động tác gì nữa. Thương Tễ vẫn còn nắm tay y, gọi vài tiếng nhưng đều không được đáp lại. Ngược lại là người đá nhỏ nghe được tiếng gọi khẽ, đẩy lớp quần áo dày đang che chắn ra, nhảy xuống dưới, kéo góc áo Thương Tễ, nhặt lên một đoạn cành cây bị gió quật gãy.

"Y say thành mèo rồi." Thương Tễ cho là nó muốn mình dẫn đi chơi, liền nói: "Tối nay ta không ra khỏi cửa."

Người đá dùng cành cây giương lên như một thanh kiếm, sải bước, hoa tay múa chân. Nào ngờ không kịp quay người lại, trước tiên bị chính chân mình ngáng cho ngã xuống đất. Thương Tễ thích ý cười sằng sặc, thấy người đá nhỏ ngồi dưới đất xoa đầu, một đôi mắt đen vừa tức vừa tức giận.

"Y uống say, ngươi cũng say rồi sao?" Thương Tễ ôm lấy đầu Tịnh Lâm: "Muốn chơi cái gì cho ta nhìn."

Người đá nhỏ bò dậy, nhặt lại kiếm bằng cành cây. Nó chỉnh lại cái vòng cỏ, chắp tay bái Thương Tễ như chuyện lạ. Thương Tễ nhìn nó cầm cành cây, đột nhiên vung lên. Cành cây nọ vẽ lên một đường hình vòng cung, thế nhưng lại mang theo một tia gió lạnh vờn quanh.

Tiếng mưa rơi nhỏ dần, ngoài hành lang lại nghe được tiếng gió dâng lên.

Người đá nhỏ thân ảnh chồng chất, cành cây cũng dần chậm lại, hóa thành một thế du long, phong mang dào dạt. Hạt mưa như châu ngọc bắn tóe lên lan can, cách không bay lên, nhịp bước của người đá nhỏ thong dong, chỉ thấy cành cây cắt ngang, hạt mưa liền giống như diễn long chi châu, du tẩu hai bên người đá nhỏ. Cành khô đón gió như dao, người đá lắc mình bước xuyên qua, hạt mưa nghiêng nghiêng, sau đó thẳng tắp bắn về phía Thương Tễ. Thương Tễ đang ngồi dựa người vào lan can, bị gió lạnh phất qua bên má, không đợi hắn giơ tay, hạt mưa bất thình lình bị đánh gãy giữa đường. Hắn vừa cụp mắt nhìn, người đá nhỏ đã nằm nhoài lên đầu gối hắn mà ngủ say như chết.

Tiếng chông reo vang, vọng lại như có như không, Thương Tễ cơ hồ cảm thấy chính mình cũng say rồi. Hắn đổi tư thế ôm lấy Tịnh Lâm, nhấc người đá nhỏ lên. Tiến vào trong phòng, Thương Tễ không nói hai lời, đem người đá nhỏ đặt vào trung y mềm mại.

"Ngươi còn lén lút dạy nó sử dụng kiếm, ta liền ném nó đi." Thương Tễ đặt Tịnh Lâm nằm xuống, kẹp hai má y, giọng căm hận: "Khiến cho ngươi không tìm được người khác, chỉ có thể đến dạy ta."

Tịnh Lâm mơ hồ trả lời, nửa tỉnh nửa mơ đắp áo khoác ngủ.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tịnh Lâm tỉnh lại thì mưa đã ngừng rơi. Y k

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp